Tạ Cát Tường đăm chiêu gật đầu. Từ nhỏ đến lớn, những gì nàng học đều là kiến thức sách vở do phụ thân dốc lòng truyền dạy, nhưng nếu nói về khoản nhìn người thì nàng vẫn còn kém xa.
Hình Cửu Niên liền nói: “Tô Hồng Táo vừa tỉnh lại đã thấy Nguyễn Đại chết, hai người họ chung chăn chung gối cả đêm mà nàng ta không hề hay biết, nghĩ thế nào cũng thấy có chút vô lý. Cho nên, sau khi khám nghiệm xong, ta nghe nàng ta kể chuyện một lúc rồi quyết định dùng cái chết mà nàng ta khó chấp nhận nhất để nói cho nàng ta biết.”
Cú sốc này lập tức bức ra bộ mặt thật của Tô Hồng Táo.
Tạ Cát Tường không nhịn được vỗ tay: “Xuất sắc, thật quá xuất sắc, Hình đại nhân cao kiến.”
Nàng vừa dứt lời, Ân Tiểu Lục bên cạnh Hình Cửu Niên đã “phụt” một tiếng cười: “Cát Tường tỷ, tỷ nghe sư phụ ta chém gió kìa. Nguyễn Đại đúng là chết vì mã thượng phong, nhưng không phải do thứ rượu thuốc vớ vẩn kia, hay nói đúng hơn, rượu thuốc không phải là toàn bộ nguyên nhân.”
Hình Cửu Niên vỗ một cái vào gáy hắn: “Thằng nhãi này, lắm lời thật.”
Thấy họ đùa giỡn, đôi mày của Tạ Cát Tường dần giãn ra, nụ cười lại nở trên môi.
Hình Cửu Niên thở phào một hơi: “Trước khi tới đây, Triệu đại nhân đã nhờ ta khai thông cho ngươi nhiều hơn. Ngài ấy vốn tưởng chỉ là một vụ báo thù đơn giản, không ngờ bây giờ Nguyễn Đại cũng chết bất đắc kỳ tử. Ngài ấy sợ ngươi trong lòng khó chịu nên bảo ta khuyên nhủ nhiều vào.”
Tạ Cát Tường mím môi, vẫn cười nhạt: “Đa tạ Hình đại nhân.”
Hình Cửu Niên nói: “Thật ra Nguyễn Đại đúng là chết vì mã thượng phong, nhưng hắn chết không đột ngột như vậy. Theo lời Tô Hồng Táo, hắn trở về nhà họ Tô trước giờ giới nghiêm và đã uống rượu. Rượu đó tuy có Tiên Linh Tỳ nhưng không đến mức khiến người ta uống vào là chết ngay. Nguyễn Đại sở dĩ mất mạng vào đêm qua chẳng qua là kết quả của thiên thời, địa lợi, nhân hòa mà thôi.”
Tạ Cát Tường lắng nghe vô cùng chăm chú.
Vị ngỗ tác già dặn kinh nghiệm này đã dạy cho nàng rất nhiều kiến thức mà người thường phải mất nhiều năm mới tích lũy được, điều này khiến nàng nhớ đến phụ thân mình, cũng nhớ về những chuyện đã qua.
Tạ Cát Tường hít một hơi thật sâu, ép mình tập trung vào vụ án.
Hình Cửu Niên chậm rãi kể: “Sau giờ giới nghiêm đêm qua, Yến Kinh đổ mưa lớn. Đêm mưa vốn ẩm ướt ngột ngạt, nếu vận động mạnh thì hô hấp cũng sẽ không được thông thuận, cảm xúc của con người cũng sẽ bị ảnh hưởng nhất định. Mà Nguyễn Đại lại vừa hay uống rượu thuốc có chứa Tiên Linh Tỳ, thêm vào đó Tô Hồng Táo đã lấy lại được khế ước bán thân, xem như là chuyện cực kì vui mừng cho nên cảm xúc của hắn càng thêm kích động.”
“Những điều đó vẫn chưa phải là chí mạng nhất. Điều chí mạng nhất là, trên đường từ nhà họ Nguyễn đến nhà họ Tô, hắn chắc chắn đã bị vật gì đó đập vào đần dẫn đến tụ máu trong đầu không tan. Sau khi quan hệ với Tô Hồng Táo, hắn mới đột ngột trúng gió, cứ thế mà qua đời không cứu chữa được.”
“Sau khi ta tra ra điểm này mới quyết định ra ngoài “dọa” Tô Hồng Táo một phen, nhưng rõ ràng nàng ta không biết gì cả. Nói cách khác, cái chết của Nguyễn Đại không phải do nàng ta ra tay.”
Tạ Cát Tường đăm chiêu gật đầu, nàng nói: “Ta nhớ tất cả các con đường chính ở Yến Kinh, từ ngõ Ngô Đồng của nhà họ Nguyễn đến ngõ Hương Cần, nếu đi đường tắt thì thực ra chưa đến hai khắc là tới. Nhưng xét đến việc đêm đã khuya, ngõ nhỏ không có đèn dầu, nên Nguyễn Đại rất có khả năng đã đi con đường lớn gần nhất.”
Mắt Tạ Cát Tường sáng lên: “Chính là phố Khánh Lân, nơi có Hồng Chiêu Lâu.”
Phố Khánh Lân cũng giáp với kênh đào, nhưng lại ở hướng ngược lại với bến tàu phía nam. Bên đó nhà cao tầng san sát, cả con phố đều là phố thương mại. Phía đông phố Khánh Lân đều là các cửa hàng kinh doanh đàng hoàng, ngày đêm rất náo nhiệt, còn phía tây lại là chốn ăn chơi, về đêm càng đèn đuốc sáng trưng.
Nếu Nguyễn Đại đi qua đó cũng là điều hợp lý.
Hình Cửu Niên nói: “Nha đầu có trí nhớ tốt đấy.”
Tạ Cát Tường mím môi cười, rồi lại nói: “Nhưng nếu Nguyễn Đại bị người ta tấn công ở đó thì ai muốn hại hắn? Phố Khánh Lân về đêm người qua kẻ lại, sao hung thủ lại không bị ai nhìn thấy?”
Hình Cửu Niên nheo mắt: “Nha đầu à, một khi có kẻ lòng sinh ý xấu muốn hại người thì thế nào cũng làm được thôi.”
Tạ Cát Tường thở dài.