Duỗi lưng một cái, Oản Oản xoa xoa vòng eo đau nhức, thầm than Tình Khuynh thật sự là “ăn tủy biết vị”*, dọc trên đường đi ép buộc nàng không ít. Miễn cưỡng đứng lên, để Tử Hộ hầu hạ rửa mặt xong, lại nhìn nhìn đứa con trai đã hơn một tháng, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu kia một cái, mới để bà vú bế con ra ngoài.
(* ăn tủy trong xương mới biết liếm nó cũng ngon)
Cầm đũa gắp một khối bánh phù dung, ăn từng chút một, Oản Oản kéo kéo vòng tay ngọc bích trên cổ tay, đưa mắt nhìn Tử Hộ một cái nói: “Tất cả đã bố trí xong cả rồi chứ?”
Tử Hộ gắp đồ ăn cho Oản Oản, mới cười nói: “Nơi này của chúng ta khẳng định đã ổn thỏa, còn những viện khác, cũng không đáng cho chúng ta dụng tâm.”
Oản Oản cầm khăn chấm chấm môi, nuốt điểm tâm trong miệng xuống, vẻ mặt vừa thay đổi liền nói: “Vậy cũng đúng, bất quá tốt xấu gì cũng không thể không nắm rõ được.”
Tử Hộ buông đũa xuống, khom mình hành lễ nói: “Vâng.” Sau đó lại nói: “Ngoại trừ Vương thứ phu nhân và Mạnh lương đễ ra, còn có hai mươi gia nhân (người nhà) điện hạ lúc trước thu nạp đến, cùng với thanh khách* ba mươi người.”
(*thanh khách: khách khứa là thanh niên, người trẻ làm khách)
Oản Oản húp một ngụm cháo, nhịn không được châm biếm nói: “Thanh khách thế mà lại còn nhiều hơn so với gia nhân, Thất lang cũng thật đủ ý tứ, sợ người khác không biết hắn thích nam nhân sao, đám người Xuân Thiều cũng tính vào luôn sao?”
Tử Hộ vội đáp: “Nào dám, mấy vị lang quân kia đều được phân viện riêng, còn Mặc Thiển và Trục Yên lang quân đều chừa riêng ra.”
Oản Oản nuốt miếng đồ ăn xuống, gật gật đầu, cũng không hỏi nhiều thêm, chỉ tiếp tục ăn sáng cho xong.
Ăn sáng xong, Oản Oản cầm lấy một quyển thẻ tre lên đọc, đây là Tình Khuynh cố ý tìm cho nàng, trên đường buồn chán, nàng ghi chép dy ký hoặc giảng đạo các loại sách linh tinh, lại cố tình thích đọc mấy loại sách siêu nhiên loạn thần này, mặc dù có vài chuyện xưa đọc dọa người, cũng còn muốn len lén tiếp tục xem, khiến Tình Khuynh cười hoài. Bây giờ họ đã chuyển vào phủ hoàng tử, coi như là đã có nơi ở cố định, không còn “lưu lạc đầu đường xó chợ” nữa, nàng cũng có thời gian vui vẻ rảnh rỗi, để bản thân thả lỏng một chút.
Nhưng với mới đọc được nửa ngày, Đào Diệp ở ngoài cửa đã báo lại nói: “Hồi phu nhân, ma ma quản sự nội viện đến cầu kiến phu nhân.”
Oản Oản nhăn mày, đầu cũng không nâng, nói: “Tôn ma ma có chuyện gì?”
Vẻ mặt Đào Diệp cũng đầy oán giận nói: “Không phải là Tôn ma ma, là ma ma mà Hoàng hậu từ trong cung phái tới, hẳn là để nhận công việc nội viện rồi, khiến Tôn ma ma không có chỗ đi.”
“A?” Oản Oản cầm sách, không nhanh không chậm nói: “Đây đúng là ta sơ sót, không nghĩ tới Hoàng hậu điện hạ lại ưu ái điện hạ chúng ta như thế.”
Đào Diệp nhìn vẻ mặt bình tĩnh ung dung của Oản Oản, khó hiểu nói: “Phu nhân...”
