Công việc của Yến Nhuỵ Tiêu diễn ra vừa nhanh chóng vừa dồn dập, dẫn ba người tạo thành một nhóm làm việc không ngủ nghỉ suốt một tuần, cuối cùng cũng quyết định được thời gian vòng phỏng vấn đầu tiên cho người ta.
Nhưng tới khi bên kia đưa người tới ngồi trong phòng hội nghị, cô vẫn mặc kệ đối phương chờ đợi suốt một tiếng đồng hồ, cho tới lúc người đại diện bên kia mất bình tĩnh gọi điện cho Kanye. . ngôn tình hay
“Ngài làm thế này là có ý gì?” David đi từ phòng họp ra hành lang thoáng gió bên cạnh, anh ta tức tối hỏi. Qua một buổi sáng đã khiến anh ta mất hết kiên nhẫn rồi, câu hỏi cũng không còn dáng dấp của một quý ông người Anh nữa, lúc này chỉ muốn làm rõ tình hình thôi.
Nhưng anh ta vẫn chưa kịp nghe câu trả lời của đối phương thì đã nhìn thấy cửa thang máy mở ra, là Yến Nhuỵ Tiêu.
Mái tóc cô quấn lên cao, cặp kính đen che khuất hơn nửa khuôn mặt, cô mặc một chiếc váy đen dài bó sát, lớp vải vóc tôn lên đường cong cơ thể. Tay xách một túi tài liệu, đặt bên sườn, đằng sau còn có một nhóm người áo đen được đào tạo bài bản. Nghe thấy câu hỏi của anh ta, cô cũng không để ý điện thoại vẫn đang gọi, chỉ đáp lại: “Xin lỗi để anh đợi lâu rồi, chúng ta vào trong nói chuyện.”
Bầu không khí có vẻ thay đổi đột ngột, nhất là sau khi những người trong phòng họp nhìn thấy Yến Nhuỵ Tiêu và David như bị người ta lôi về phòng họp lại lần nữa, phòng họp đầy sự than vãn do đợi quá lâu thoáng chốc tiêu tan. Tất cả mọi người nhìn ra cửa, giữ im lặng.
Người mất bình tĩnh đầu tiên vẫn là David: “Ngài Kanye gọi tôi tới là để bàn bạc chuyện làm ăn thế này sao?”
Yến Nhuỵ Tiêu bật cười, dùng tài liệu gõ vào mặt bàn, chẳng hề khách khí đáp lại: “Tôi cũng không ngờ rằng anh bàn chuyện làm ăn như thế đấy!” Sau đó cuối cùng quăng kẹp tài liệu tới trước mặt anh ta, giấy trong kẹp bị tung ra theo hành động này. Tầm mắt David di chuyển xuống thì nhìn thấy nội dung phía trên, đó là một vài nhật ký chuyển khoản anh ta cực kỳ quen thuộc——gửi qua lại với Hawley.
Khi đó anh ta động tay một chút nhưng bây giờ bị dẫn tới phòng họp thế này, Yến Nhuỵ Tiêu còn quăng tài liệu lên bàn, vậy thì những lời anh ta chuẩn bị không còn đáng tin nữa rồi. Anh ta đành ngậm miệng, ánh mắt liếc nhìn xung quanh, những người còn lại nhanh chóng hiểu ý, tay sờ ra sau.
Người đầu tiên bị chĩa họng súng vào đầu là Yến Nhuỵ Tiêu.
Giữa những tiếng nạp đạn vang lên liên hồi trong phòng, cô kéo chiếc ghế cạnh bàn họp ngồi xuống. Như thể không có bất kỳ sự thay đổi nào, ánh mắt bình tĩnh, đôi môi đỏ thẫm cong lên: “Đều là bán mạng cho người khác thì hà tất gì phải vội vã chen hàng để gặp ông trời như thế?” Cô ngồi trên ghế, cả người thoải mái ngả ra sau, quay đầu nhìn anh ta rồi nói tiếp: “So với mạng của tôi, tôi lại càng tò mò việc trên hoá đơn nɠɵạı trừ tên của anh, một người phụ trách công ty chuyển tới Trung Đông là ai?”
David vẫn giơ khẩu súng, nghe thấy câu hỏi này thì bật cười: “Kanye có biết gu của cô lạ thế này không?” Anh ta hiển nhiên cho rằng Yến Nhuỵ Tiêu muốn nuốt lấy miếng bánh này, trong giới của họ chưa từng có người tình nguyện cúi đầu đầu hàng bao giờ.
