Đây là chính sách mới của Kiến Khang Đế thời Trung Tông triều Đại Tề, cũng giúp rất nhiều người không cha không mẹ hoặc người góa bụa không con có thể sống sót.
Nguyễn Quế không ngờ vị Tả Thiếu Khanh đại nhân có vẻ lạnh lùng này lại cẩn thận đến vậy, thấp giọng nói: “Tạ đại nhân.”
Triệu Thụy bình tĩnh nhìn thiếu niên vừa gầy vừa nhỏ này.
Triệu Thụy nói với hắn: “Mất đi cha mẹ không đáng sợ, đáng sợ là chính ngươi đánh mất sức mạnh để phấn đấu, một người một khi không có ý chí chiến đấu thì cuối cùng cũng chẳng làm nên trò trống gì.”
Nguyễn Quế trong lòng chấn động.
Hắn chỉ cảm thấy đáy mắt ấm lên, cổ họng nghẹn ngào, những giọt nước mắt vừa mới kìm nén trong khoảnh khắc lại muốn tuôn trào.
Nhưng hắn không muốn khóc nữa.
Nguyễn Quế cúi đầu hung hăng lau mắt: “Lời dạy bảo của đại nhân, học sinh xin khắc cốt ghi tâm, cả đời không quên.”
Triệu Thụy nhàn nhạt gật đầu, một lát sau, hắn ngước mắt nhìn về phía Hình Cửu Niên, Hình Cửu Niên hiểu ý liền mở cửa phòng chứa thi thể.
Lúc này trong phòng có ba chiếc giường đã dùng hết hai, không biết có phải Hình Cửu Niên đặc biệt thương tình hay không, hắn đã đặt hai vợ chồng lên hai chiếc giường cạnh nhau.
Trên người hai người đều đắp vải trắng, thân thể không còn chút hơi thở, trông vô cùng yên bình.
Nguyễn Quế nắm chặt tay tỷ tỷ, sợ nàng ngất đi: “Xem cha trước đi.”
Ân Tiểu Lục tiến lên, lật tấm vải trắng trên người Nguyễn Đại lên, trong phút chốc, biểu cảm dữ tợn của Nguyễn Đại hiện ra trước mắt mọi người, ông ta không chỉ có biểu cảm dữ tợn, mà tay chân cũng hơi co quắp, trông rất kỳ quái.
Nguyễn Quế vừa thấy bộ dạng của ông ta, sắc mặt tức khắc liền thay đổi.
Triệu Thụy nhàn nhạt liếc hắn một cái: “Nguyễn Đại rốt cuộc chết vì sao, chờ khi kết án sẽ cùng với giấy đồng ý khám nghiệm tử thi thông báo cho người nhà.”
Nhưng hắn đại khái biết Nguyễn Quế nhất định đã đoán được nguyên nhân cái chết của Nguyễn Đại, cho nên sắc mặt mới khó coi như vậy.
Hình Cửu Niên đúng lúc tiến lên: “Trên đầu lệnh tôn có vết thương, nếu muốn kiểm tra cẩn thận cần phải cạo đi một phần tóc, không biết có được không.”
Thân thể tóc tai là do cha mẹ ban cho, nếu muốn điều tra rõ hình dạng vết thương trên đầu Nguyễn Đại, bắt buộc phải cạo tóc.
Nguyễn Quế trực tiếp đáp: “Được.”
Hình Cửu Niên lập tức thở phào nhẹ nhõm, gặp được người nhà hiểu chuyện như vậy, không cần quan phủ cưỡng chế là tiện nhất rồi.
Xem xong Nguyễn Đại, Nguyễn Quế lại đỡ tỷ tỷ đi xem Lâm Phúc.
Lúc này Lâm Phúc đang yên bình nằm trên tấm ván giường lạnh lẽo, vết thương trên mặt bà đã khô lại, nhưng vẫn đỏ tươi chói mắt, Nguyễn Liên Nhi vừa mới cụp mắt không nói lời nào, giờ phút này lại một lần nữa suy sụp: “Mẫu thân, mẫu thân tỉnh lại đi, mẫu thân ơi…”
Tiếng khóc bi thương của nàng khiến Nguyễn Quế nước mắt lưng tròng, hắn không để ý đến mặt mình đầy nước mắt, chỉ đi dỗ dành tỷ tỷ: “A tỷ, đừng khóc, đừng khóc.”
Nhưng chính hắn lại vẫn nghẹn ngào thành tiếng.
Đối với người mẹ thân thiết nhất, hai người họ quả thật là thật tâm thật lòng đau buồn.
Chờ hai người dần bình tĩnh lại, Hình Cửu Niên liền mang đến vật tùy thân của hai người: “Đây là di vật của lệnh tôn và lệnh đường, hai người kiểm tra một phen xem có gì khác thường không.”
Nguyễn Đại chết ở nhà họ Tô, trên người chỉ mặc áo ngủ, không có bất kỳ vật gì mang theo bên người, nhưng Lâm Phúc hôm qua là đi lễ Phật, đồ vật bà mang theo trên người quả nhiên không ít.
Nguyễn Liên Nhi xem từng món một, chiếc trâm cài trên đầu mẫu thân nàng đã được giáo úy tìm về, lúc này đang đặt trong rổ, ngoài ra, còn có một chiếc túi tiền hình hoa sen và hai chiếc khăn tay trong ống tay áo.
Nguyễn Liên Nhi lúc này trạng thái không tốt, xem qua loa, cuối cùng cũng không biết trên người mẫu thân mình rốt cuộc thiếu thứ gì.
Nhưng Nguyễn Quế lại nói: “Chuỗi Phật châu của mẫu thân ta không thấy.”
Chuỗi Phật châu mà Nguyễn Đại nói muốn nạp thiếp rồi lại bị Lâm Phúc đánh sau đó mặt dày mày dạn mang đến tặng, cứ như vậy biến mất khỏi người Lâm Phúc.
Nguyễn Liên Nhi lúc này mới nhớ ra, đôi mắt lại đỏ lên: “Chuỗi Phật châu đó mẫu thân ta rất quý, ngày đêm không rời khỏi người.”
Tạ Cát Tường và Triệu Thụy liếc nhìn nhau, hai người cùng nhìn về phía núi Kim Đỉnh ở cách đó không xa.
Xem ra phải đi một chuyến ngay lập tức.