“Bảo vị ma ma trong cung kia tiến vào đáp lời đi, về phần đám người Tôn ma ma, đều điều đến trong viện chúng ta đi, phân vài người đến chỗ Xuân Thiều, Liên Âm đi. Người vốn quản lý phòng bếp lớn cũng đều rút về hết, quản lý phòng bếp trong viện chúng ta.”
Đào Diệp khom người thưa vâng, có chút do dự nói: “Vậy chuyện trong phủ...”
Oản Oản buông thẻ tre, trâm cài tóc tơ vàng trân châu trên đầu lắc lư, cười đến điềm tĩnh nói: “Chúng ta chỉ là thứ phu nhân, sao có thể sánh bằng đại phu nhân, đương nhiên chỉ có thể quản tốt một mẫu ba phần của bản thân mà thôi.”
Lập tức lại nói với Tử Hộ bên cạnh: “Ngươi bảo người giám sát chặt chẽ cho ta một chút, ta muốn viện của chúng ta cùng viện của đám người Xuân Thiều, một con muỗi cũng không lọt vào được.”
Tử Hộ và Đào Diệp cùng khom người nói: “Vâng.”
“Tốt lắm, mời người vào đi.” Oản Oản nâng cằm lên, nhướn mày nói: “Mặc dù ta không chưởng quản phủ này, cũng không thể để lão nô này quá dễ dàng được.”
Một lát sau, Đào Diệp dẫn theo một lão nô trên người mặc áo khoác màu xanh hoa văn củ ấu (hình thoi) đi vào. Oản Oản nhìn người này cúi đầu, hai vai co lại, bước đi thong thả, không giống như là một nô bộc kiêu ngạo ương ngạnh. Nhưng dù sao người này cũng do Hoàng hậu đưa tới, chỉ sợ cũng là mặt ngoài thành thật, trong lòng lại tính kế thôi.
“Lão nô xin thỉnh an Bảo thứ phu nhân.”
Lão nô kia quy củ khom người thi lễ với Oản Oản một cái, lại không làm lễ quỳ, hẳn là ở trong cung cũng có chút mặt mũi.
Oản Oản mân mê cằm, nghiêng đầu tinh tế đánh giá lão nô kia, trong mắt mang theo vẻ khinh thường. Mắt thấy qua tầm năm phút, lão nô kia vẫn cẩn thận tỉ mỉ khom người bất động, ngay cả một tia mất kiên nhẫn đều không có, đúng là cũng có vài phần xem trọng nàng.
“Miễn lễ đi.”
Lão nô lại khom người một cái, cúi đầu thối lui đến một bên, nom rõ ràng là dáng vẻ phó nô tài, lại lộ ra khí chất không kiêu ngạo không siểm nịnh, từ nô mà xem chủ, Oản Oản đã có chút lo lắng cho Tình Khuynh.
“Ma ma họ gì nhỉ?” Oản Oản thầm nghĩ một chút, liền hỏi.
Lão nô kia vội trả lời: “Lão nô họ Triệu, có thể gọi lão nô là Triệu ma ma ạ!”
Oản Oản gật gật đầu, mang theo ba phần châm chọc, bảy phần bất mãn nói: “Nay Triệu ma ma đến nơi này của ta, là có chuyện lớn gì sao?”
Triệu ma ma cứng nhắc trả lời: “Vốn là việc bếp núc trong phủ xác nhận do đại phu nhân chưởng quản, nhưng hôm nay trong phủ chỉ có phân vị của Bảo thứ phu nhân là cao nhất, lão nô tự tiện tiến đến bái kiến, lại cả gan nói một chút chuyện trong phủ với thứ phu nhân.”
Oản Oản trong bụng cười lạnh, lời nói tuy thật dễ nghe, nhưng trái một câu thứ phu nhân, phải một câu thứ phu nhân, nhìn thì y theo quy củ, kỳ thực chính là mỉa mai bản thân, để mình biết thân biết phận. Quả thật là một bà già không dễ đối phó.
“Vậy nếu đã như thế, ngươi liền nói một chút xem.” Oản Oản lười biếng tựa vào bàn con bên cạnh, quét mắt Tử Hộ một cái, ngầm cho phép, Tử Hộ lập tức bưng chén trà ướp hoa đưa đến trong tay Oản Oản.
