Mọi người đều nhao nhao đáp lễ, đi theo Hà ma ma vào tòa tiểu lâu mà Oản Oản từng ở, Oản Oản đã quen cửa quen nẻo tiến vào một sương phòng ở phía sau, gian sương phòng này bình thường đều bị khóa, hôm nay đã mở ra, trước cửa còn có một người quen đang đứng – Giang ma ma.
Hà ma ma đưa mọi người đến cửa, cũng không đi vào, sau khi trao đổi ánh mắt cùng Giang ma ma, liền mang theo đám tùy thị gã sai vặt của chúng công tử lui xuống, Giang ma ma cũng đưa mắt nhìn Oản Oản, nhưng không nói gì, chỉ rất cấp bậc lễ nghĩa đưa mọi người vào.
Gian sương phòng này có chút tương tự với nơi ở của Lan phu nhân, nhưng không xa hoa được như vậy, cũng là cổng vòm nhưng là loại đơn giản hơn, trên kệ trưng bày cũng không để đồ vật mới lạ đặc biệt gì, đến cả chiếc khung kệ kê sát tường phía sau sạp cũng chỉ chất toàn thư từ, đến Oản Oản cũng có chút kinh ngạc.
Vài tháng không gặp, Lan phu nhân tựa hồ vẫn có bộ dạng như cũ, bà đang ngồi quỳ trên một cái sạp dài, bưng chén trà bột uống, thấy mọi người tựa hồ cũng không kinh ngạc, sau khi liếc mắt nhìn Trục Yên và Liên Âm, liền nói với Giang ma ma: “Đưa hai vị công tử kia đến phòng bên tạm thời nghỉ ngơi một chút đi.”
Từ chuyện nhân sâm lần trước, Liên Âm vẫn luôn bệnh chưa khỏe hẳn, lúc này quả thật đã không gượng nổi, Trục Yên là bệnh nặng mới khỏi, tâm thần hao tổn lợi hại, hai người cũng không chối từ, cùng đi theo Giang ma ma rời đi.
“Được rồi, chuyện gì xảy ra?” sau khi để mọi người ngồi xuống, Lan phu nhân bưng chén trà nhìn về phía Mặc Thiển nói, hẳn là có quen biết hắn.
Mặc Thiển cũng không vòng vo, trực tiếp nói: “Bên kia đã xảy ra chuyện?”
Chén trà trong tay Lan phu nhân run lên, mắt lộ vẻ tàn khốc nói: “Chuyện gì?”
Mặc Thiển nhìn nhìn Tình Khuynh một chút, thở dài nói: “Lang quân mất tích.”
Thân mình của Lan phu nhân nhoáng lên một cái, thiếu chút nữa đánh rơi chén trà, vẻ mặt không thể tưởng tượng nói: “Sao lại như vậy? Tại sao ta lại không biết chút gì, sao các ngươi lại không báo.”
Tình Khuynh thấy thế, không thể không đem chuyện ngày ấy phủ Ninh Viễn Hầu đến mời rồi bị tập kích ở Túy Tửu Tiên, lặp lại lần nữa, sau đó nghiêm trọng nói: “Sợ là lang quân đã bị mã tặc bắt đi, hiện nay...”
Lan phu nhân lấy lại bình tĩnh, ánh mắt bất thiện vốn nhìn Tình Khuynh, có hơi rũ xuống, ngược lại hiện ra vài phần cô đơn nói: “Sớm biết sẽ có một ngày như thế, không ngờ lại nhanh như vậy.”
Oản Oản ngồi ở một bên, cũng có thể hiểu ra, mặc dù Lan phu nhân cùng Đông lang quân đều là nhân vật số một số hai của phố Hoa, nhưng mỗi người bọn họ lại đại biểu cho mỗi thế lực, làm căn cứ bồi dưỡng mật thám cho các chủ nhân, dù sao cũng có lúc thất thủ. Ngẫm lại lúc nàng vừa đến đây, liền nghĩ muốn kiếm nhiều tiền, sau này bàn bạc góp cổ phần với Lan phu nhân một chút, quả thật là ngây thơ. Tòa lâu như vậy, rất không đơn thuần, cũng không phải là chỗ cho một quan kỹ nho nhỏ như nàng có thể can thiệp vào.
“Về chuyện mật thám ẩn núp, ta cũng đã tra ra.” Tình Khuynh cũng không sợ người khác hỏi hắn làm cách nào, ngay từ đầu hắn cũng đã biết, từng mật thám thủ hạ đều có nội tình mà không thể nói được. Lan phu nhân và Mặc Thiển cũng không quan tâm, cái mà bọn họ muốn biết là kết quả chứ không phải quá trình.