Nhưng Yến Nhuỵ Tiêu lại chẳng có ý gì, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, giơ tay ra hiệu xung quanh: “Anh cũng thấy đó, đây đều là người của tôi cả. Anh chia tôi một bát súp, tôi bảo vệ anh một lần, cuộc mua bán này anh không lỗ đâu.”
“Hình như cô không hề để ý tới thiệt hại của họ.” David đầy hứng thú.
“Đó cũng không phải tiền của tôi.” Yến Nhuỵ Tiêu quả quyết trả lời, giống như thật sự bị câu hỏi thăm dò của anh ta chọc tức nên nhíu mày đáp lại.
David gật đầu rồi lại ngoảnh nhìn trái phải nói với người khác: “Mấy người đúng là có gen liều lĩnh đấy.”
“Chúng tôi sao?” Yến Nhuỵ Tiêu nghiêng đầu, thấy anh ta không muốn nói tiếp nữa thì lại đưa tay gõ lên mặt bàn, quay về vấn đề chính: “Anh nên suy nghĩ cẩn thận về điều tôi nói đi, anh sẽ không lỗ đâu.”
“Sau khi ký tên xong thì tiễn tôi xuống, tôi cần thành ý.” David gây khó dễ cho cô, đến đường lùi của mình cũng không che giấu.
Yến Nhuỵ Tiêu không hề do dự, vạch một nét lên bản hợp đồng rồi đưa vào tay anh ta: “Mời.”
Phút chốc thoải mái hơn nhiều, anh ta lại đưa ra kết luận: “Nhưng mà các cô dễ bị gây khó dễ quá đấy.”
“Không biết anh phân chia nhóm “chúng tôi” như thế nào?” Yến Nhuỵ Tiêu đứng dậy chuẩn bị tiễn anh ta rời đi, cùng nói chuyện với anh ta.
David bỏ tài liệu đã ký xong xuôi vào túi văn kiện rồi cũng đứng dậy theo cô: “Chảy cùng một dòng máu thì là giống rồi.” Lời anh ta vừa dứt, Yến Nhuỵ Tiêu đã mở cửa ra.
Nhưng trong mấy giây, họng súng của Kanye đã nhắm thẳng vào anh ta. Bầu không khí vừa thoải mái hơn đã không còn nữa, tình hình cũng thay đổi hoàn toàn. Sau khi đen ăn đen* bị vạch trần, đối mặt trực tiếp với boss, không cần nói thì cũng đã quá rõ có ý nghĩa thế nào với họ rồi. David không chấp nhận: “Vừa rồi cô đã ký tên rồi.”
*Đen ăn đen: chỉ hành động dùng vũ lực hay các biện pháp cưỡng chế để chèn ép người kia.
Câu nói nhảm nhí, Yến Nhuỵ Tiêu và Kanye đứng sát cạnh nhau vẫn cười tươi: “Không phải lần đầu tiên tôi ký với người chết đâu.” Phòng họp vốn dĩ để tiếp đãi họ đã kín người nhưng đều dàn thành một hàng, nghe thấy câu nói này, vật nặng như thể luôn treo trên trần nhà rơi từ trên cao xuống, đập lên bàn bằng gỗ phát ra tiếng vang rồi không còn âm thanh nào phát ra nữa.
Diệp Lang Đình nghe thấy tiếng chuông cửa thì sửng sốt một lúc, tiếng chuông cửa hoà cùng với tiếng ngắt điện thoại. Sau khi tiếng chuông vang lên lần nữa, anh mới chắc chắn.
Anh nhàn nhã đi ra khỏi phòng sách, từ sau khi ở sát vách nhà cô, số lần cửa nhà anh bị gõ bằng với tổng số ngày trôi qua. Người ngoài cửa sau khi ấn chuông hai lần thì khá kiên nhẫn, chắc chắn rằng anh sẽ mở, thế là im lặng để anh có thời gian đi tới cửa.
Diệp Lang Đình không cần nhìn qua mắt mèo, anh biết thừa người tới là ai và cũng biết cô rất kiên nhẫn.
Cuối cùng cánh cửa mở ra, Yến Nhuỵ Tiêu đối mắt với anh, mở miệng một cách quen thuộc chẳng có cảm giác như một tuần rồi chưa gặp gỡ, cứ thế thông báo cho anh: “Vừa mới làm chuyện xấu, mong anh hãy bảo vệ tôi, tôi sợ lắm.”