"Ngày nào cũng chỉ biết bao nuôi đàn ông thôi! Em xem lại bản thân mình đi, có ra dáng thiên kim tiểu thư không hả?! Đúng là làm mất hết thể diện của nhà họ Ngô!"
So với Ngô Phương, Ngô Cường có thể coi là nhân tài của xã hội.
Không chỉ có sự nghiệp thành đạt, hơn nữa còn giỏi văn giỏi võ, nghe nói từng là quán quân võ thuật cấp tỉnh.
Vậy nên, với em gái mình, Ngô Cường có yêu cầu vô cùng nghiêm khắc, lần nào cũng dạy bảo cô ta một trận.
Nhưng...dù sao cũng là em gái ruột, rất nhiều lúc, Ngô Cường chỉ có thể để cô ta muốn làm gì thì làm.
Ngô Phương vừa nghe thấy câu này liền không vui, bắt đầu khóc lóc, lăn lộn.
"Em không quan tâm, em không quan tâm, em muốn có anh ta, em muốn có anh ta!"
Ngô Phương như một kẻ vô lại, khiến Ngô Cường vừa tức vừa không biết làm sao.
"Được rồi! Nhìn bộ dạng của em kìa, còn ra thể thống gì nữa!"
Dù sao cũng là em gái mình, để cô ta khóc lóc ở đây, chỉ tổ làm mất mặt nhà họ Ngô.
Hơn nữa, đây đâu phải lần đầu Ngô Phương làm chuyện như này, dù sao cũng là đàn bà con gái, sau này không cần quá thành công, vui vẻ là được rồi.
Ngô Cường thờ dài, đi đến trước mặt Tần Lâm, tức giận nhìn anh.
"Còn trẻ như vậy, làm gì không làm, lại đi làm trai bao! Loại đàn ông như cậu, đúng là làm mất mặt nam giới chúng ta!"
"Rác rưởi!"
Mặc dù trong lòng vô cùng khinh thường Tần Lâm, nhưng Ngô Cường vẫn thuận theo ý của em gái.
Anh ta hừ lạnh một tiếng, dù không muốn những vẫn lấy ra từ túi một thẻ ngân hàng màu vàng.
"Chiếc thẻ này có năm triệu, mau cút ra chỗ em gái tôi! Đừng ở đây làm mất mặt nhà họ Ngô chúng tôi!"
Ngô Phương cười cười, tiến lên trước khoác tay anh trai Ngô Cường, làm nũng mà nói.
"Chỉ có anh mới đối tốt với em thôi!"
Ngô Cường hừ lạnh: "Sau này bớt gây phiền phức cho anh!"
Cho dù Ngô Phương là thiên kim tiểu thư, nhưng số tiền mà cô ta có thể chi vẫn kém xa Ngô Cường.
Năm triệu, đừng nói đến chuyện bao một tên trai bao, dù là một ngôi sao hạng ba cũng có thể khiến người đó ngoan ngoãn vâng lời, chứ đừng nói đến thằng nhà quê như Tần Lâm.
Ngô Phương kiêu ngạo, vênh mặt, chỉ xuống chân mình mà nói.
"Còn không màu cút lại đây!”
Cước lúc nãy của Tần Lâm khiến cô ta vẫn còn đau đến giờ, chỉ là cô ta không muốn anh bị anh cô ta đánh, đánh hỏng rồi lấy gì chơi, đợi đến khi về nhà cô ta đương nhiên có cách hành hạ anh.
Ngô Cường thấy Tần Lâm không nhận thẻ, cau mày.
"Đứng đờ ra làm cái gì? Còn cần tôi mời cậu sao! Rác rưởi!"
Nói xong, Ngô Cường vứt tấm thẻ trên tay lên mặt Tần Lâm.
Ngô Cường tiến lên một bước, xắn tay áo lên, trợn tròn mắt.
Chúc Linh Linh lập tức lo lắng, kéo tay Tần Lâm, nói nhỏ.
"Anh Tiểu Lâm! Cẩn thận, anh ta là quán quân võ thuật toàn tỉnh đó, vô cùng lợi hại!"
Tần Lâm cười mỉm, không thèm để ý.
Ngô Cường hừ lạnh một tiếng, vừa định ra tay thì thấy hai ngón tay Tần Lâm hơi cử động.
Chiếc thẻ ngân hàng kia lập tức văng ra, đâm vào đầu gối của Ngô Cường.
"A!!"
Cơn đau ở đầu gối khiến Ngô Cường lập tức quỳ xuống đết.
Trán toát đầy mồ hôi lạnh.
Sắc mặt Ngô Phương cũng thay đổi.
"Mày dám đánh anh trai tao! Con mẹ nó, mày muốn chết, anh trai tao là con rể nhà họ Thư đấy!"
Lời vừa dứt, Tần Lâm đã tát cho cô ta một cái.
Bốp một tiếng, Ngô Phương bay văng ra.
Đập vào đúng vị trí lúc này.