Quả nhiên, Mặc Thiển nghiêng đầu hỏi: “Là ai?”
Tình Khuynh cười khẩy nói: “Dương quản sự và tùy thị bên người Trục Yên - Hằng Ảnh.”
Oản Oản lắp bắp kinh hãi, sau khi tiếp xúc với Dương quản sự, nàng liền thấy kỳ quái, cho nên biết hắn là mật thám cũng không bất ngờ, nhưng Hằng Ảnh xưa nay chỉ tiếp xúc đến quần áo đồ đạc của Trục Yên, đồ ăn đều là công việc của Hằng Miểu, lại không ngờ rằng một người không ‘hiển sơn lộ thủy’vậy mà là một mật thám.
Lan phu nhân cúi mắt, vuốt hoa văn trên chén trà, ngữ khí bình bình nói: “Đã biết.”
Oản Oản sửng sốt, nghe được tia sát khí ngắc nghiệt từ trong lời nói kia.
“Còn có...” Tình Khuynh nhìn về phía Lan phu nhân, khóe miệng lại là nụ cười bất cần đời khi đối mặt với người ngoài: “Nhiệm vụ cuối cùng của Trục Yên và Mặc Thiển cũng đã hoàn thành, khế ước bán thân nên đưa trả lại cho họ đi.”
Oản Oản cũng không kỳ quái khi Tình Khuynh nêu ra vấn đề này, hiện nay tờ danh sách kia đang ở trong tay bọn họ, chỉ cần giao ra, Trục Yên cùng Mặc Thiển có thể được tự do, nhưng nàng lại nhìn đến Mặc Thiển, hắn thế mà cũng giấu giếm vẻ kinh ngạc, nói vậy hắn cũng đã đoán được từ trước, bằng không hắn sẽ không đi dò hỏi thử Trục Yên, hắn đến Hầu phủ, cũng chỉ là muốn xác nhận thôi.
Lan phu nhân ngược lại kinh nghi (ngạc nhiên nghi ngờ) nói: “Vật nọ ở trong tay ngươi?”
Tình Khuynh mỉm cười gật đầu một cái.
Lan phu nhân cười lạnh một tiếng, cũng gật đầu nói: “Quy củ chính là như thế, vật nọ nếu là thật sự, như vậy bọn họ có thể đi, nhưng còn ngươi... Ta nghe nói ngươi gần đây mới chấp nhận tham gia vào, nhiệm vụ của của ngươi cũng chưa hoàn thành đâu.”
Tình Khuynh không thèm để ý đến thái độ của Lan phu nhân, hắn cũng biết lúc trước chuyện hắn chuộc Oản Oản là đã đánh vào mặt của Lan phu nhân, nhưng hắn hoàn toàn không hối hận, ngược lại cảm kích bản thân nhất thời xúc động, bây giờ nghĩ đến đứa bé trong bụng Oản Oản, hắn còn cười đến rất là diễm lệ.
“Việc đó không nhọc phu nhân quan tâm, ta đến là có chuyện muốn nhờ phu nhân hỗ trợ.”
Lan phu nhân càng nhìn càng thấy hắn chướng mắt, bĩu môi, hờn giận nói: “Ta có cái gì có thể giúp được công tử chớ?”
“Phu nhân chỉ cần ‘dắt một sợi dây’* cho ta là được rồi!” Dứt lời, Tình Khuynh chậm rãi đi đến bên người Lan phu nhân, cúi người lấy tay che miệng, thì thầm vài câu ở bên tai Lan phu nhân.
(* ý ở đây là truyền lời)
Lan phu nhân giống như bị sét đánh bên tai, sửng sốt vài giây, sau mới bất chợt ngẩng đầu nói: “Ngươi nói là thật sao?”
Tình Khuynh ung dung nhàn nhã trở về bên cạnh Oản Oản, tiêu sái ngồi xuống nói: “Đương nhiên.”
Sắc mặt Lan phu nhân sau một hồi thay đổi đủ kiểu, cuối cùng trịnh trọng nói: “Được, ta sẽ nói lại với chủ nhân.”
Vị chủ nhân này, tất nhiên là phủ Thái úy, cũng đồng dạng là Thái tử.
Tình Khuynh rất hài lòng, cười chắp tay thi lễ.