Triệu ma ma quét mắt qua tư thế lười biếng của Oản Oản, lông mày theo bản năng căng thẳng lập tức giãn ra, như chưa bao giờ nhăn lại, lại thấy Oản Oản bưng loại trà tầm thường chứ không phải là trà bột, trong lòng lại là một trận chán ghét khinh thường. Chẳng qua bà ta không lộ ra trên mặt, vẫn dùng thanh âm bình tĩnh đáp lời: “Trong phủ tổng cộng ước tính có 920 nô bộc, chia làm nhất đẳng, nhị đẳng, tam đẳng cùng với mạt đẳng (cấp kém nhất). Trong đó nữ tử có 400 người, nam tử 360 người. Đầy tớ nhất đẳng là nữ tử có 90 người, trong đó ma ma 40, nương tử 30, nha đầu 20. Đầy tớ nhị đẳng là nữ tử có 150 người: ma ma 60, nương tử 50, nha đầu 40. Đầy tớ tam đẳng là nữ tử có 200 người: ma ma 60, nương tử 80, nha đầu 60. Nữ tử mạt đẳng không ít văn khế cầm cố, tới tới lui lui, ước chừng 120 người. Nam tử trừ hoàng môn của trong cung phái đến 60 vị công công ra, gã sai vặt nhất đẳng 20 người, gã sai vặt nhị đẳng 40 người, tạp dịch 60 người, gã sai vặt tam đẳng 60 người, tạp dịch 80 người, mạt đẳng ước chừng hơn 40 người.”
Oản Oản thầm than, quả thật là phủ hoàng tử, đây ít nhất cũng có một ngàn người rồi.
Triệu ma ma mí mắt cũng không nâng, tiếp tục nói: “Còn có 400 hộ vệ khác, vẫn chưa tính trong đó.”
Oản Oản mở nắp chén trà hoa lan bằng sứ tinh xảo ra, nhìn làn khói lượn lờ bốc lên trong không trung, hít một hơi thật sâu nói: “Có danh sách không?”
Triệu ma ma đáp: “Vì thời gian vội vàng, nhân số chỉ là sơ sơ, lại có không ít là cung nữ trong cung, sổ sách để trong cung mới dễ ghi nhớ.”
Nghe qua như có chút đạo lý, nhưng Oản Oản cũng không tin, lão nô này có thể nói kỹ lưỡng số lượng người trong phủ như thế, nói vậy sớm đã có tính toán, còn chờ lên cái danh sách gì đó, đơn thuần là thấy nàng mới đến nên gào to, hù nàng tuổi nhỏ mà thôi. Bất quá Oản Oản cũng không nóng nảy, bên trong phủ này nhiều người như vậy, mật thám của ai cũng đều có, nếu không thanh lý sạch sẽ trước khi Tình Khuynh tiếp nhận, nàng còn sợ nóng tay, không bằng từ từ lên kế hoạch.
“Vậy tiền bạc trong phủ thì sao?” Oản Oản cố ý nhíu mày, làm như đè nén tức giận trong lòng, lại hỏi tiếp.
“Hồi bẩm thứ phu nhân, trong phủ lương tháng nhất đẳng ước chừng là mười hai thạch, chính là dựa theo công việc phân công khác nhau, ma ma hoặc là gã sai vặt bên người cũng có thể được thêm nửa quyên (khoảng 5 thạch), lương tháng nhị đẳng ước chừng là tám thạch, lương tháng tam đẳng khoảng ba thạch, mạt đẳng dựa theo khế bán mình mà định lương. Chỉ là khi phát lương tháng cũng có thân sơ (thân và xa), thứ phu nhân cảm thấy nơi nào quan trọng, cũng có thể phát nhiều hơn, cho thấy thân cận hơn.” Triệu ma ma không chút giấu giếm, thậm chí hơn vài câu chỉ điểm Oản Oản một chút, lại nói: “Bất quá, đại bộ phận cung nữ, công công trong phủ, tiền tiêu vặt hàng tháng đều là theo hoàng môn hoặc nội vụ quyết định phân phát, trong phủ không nên phát riêng. Vả lại bổng lộc của điện hạ khoảng hơn một ngàn thạch, ngày thường trong cung cũng sẽ có chút ban thưởng.”
