Đường Tô Nhã giống như bị miệng độc cắn cho một cái, cô đột ngột lùi ra sau mấy bước, cách Cố Tử Châu một khoảng. Gương mặt đẹp đẽ trắng bệch hẳn đi, gần như trong suốt càng làm nổi bật đôi môi màu hồng anh đào, sắc đẹp mê người. Mắt hạnh tràn đầy sức sống bỗng trợn to, đồng tử tròn xoe nhìn anh với vẻ không thể tin được. Thế nhưng, cô lại thấy anh quay đầu lại từ từ, thu bàn tay đang cứng đờ lại, phủi phủi vạt áo chẳng hề dính một tí bụi nào, lông mi dày tựa cánh chim rũ xuống, đồng từ vừa đen lại vừa thâm sâu. Đuôi mắt anh rất dài, hơi xếch về phía thái dương, tạo thành một nét cong trào phúng.
Vậy cô có thể đi rồi, cô Đường. Anh lại lấy một điếu thuốc ra, bỏ vào miệng rồi châm lửa.
Cô đứng tại chỗ, không động đậy cũng chẳng nhúc nhích, ngón tay vừa nhỏ vừa dài nắm chặt và kéo kéo áo khoác của mình. Thật ra nếu bản thân đã ở trong giới nghệ thuật thì mấy chuyện kia cũng không hiếm thấy, cô gặp không ít. Lần này, trước