Chỉ là, lần này Tần Lâm dùng lực mạnh thêm vài phần.
Một bên mặt của Ngô Phương lập tức xưng to, cô ta phun ra một chiếc răng có lẫn máu, biểu tình vô cùng dữ tợn, nhưng không nói nên lời.
"Tôi đánh đấy, người mà tôi đánh con rể nhà họ Thư đấy".
Tần Lâm đứng trước mặt Ngô Cường, từ cao lạnh lùng nhìn xuống anh ta.
"Nhà họ Ngô rất thích làm chó nhỉ?"
Sắc mặt Ngô Cường xanh như tàu lá chuối, anh ta không hiểu, tại sao Tần Lâm chỉ cần dùng một chiếc thẻ ngân hàng lại có thể khiến anh ta trở nên như vậy!
Ngô Cường toàn thân rắt rỏi như sắt thép, cho dù có là gậy gộc cũng chưa chắc có thể làm anh ta bị thương, nhưng Tần Lâm chỉ dùng một chiếc thẻ ngân hàng liền có thể khiến anh ta không thể động đậy!
"Mày muốn chết! Mày có biết bố tao là ai không! Nhà họ Ngô chúng tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu!"
Tần Lâm cười lạnh: "Hi vọng xương cốt của anh cũng cứng như lời anh nói".
Nói xong, Tần Lâm rút ra ba cây kim bạc.
Ngón tay hạ xuống, ba cây kim bạc cắm ở trái phải hai bên vai của Ngô Cường, một cái còn lại thì nằm ở đầu gối không bị thương của anh ta.
"A a!!"
Kim bạc đâm vào người, Ngô Cường lập tức hét lớn, hét đến xé ruột xé gan, nỗi đau như bị đục khoét xương cốt vậy.
"Mày chết rồi, mày chết rồi!!"
Tần Lâm cười lạnh, lấy điện thoại từ trong túi anh ta ra.
"Tôi giúp anh gọi người đến nhé".
Anh tìm được số của bố Ngô Cường trong điện thoại, sau đó bấm gọi.
Vài giây sau, có người bắt máy.
"Con trai, có chuyện gì vậy?"
"Bố! Bố cứu con với!", Ngô Cường không chịu thua kém, hét đến xé ruột gan.
Ngô Phong Niên ở đầu dây bên kia bắt đầu sốt ruột.
"Con trai! Con sao rồi, ai dám động vào con!?"
Tàn Lâm nghe điện thoại.
"Là tôi, tôi họ Tần".
Ngô Phong Niên vô cùng tức giận, lạnh lùng nói.
"Tao không quan tâm mày là ai, lập tức thả con tao ra, nếu như mày dám động vào một sợi tóc của con tao, tao sẽ khiến mày chết không có chỗ chôn!"
Tần Lâm cười lạnh: "Vậy ông nghe rõ đây".
Lời vừa dứt, Tần Lâm đạp một phát vào cổ chân của Ngô Cường.
Rắc rắc!
"A a!!", tiếng kêu thảm thiết của Ngô Cường truyền vào loa của điện thoại.
Ngô Phong Niên khàn giọng nói: "Thằng chó! Mày tiêu rồi! Tao sẽ giết cả họ nhà mày!"
Lời của Ngô Phong Niên đã chọc giận tần Lâm.
"Được thôi, biệt uyển số 8 ở khu ngoại ô phía Tây, tôi đợi ông".
Tần Lâm đưa địa chỉ nhà mình, sau đó cúp máy.
Ngô Cường giãy giụa mấy phút, sau đó ngất đi.
Sắc mặt Chúc Linh Linh thay đổi: "Anh Tiểu Lâm, anh ta...có sao không?"
Tần Lâm nói: "Không chết được, chỉ là khiến chân tay anh ta tàn phế thôi".
Cây kim bạc của Tần Lâm có thể cứu người, cũng có thể giết người.
Muốn chặt đứt cánh tay, chỉ cần một cây kim bạc mà thôi.
Chúc Linh Linh cảm thấy vô cùng lo lắng, mặt đầy áy náy.
"Anh Tiểu Lâm, em xin lỗi...đều tại em mọi chuyện mới thành ra như vậy".
Tần Lâm nói: "Không sao, chuyện này không liên quan đến em".
"Có những người thích làm chó, nếu vậy thì mình đành thực hiện ước mong của họ thôi, vừa khéo, nhà anh còn mấy chiếc xích chó".
Xảy ra chuyện như vậy, hai người không ai còn tâm trạng để đi dạo phố.
Tân Lâm liền đưa Chúc Linh Linh về nhà, để tránh lát nữa khiến cô ấy nhìn thấy một số cảnh tượng không đẹp đẽ gì.
Sau khi đưa cô ấy về nhà họ Chúc, Tần Lâm quay về sân trong nhà mình.
Nhìn trong sân còn ba chiếc xích chó, mặt anh lộ ra ý cười lạnh.
Đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi, nếu đã có người muốn làm chó đến vậy, thì đành cho họ cơ hội thôi.