Nói đều nói xong, Tình Khuynh nhìn thấy sắc mặt Oản Oản không tốt, liền yêu cầu muốn một chỗ nghỉ ngơi, Lan phu nhân thấy bộ dáng Tình Khuynh dìu đỡ Oản Oản, lại nhìn ra Oản Oản đã không còn hoàn bích, ánh mắt lộ ra đáng tiếc, cũng không nói gì, gọi Giang ma ma tới dẫn mọi người đi đến một tiểu viện độc lập bên cạnh Lâm Hà viện, nơi đó ở ngay góc khuất, lại kế phòng tạp dịch, nhiều người lui tới, lại rất dễ che giấu, đúng là một nơi tốt.
Đợi đến lúc mọi người đều đã được an bài ổn thỏa, Lan phu nhân lại nghe một nhà Tôn đại phu đến bái phỏng, không khỏi âm thầm thấy kỳ lạ, sau khi gặp mặt, Tôn đại phu đem chuyện Oản Oản mang thai nói ra, Lan phu nhân cũng kinh ngạc không nói lên lời, tự mình dẫn Tôn đại phu cùng cháu ngoại của lão ta đến tiểu viện, còn nhìn Oản Oản vài lần, nhìn đến lúc hai má Oản Oản nóng lên, trong lòng ngầm bực, mới cáo từ rời đi.
Bóng đêm càng sâu, Oản Oản ngủ trên giường lạ, dán tại trong lòng Tình Khuynh, thoải mái khiến nàng muốn thở dài, chút điểm chờ mong ở trong lòng lại khiến nàng không nhịn được mà gợi lên khóe môi, nàng rốt cục sẽ rời khỏi phố Hoa, rất nhanh thôi, nàng sẽ trở thành người thanh bạch rồi, dường như kiếp này nàng sẽ thật sự thoát khỏi bóng ma của những kiếp trước. Tương lai tốt đẹp như thế, làm sao mà nàng không kích động, không nhảy nhót cho được? Dường như nàng còn có thể ngửi thấy mùi vị của tự do, nhìn thấy ánh mặt trời sáng lạn, cùng với ngọn núi xa sâu thẳm, trái tim khát vọng tự do của nàng rốt cục cũng được thả ra ngoài.
Oản Oản kinh ngạc, sau đó liền biết Tình Khuynh muốn kể về thân thế của mình, vì thế gật đầu, nhìn Tình Khuynh.
“Khởi quốc và Thần quốc, một nam một bắc. Thần quốc binh hùng tướng mạnh, vật tư cũng không phong phú. Khởi quốc đất đai phì nhiêu, khí hậu hài hòa, vật tư phong phú, lại trọng văn khinh võ. Lúc bấy giờ thiên tử của Thần quốc vẫn còn trẻ cũng không ngu xuẩn như bây giờ, ngược lại chăm lo việc nước, đem Khởi quốc – lúc này vẫn luôn kiềm chế lẫn nhau, đánh cho hoa rơi nước chảy. Ngược lại, Quốc quân của Khởi quốc lúc bấy giờ lại chỉ biết viết văn, dốc lòng làm đại thi nhân đệ nhất thiên hạ, không am hiểu đến những thứ tầm thường, không để ý chính sự, điều duy nhất có thể khiến Khởi quốc giằng co với Thần quốc trong nhiều năm, đó là do ngoại trừ Hoàng hậu trong hậu cung của hắn ra, còn có huynh trưởng của phu nhân đứng đầu – Hiền phu nhân.”
Nhắc tới Hiền phu nhân, Tình Khuynh dừng một chút, có chút hoảng thần, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Huynh trưởng của Hiền phu nhân, đã từng là Phiêu Kỵ đại tướng quân, văn võ song toàn, mỗi khi gặp chiến loạn, ông đều lên trước làm gương, bảo vệ từng ngọn cây cọng cỏ của Khởi quốc. Hiền phu nhân tất nhiên cũng là người hiền lương thục đức. Vì bà rất xinh đẹp, nên được Quốc quân rất sủng ái, còn sinh ra một bé trai. Nhưng ngày vui ngắn chẳng tầy gang, Hoàng hậu không quen nhìn Hiền phu nhân được sủng ái, mà phụ thân của bà ta là Thừa tướng đương triều, lại đối với ý kiến chiến sự không hợp với Phiêu Kỵ tướng quân. Cho nên liền tuyển ra một vị nữ tử tuổi trẻ dung mạo xinh đẹp từ trong tứ đại gia tộc của Khởi quốc dâng lên cho Quốc quân. Nàng ta cực kỳ có tâm kế, rất nhanh đã mê hoặc quân vương, thậm chí còn châm ngòi gây chia rẽ quan hệ giữa quân vương và Phiêu Kỵ đại tướng quân, mai phục ám sát.”
