Triệu Thụy quay đầu nhìn Tạ Cát Tường, trong mắt có sự tán thưởng rõ rệt. Bức họa này cũng là do Tạ Cát Tường nhắc nhở mới cho người vẽ, tuy không hoàn toàn giống nhưng cũng có nét phảng phất của Lâm Phúc.
Có lẽ ánh mắt của hắn quá tha thiết, Tạ Cát Tường hiếm khi hơi đỏ mặt: “Mau đi thẩm vấn tên trộm bắt được đi.”
Triệu Thụy thu hồi ánh mắt: “Lời của Tạ thôi quan rất có lý.”
Tô Thần nói: “Đại nhân, Tạ thôi quan, hiện tại những kẻ lêu lổng đáng ngờ trong chùa đều đã bị giữ lại, đợi điều tra xong mới thả người, đại nhân cứ yên tâm.”
Bọn họ quanh năm giao tiếp với những người như vậy, có thể nhìn ra được tám chín phần, do đó những kẻ lêu lổng nhân cơ hội lên núi “kiếm ăn”, chỉ cần chưa xuống núi đều bị bắt cả.
Những kẻ này đều là khách quen của đại lao Hộ Thành Ty, bị bắt cũng chẳng hề hoảng sợ, bình tĩnh vô cùng, ngay cả gây sự cũng không.
Tô Thần làm việc, Triệu Thụy vẫn khá yên tâm.
Chùa Kim Đỉnh biết có quan sai phá án liền dành riêng ra hai gian phòng cho họ sử dụng.
Triệu Thụy không hề dài dòng, vừa vào phòng liền nói với Tô Thần: “Soát người.”
Thế là tên trộm trẻ tuổi bị bịt miệng không nói được câu nào lập tức bị lục soát sạch sẽ.
Đồ đạc trên người hắn quả thật đủ loại, chờ lục soát xong xuôi, Tô Thần lại lấy ra một mẩu bạc vụn từ trong búi tóc của hắn, có thể thấy hắn khá cẩn thận.
Triệu Thụy liếc nhìn những thứ trên bàn.
Một túi tiền thêu bướm hồng, nửa chiếc hoa tai ngọc trai, hai chuỗi Phật châu, một chuỗi thanh kim thạch, một chuỗi sáp ong. Còn có một ít bạc vụn, tiền đồng các loại.
Cuối cùng, đặt ở bên cạnh là mấy viên Phật châu tử đàn lá nhỏ rải rác, xem phẩm chất, chắc là cùng một chuỗi với nửa viên tìm được trên núi.
Tạ Cát Tường liếc mắt liền thấy bốn viên Phật châu lẻ loi kia, nàng chớp mắt, nhưng không chú tâm vào đó mà lại nhìn về phía tên trộm.
“Hôm nay thu hoạch không tồi nhỉ?”
Tên trộm ban đầu còn giãy giụa, bây giờ không dám động đậy.
Bấy nhiêu thứ này, lại đủ cho hắn vào ngục ngồi mười ngày nửa tháng.
Tên trộm mặt mày đau khổ, ú ớ chỉ vào miếng giẻ trên miệng, Triệu Thụy mới xua tay cho người gỡ xuống.
“Thế này đi, ngươi thành thật khai báo.” Triệu Thụy thản nhiên nói: "Nói xem những thứ này trộm ở đâu, bản quan sẽ xem xét nên phán ngươi thế nào.”
Trên quan phục của Triệu Thụy có hình Giải Trĩ đang giương nanh múa vuốt, tên trộm dù không có kiến thức nhưng thường xuyên ra vào nhà lao nên rất quen thuộc với hoa văn này.
Hắn hiểu trong lòng Triệu Thụy là quan viên chưởng quản hình pháp, liền không dám giấu giếm, rất dứt khoát khai ra đã trộm đồ ở đâu.
Đừng nhìn hắn lấm lét nhưng trí nhớ lại không tồi.
Hắn nói một hồi lâu, cuối cùng mới nói đến chuỗi Phật châu kia: “Cái này tiểu nhân trộm từ một người nam tử, lúc đó hắn có vẻ hoảng hốt, đang từ rừng lê phía sau chạy ra phía trước. Tiểu nhân giả vờ va vào hắn một cái liền sờ được mấy viên hạt châu này.”
Một người nam tử?
Triệu Thụy hỏi: “Người đó trông thế nào? Đồ mất cắp vẫn phải trả lại.”
Tên trộm không biết Triệu Thụy thực ra chỉ muốn hỏi về Phật châu, hắn thành thật nói: “Không thấy rõ mặt, lúc đó hắn cúi đầu, mặc một bộ đồ ngắn màu xám…”
Tên trộm dừng một chút, khẳng định nói: “Đại nhân, không phải Lý Tam ta khoác lác, tiểu nhân nhìn người cũng có nghề lắm, bước chân người này vội vã, tay áo bó sát vào cánh tay, vừa nhìn là biết… là biết giống tiểu nhân, ăn cơm trăm họ. Đồ hắn làm rơi chắc chắn không phải của mình!”
Ăn cơm trăm họ thực chất chính là kẻ trộm chuyên nghiệp, cho nên chuỗi Phật châu này là tên trộm trộm từ người áo xám, mà người áo xám cũng là một tên trộm.
Triệu Thụy và Tạ Cát Tường bất giác sững sờ.
Chuỗi Phật châu này lại có thể đã qua tay người khác?
Hôm qua ở chùa Kim Đỉnh, rốt cuộc Lâm Phúc đã gặp phải chuyện gì, và chuyện gì đã xảy ra?
Bây giờ, dường như không ai có thể trả lời được.