- Mấy năm trước, có mấy người nông dân đào được một gốc cây nặng hơn 360 gam, được xưng là dã sơn sâm lớn nhất từ trước đến nay, lúc ấy không trải qua đấu giá, trực tiếp được một ông chủ mua với giá ba trăm vạn. Gốc cây dã sơn sâm của Tùy huynh đệ, hiển nhiên còn lớn hơn gốc cây đó, thời gian cũng lâu hơn, nếu như bán đấu giá, có lẽ đáng giá năm sáu trăm vạn.
- Hiện tại, giới nhà giàu Trung Quốc đã là vị trí đầu não toàn cầu rồi, chỉ cần thao tác thích đáng, giá cao tới đâu, cũng sẽ có người mua.
Mắt Kiếng lại nói.
- Ừ.
Tùy Qua nói:
- Tốt lắm, vậy sau này chúng ta sẽ kinh doanh dã sơn sâm.
- Kinh doanh dã sơn sâm?
Mắt Kiếng sợ hãi nói:
- Tùy huynh đệ, cậu có bao nhiêu dã sơn sâm?
- Tất cả trong này!
Tùy Qua vỗ vỗ chiếc ba lô trên bàn.
Sơn Hùng cả kinh đứng phắt dậy, nói:
- Huynh đệ. . . Cậu không phải đang nói đùa chứ?
Dã sơn sâm cũng không phải là cây củ cải, nào có giống như Tùy Qua, trực tiếp làm ra một bao lớn.
- Trong này có một trăm mười cây dã sơn sâm, kích cỡ gần như nhau, cũng có ba bốn trăm năm.
Tùy Qua nói:
- Mắt Kiếng, cậu kêu các đoàn đội kinh doanh ở dưới trù tính kế hoạch, dùng những sơn sâm này kiếm một khoản lớn. Số tiền này, dùng để thu mua kỳ hoa dị thảo, cỏ linh chi, thực vật cổ quái, hẳn là dư dả?
- Có thừa, quá thừa!
Mắt Kiếng vội vàng nói, tựa hồ lại nhớ ra cái gì:
- Đúng rồi, tôi nghe nói phí giám định của loại dã sơn sâm này không thấp đâu, phải làm một tờ giấy giám định, nhưng chi phí không nhỏ.
- Phí giám định? Bao nhiêu?
Tùy Qua hỏi.
- Ít nhất phải vài vạn.
Mắt Kiếng nói:
- Đừng thấy rất nhiều dã sơn sâm trong tiệm thuốc đều có giấy chứng nhận, những giấy chứng nhận đó căn bản không đáng tin, rất nhiều cơ quan giám định đều là giả. Cơ quan có quyền giám định, nghe nói chỉ có trung tâm sâm nhung quốc gia và cục dược kiểm quốc gia.
- Cứ đưa phí giám định cho bọn họ, bọn họ là cơ quan chủ quản, không đưa không được.
Tùy Qua ca thán:
- Tóm lại, cụ thể anh làm thế nào, tôi sẽ không hỏi quá nhiều. Hiện tại chuyện tôi quan tâm, là thu mua những kỳ hoa dị thảo, thực vật cổ quái kia!
- Yên tâm, chuyện này tôi nhất định nắm chắc!
Mắt Kiếng vội vàng bảo đảm.
Tùy Qua gật đầu, hắn biết Mắt Kiếng làm việc rất đáng tin, trước kia sống ở Cuồng Hùng bang, thật đúng là người tài giỏi không được trọng dụng.
- Huynh đệ. . .
Tùy Qua đang định rời đi, lại bị Sơn Hùng gọi lại, hắn ngại ngần nói với Tùy Qua:
- Huynh đệ, dã sơn sâm kia. . . có thể giữ lại cho tôi một cây được hay không? Để giá vốn cho tôi, khấu trừ trong tiền hoa hồng của tôi? Cậu cũng biết, mẹ tôi lớn tuổi rồi, có đồ tốt như vậy, dĩ nhiên nên bồi bổ thân thể cho mẹ . . .
- Hùng ca, anh thật mua cho Quách đại mẫu bồi bổ thân thể sao? Nếu như vậy, tôi đưa cho anh một cây là được.
Tùy Qua khẳng khái nói.
- Cái này. . . Làm sao có thể.
Sơn Hùng ngại ngần nói. Dã sơn sâm thật sự quá trân quý, có đôi khi cho dù có tiền, cũng chưa chắc có thể mua được.
- Làm sao không được. Nếu chúng ta đã là huynh đệ, Quách đại mẫu cũng chính là trưởng bối của tôi, hiếu kính trưởng bối là đương nhiên.
Tùy Qua nói, sau đó lại dặn dò Mắt Kiếng mấy câu, kêu hắn nắm chắc chuyện thu mua hoa cỏ.