“Sau đó, hai nước lại khai chiến, Phiêu Kỵ đại tướng quân tự mình ra trận, liều chết chiến đấu với Thần quốc. Lúc đó, người Thần quốc phái tới hiện nay là phụ thân của Hiếu Liêm Hầu, cũng là vị nam tử hán danh chấn tứ phương, đặc biệt là dung mạo của hắn thanh tú, ăn nói nhã nhặn, được người dân Thần quốc gọi là nho tướng. Nhưng nào biết, trên chiến trường đao thương không có mắt, Phiêu Kỵ đại tướng quân lại càng mạnh hơn, kết quả vị nho tướng của Thần quốc kia cư nhiên trúng kế bỏ mình.”
Trong đêm tối, Tình Khuynh khinh thường cười lạnh nói: “Vị nho tướng này là người phương nào? Hắn thế mà chính là tình nhân cũ của Thái hậu Thần quốc, nếu không phải lúc trước gia tộc của Thái hậu không đưa Thái hậu vào cung, hiện nay vị Thái hậu này đã là lão thê của viên nho tướng kia. Vị nho tướng kia cũng yêu Thái hậu sâu sắc, từ sau khi vợ cả của nho tướng sinh con bất hạnh qua đời, hắn không lấy thêm vợ, thậm chí ngay cả thông phòng cũng không có.”
Oản Oản trầm mặc, khó trách Thái hậu nhìn trúng phủ Hiếu Liêm Hầu, Hiếu Liêm Hầu là con trai của tình nhân Thái hậu, hơn nữa mẫu thân của Hiếu Liêm Hầu mất sớm, chỉ sợ Hiếu Liêm Hầu lúc sống ở bên cạnh Thái hậu, ở trong lòng Thái hậu, nói không chừng còn biến thái cho rằng Hiếu Liêm Hầu là đứa con của Thái hậu cùng tình nhân cũ của bà ta nữa kìa.
“Vốn là cục diện thắng trận, nhưng Quốc quân của Khởi quốc dưới sự châm ngòi của tân mỹ nhân, trong lòng sợ hãi, muốn lấy lòng với Thần quốc. Thái hậu Thần quốc biết được tình nhân tử trận, nhất thời tức giận, dùng hết thủ đoạn điên cuồng trả thù Khởi quốc. Quốc quân Khởi quốc lại là một tên ngu xuẩn, tin tưởng lời nói của mỹ nhân: chỉ cần Phiêu Kỵ đại tướng quân chết đi, như vậy Thần quốc có thể bớt giận. Rồi sau đó, Phiêu Kỵ đại tướng quân bị Quốc quân bí mật ban chết, Hiền phu nhân cũng ở trong cung treo cổ tự sát, chỉ để lại một đứa bé trai chưa đến năm tuổi, bơ vơ lẻ loi, nơm nớp lo sợ mà tiếp tục sống.”
“Nhưng mặc dù Phiêu kỵ đại tướng quân đã chết, một nhà tướng quân bị giết, cũng không cách nào làm tiêu tan lửa giận của Thái hậu Thần quốc, cuối cùng song phương đàm phán hòa bình, Thái hậu Thần quốc ác độc yêu cầu Khởi quốc, đem con trai của Hiền phu nhân đưa tới Thần quốc làm Chất tử... Vì thế, đứa bé chưa đầy năm tuổi đã bị đưa đến Thần quốc.”
Oản Oản nghe giọng nói bình thản không gợn sóng kia, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng đau xót, khó chịu muốn khóc, không nhịn được ôm hắn càng chặt hơn.
Trong bóng tối, Tình Khuynh mỉm cười, hôn lên đỉnh đầu Oản Oản, nói tiếp: “Thái hậu không phải là người tốt, bà ta muốn con trai của Hiền phu nhân, cũng không phải là vì làm Chất tử. Trong lúc đoàn người đi theo Chất tử tiến vào Thần quốc, bà ta liền bí mật sai người tráo đổi Chất tử với một đứa bé cùng tuổi được mang đến từ phố Hoa, còn giết chết tất cả những người trung thành đi theo Chất tử. Sau đó, Chất tử giả được đưa vào trong cung, mà Chất tử thật... hừ, lưu lạc phố Hoa, Thái hậu muốn nhìn thấy đứa con của kẻ thù bị ngàn người gối, vạn người cưỡi.”
Oản Oản sờ lên bụng mình, không khỏi cảm thấy có chút rét run, thì ra nàng ở kiếp đầu tiên kia cũng chưa tính là tàn nhẫn nhất, nàng có thể đánh người khác thành tàn phế, có thể giết người khác, lại không giống như Thái hậu, không đánh mà thắng, lại còn hại cả đời người ta.