Nguyễn Liên Nhi và Nguyễn Quế đã đến, đang đợi trong một căn phòng trang nhã. Họ vẫn chưa biết Nguyễn Đại đã chết, cả hai trông đều có chút tiều tụy, có lẽ bữa trưa cũng chẳng ăn được bao nhiêu.
Hạ Uyển Thu, người đã theo hai tỷ đệ về nhà, từ hành lang bước tới, thấp giọng báo cáo: “Đại nhân, nhà họ Nguyễn không có gì đáng ngờ, chỉ có một chiếc ghế trong sân bị vỡ, chắc là mới bị đập vỡ hôm qua.”
Triệu Thụy gật đầu, đó có lẽ là lúc Nguyễn Đại về nhà đòi tiền rồi xảy ra tranh chấp với các con nên đã đập vỡ.
Tạ Cát Tường hỏi: “Trong nhà họ Nguyễn có rượu thuốc không? Sáng nay khi nói chuyện với Nguyễn Quế, ta ngửi thấy trên người hắn có mùi rượu thuốc.”
Hạ Uyển Thu vẫn giữ vẻ mặt vô cảm: “Xin đại nhân thứ tội, hạ quan không để ý, nhưng trên người Nguyễn Quế đúng là có mùi rượu thuốc. Tuy nhiên, sau khi về nhà, hắn không lấy ra bôi thuốc lần nào nữa.”
Triệu Thụy phất tay, ra hiệu cho Tạ Cát Tường cùng vào phòng.
Khi Triệu Thụy và Tạ Cát Tường bước vào, hai tỷ đệ nhà họ Nguyễn lập tức đứng dậy, ánh mắt hoang mang nhìn họ.
“Triệu đại nhân.” Nguyễn Quế chắp tay hành lễ trước.
Triệu Thụy không ra vẻ quan cách, vả lại đây cũng không phải là lúc thăng đường xử án nên không yêu cầu hai người họ phải hành đại lễ, ngược lại còn rất khách khí.
“Ngồi đi, chỉ là hỏi thăm theo lệ thường thôi.”
Nguyễn Liên Nhi lúc này mới ngồi xuống, còn Nguyễn Quế vẫn đứng thẳng, dù sắc mặt tái nhợt nhưng lưng vẫn thẳng tắp.
“Xin hỏi đại nhân, vụ án của mẫu thân đã có tiến triển gì chưa ạ?”
Triệu Thụy không trả lời câu hỏi của hắn mà chỉ hỏi: “Nguyễn công tử, xin hỏi chân của ngươi bị thương khi nào?”
Nguyễn Quế có lẽ ít khi được người khác gọi là Nguyễn công tử nên có phần không quen, bèn nói: “Đại nhân cứ gọi ta là tiểu Nguyễn hoặc Nguyễn đệ là được rồi, danh xưng công tử này ta không dám nhận.”
“Được, vậy ta sẽ giống Cát Tường, gọi ngươi là Quế đệ. Cát Tường nói sáng nay đã gặp ngươi, ngươi nói chân ngươi bị trật hôm qua ở thư viện, cho nên mới về nhà sớm một ngày, đúng không?”
Nguyễn Quế không hiểu tại sao Triệu Thụy lại hỏi về chân của mình, nhưng vẫn rất cẩn trọng. Hắn đắn đo một lúc rồi mới trả lời: “Bẩm đại nhân, chân của ta bị trật trong giờ học võ vào chiều hôm qua. Ban đầu không nghiêm trọng lắm, nhưng đại phu trong thư viện khuyên ta nên về nhà nghỉ ngơi vài ngày. Vừa hay sau ngày Phật đản lại có hai ngày nghỉ, ta đoán mẫu thân sẽ đến núi Kim Đỉnh lễ Phật nên đã về nhà, vừa để trông nhà buổi tối, vừa để sáng sớm có thể phụ giúp tỷ tỷ làm đậu hũ.”
Hắn biết mẫu thân mình rất sùng bái Phật pháp, những ngày lễ như ngày Phật đản thường sẽ đi dâng hương. Sợ tỷ tỷ ở nhà một mình vất vả, lại đúng lúc bị trẹo chân nên hắn về nhà luôn, cũng để tỷ tỷ đỡ cực nhọc.
Nói cho cùng, đều là những đứa con ngoan.
Vẻ mặt Triệu Thụy hơi thay đổi, đột nhiên trở nên hòa nhã: “Quế đệ chân cẳng không tiện, ngồi xuống nói chuyện đi, không cần phải câu nệ như vậy.”
“Đa tạ đại nhân.”
Nguyễn Quế lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, được Nguyễn Liên Nhi đỡ ngồi xuống.
Triệu Thụy và Tạ Cát Tường trao đổi ánh mắt.
Trong hai tỷ đệ nhà họ Nguyễn, người tỷ tỷ vì phải lao động vất vả trong nhà từ lâu, lại bị cha bạo hành nên tính cách có phần hướng nội. Dù thời niên thiếu có thông minh, nhạy bén đến đâu thì giờ đây cũng đã tan thành mây khói.