Không chớp mắt ném cái váy đã ướt nhẹp vào một góc khuất, vừa mới ra vẻ như chưa có gì xảy ra, ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng tắm khắc hoa được làm từ thủy tinh, đã thấy Hứa Nghiễn mặt không cảm xúc nhìn cô.
A! Mạnh Khinh Khinh hoảng sợ đến mức hô thành tiếng, anh ta... sao anh ta nhanh như thế? Anh... Anh tắm xong rồi hả?
Anh không đáp lại, chỉ bước từng bước về phía cô.
Ánh mắt cô trốn tránh, cơ thể không tự giác co lại vì sợ hãi, ngón tay níu chặt lớp vỏ sofa, đôi mắt đen có hồn chớp chớp nhưng vẫn không nhìn thẳng mặt anh, giọng nói du dương đến lạ: Hứa... Hứa Nghiễn...
Muốn tôi bắn cô mấy lần? Anh vừa giữ chặt cánh tay cô vừa nói.
Mạnh Khinh Khinh gục trong lòng anh, run rẩy, Hứa Nghiễn... Tôi không muốn...
Giọng điệu anh bình tĩnh mà cố chấp, Nói, muốn tôi bắn cô mấy lần?
Mạnh Khinh Khinh biết chạy không thoát, bèn kéo vạt áo sơ mi của anh, nũng nịu nói, Một lần.
Hứa Nghiễn bế bổng cô lên, đặt lên bàn làm việc, kéo hai chân cô quấn lên eo mình, chen gậy thịt cứng rắn vào huyệt mật ứ máu sưng đỏ.
Huyệt hoa nhỏ được khai phá lâu như thế vẫn còn chặt chẽ khít khao, thịt mềm gắt gao bao trùm gậy thịt, dũng đa͙σ ẩm nóng mυ"ŧ vào giống như cái miệng nhỏ xinh. Hứa Nghiễn khó nén gầm lên một tiếng, hầu kết chuyển động, nuốt nước miếng xuống, anh vận lực rút ra một đoạn gậy thịt rồi nhanh chóng thúc vào.
A!! Đau quá!! Tay nhỏ bé cào xé áo sơ mi nhàu nát, cô cắn môi thật mạnh.
Hứa Nghiễn khẽ hôn lên đuôi lông mày của cô, đôi môi hơi ẩm ướt có tính trấn an tương đối lớn, dưới thân vẫn ra vào cuồng dã như trước, nhưng lại mang theo một chút dịu dàng, an ủi cô trong sự giày vò của ham muốn, khiến cô cảm thấy không quá khó để tiếp nhận như lúc mới bắt đầu.
Gậy thịt to khỏe ẩm ướt ra vào liên tục trong huyệt hoa nhỏ, bầu không khí đắm trong kích tình, Hứa Nghiễn kích động đến tột bậc, mỗi lần thẳng lưng, anh đều hít thở nặng nề hơn một phần, nhiệt độ cũng theo đó mà tăng lên, trán cũng lấm tấm mồ hôi, trượt xuống má rồi tụ hội ở cằm, tí tách dừng trên bầu vυ" trắng như tuyết của cô.
Văn phòng trống trải lại vang lên tiếng phụ nữ cầu xin tha thứ, khi có khi không, lúc to lúc nhỏ.
Nắng chiều rạng rỡ dần dần ảm đạm, hoàng hôn hắt lên gương mặt xinh đẹp như hoa hồng của Mạnh Khinh Khinh, phác họa đường cong sắc sảo, lung linh.
Trán Hứa Nghiễn chạm vào trán cô, gậy thịt lớn ra vào mãnh liệt, huyệt thịt co rút hết sức do quá nhiều lần cao trào, miệng huyệt cắn hút, khiến cho mỗi lần thúc vào càng ma sát mạnh hơn, sung sướиɠ anh cảm nhận được cũng tăng gấp bội.
Huyệt hoa quyết rũ tuyệt đẹp như thế, Hứa Nghiễn hận không thể ở trong đó cả đời, vĩnh viễn không rút ra, nhưng cô gái nhỏ yếu ớt lại ghé đầu vào vai anh, nỉ non Chịu không nổi.