Oản Oản nhẩm tính một chút, giá cả lương thực của Khởi quốc, ước chừng một thước thạch có thể đổi không đến một lượng bạc, ngàn thạch ước chừng chưa đến một ngàn lượng, mỗi tháng xấp xỉ hơn 80 thạch. Quả thật cũng không xem là người có tiền. Nghe nói lương tháng của cung nữ trong cung mỗi tháng cũng có hơn hai mươi thạch, vào phủ hoàng tử ngược lại thiếu đi. Lại nói lương bổng của phu nhân trong cung hơn hẳn người thường là năm ngàn thạch, mỹ nhân cũng được hai ngàn thạch, ngược lại so với nhi tử chính thức của Hoàng đế còn cao hơn. Khó trách có một vài hoàng tử có tâm tư đều muốn phong vương đi đến đất phong của mình, đô thành quả thật không phải nơi để làm giàu a.
“Như vậy, ta nhớ rồi, có sổ sách không?” Oản Oản không chút để ý uống trà, khóe mắt hướng đến cái đĩa sơn mài* đã được đặt trên bàn con.
(* đĩa sơn mài)
Triệu ma ma dừng lại một chút, thấp giọng nói: “Còn thỉnh thứ phu nhân thứ tội, sổ sách vẫn chưa sửa sang lại đủ...”
RẦM—, một cái đĩa sơn mài chợt quăng ngã ở dưới chân Triệu ma ma, dù là người có tâm tư trầm ổn như Triệu ma ma cũng sợ hết hồn, nhanh chân nhảy lùi lại, kích động nhìn về phía Oản Oản.
“Ta muốn danh sách, ngươi không có thì cũng thôi đi, sổ sách cũng không có nốt? Bổng lộc hàng tháng trước khi chúng ta đến đây thì tính thế nào? Có phải ngươi muốn lừa gạt bổn phu nhân hử?” Oản Oản đập một cái lên bàn con, giơ tay chỉ vào Triệu ma ma quát lớn, vẻ mặt tràn đầy giận dữ.
Cùng với chiếc đĩa sơn mài, Tử Hộ vội quỳ rạp xuống, cúi đầu không dám lên tiếng.
Bần thần một chút, Triệu ma ma đã khôi phục như lúc ban đầu, vội khom người nói: “Thỉnh thứ phu nhân bớt giận, đây là quy củ trong cung, lão nô cũng không có cách nào.”
“Ý của ngươi là nói, phủ hoàng tử chúng ta lớn như vậy liền phải nắm trong tay lão nô ngươi rồi hả?” Oản Oản thở phì phò, nổi giận đùng đùng quát.
Triệu ma ma vẫn bộ dạng “lợn chết không sợ nước sôi” như trước, mặt không biểu cảm nói: “Còn thỉnh thứ phu nhân thứ tội, đây là ý chỉ của Hoàng hậu điện hạ, lão nô không dám làm trái. Hơn nữa thứ phu nhân tuổi còn trẻ, lại vừa thai nghén Nhị vương tử, còn mong bảo trọng nhiều hơn chút.”
Trong lòng Oản Oản mặc dù không giận dữ giống như mặt ngoài, nhưng cũng rất không thoải mái, lão nô này đúng thật là thủ đoạn. Thấy mình giận dữ ra mặt, liền ngay cả chút khom người cũng không tha, trực tiếp dùng Hoàng hậu ra áp chế. Xem ra một nữ tử ti tiện đến từ Thần quốc như mình, không lọt vào được trong mắt Hoàng hậu cùng đám nô tài này rồi. Nghĩ đến đây, trong lòng cư nhiên cũng không giận nữa, sắc mặt càng thêm lộ vẻ tàn khốc.
“Nếu bổn phu nhân không quản được ngươi, thì cũng có người quản được ngươi, thế thì, ngươi đi ra ngoài quỳ cho ta. Hoàng hậu điện hạ cũng không nói ngươi có thể không để ý tôn ti mà ở chỗ bản phu nhân phát ngôn bừa bãi chứ!”