Dặn dò xong, Tùy Qua đang muốn rời đi, đột nhiên lại nhớ tới một việc, nói với Sơn Hùng:
- Hùng ca, anh giúp tôi điều tra điểm dừng chân của hai hòa thượng Thiếu Lâm ở thành phố Đông Giang, một người tên là Diên Tính, một người tên là Diên Định, sau đó tạo chút phiền toái cho bọn hắn. Nhưng, không được xung đột chính diện với bọn hắn, chỉ cần để bọn họ không rảnh bận tâm việc khác là được.
Sơn Hùng đương nhiên rất có kinh nghiệm trong chuyện này, cười nói:
- Yên tâm đi, chuyện này quá dễ dàng. Chờ tôi điều tra điểm dừng chân của bọn họ, sau đó đưa mấy tiểu thư vào phòng của bọn họ, hắc. . .
- Được, cứ làm như vậy đi.
Tùy Qua gật đầu nói.
Sau đó, Tùy Qua rời khỏi phòng làm việc, muốn đi mua một chiếc xe.
Tùy Qua tới chợ xe đạp.
Đúng vậy, Tùy Qua đồng học xác thực muốn mua một chiếc xe.
Nhưng không phải là xe hơi, mà là một chiếc xe đạp.
Dĩ nhiên, cũng không phải Tùy Qua đồng học khởi xướng "Du lịch lịch", cũng không phải hắn không có tiền mua xe, mà là cảm thấy hiện tại làm hộ chiếu thật sự quá phí thời gian, hắn không có nhiều thời gian như vậy. Huống chi, Tùy Qua đồng học cảm giác mình chạy xe cũng không thoải mái, kể từ khi ngồi xe của Đường Vũ Khê và Lam Lan, hắn hiểu ra một chân lý:
Nam nhân lái xe sang trọng thật ra cũng không phong cách; có thể ngồi cùng xe với mỹ nữ, để mỹ nữ lái xe mới thực sự là hưởng thụ!
Cho nên, theo Tùy Qua đồng học thấy, một chiếc xe đạp nhiều tính năng đã đầy đủ rồi.
Dù sao, với thân thủ và cước lực của hắn, nếu chạy xe ở thành phố, tốc độ của xe đạp tuyệt đối không kém so với bất kỳ xe hơi nào.
- Đồng học, muốn mua xe đạp sao?
Một nữ nhân viên đi tới, nhìn Tùy Qua, nói:
- Nếu như cậu chạy xe, tôi đề cử một số nhãn hiệu có giá tiền trung bình như Vĩnh Cửu, Phượng Hoàng, nếu cậu muốn chạy xe cao cấp hơn, cậu có thể dùng Tiệp An Đặc. Cậu xem, những chiếc xe này cũng không tệ.
Tùy Qua không có thời gian hao tổn ở chỗ này, liền hỏi:
- Tôi muốn loại có tính năng chất lượng tốt nhất.
- Cái này. . . A ~
Nữ nhân viên cửa hàng cười nói:
- Đồng học, cậu có thể không hiểu rõ lắm. Mặc dù là xe đạp, nhưng giá tiền chênh lệch lại rất lớn. Tỷ như chiếc xe này, chỉ khoảng mấy trăm đồng, còn chiếc bên này hơn tám nghìn đồng...
- Tôi nói rồi, tôi muốn chiếc xe có tính năng và chất lượng tốt nhất.
Tùy Qua cắt đứt lời nói của nữ nhân viên cửa hàng.
Nữ nhân viên cửa hàng khẽ ngây ra một lúc, hiển nhiên không nghĩ đến cậu học sinh có vẻ quê mùa này lại đòi hỏi chiếc xe có tính năng và chất lượng tốt nhất, có nghĩa là chiếc xe đắt tiền nhất. Nhưng tiểu tử này có mua được hay không?
- Nếu như cô vẫn không hiểu, vậy tôi đến nhà khác.
Tùy Qua hơi có chút không nhịn được.
- Tôi hiểu, tôi hiểu.
Nữ nhân viên cửa hàng vội vàng nói:
- Ở đây chúng tôi có chiếc xe thể thao tốt nhất, giá bán một vạn tám ngàn đồng, chính là chiếc xe này. Cậu xem đi, bất luận là thiết kế, chế tác, hay chất liệu đều là nhất đẳng . . .
- Tôi thấy, chiếc xe này cũng không tệ lắm.
Tùy Qua chỉ một chiếc xe đạp thể thao trưng bày trong tủ, lốp xe màu đen, sườn xe màu trắng, kết cấu gọn gàng, hơn nữa cảm giác chất liệu, tính năng cực kỳ tốt.
Trên mặt nữ nhân viên hiện ra vẻ cổ quái, sau đó nói:
- Tiên sinh, ngài thật tinh mắt, đây là chiếc xe thể thao do ông chủ chúng tôi nhập khẩu từ nước ngoài, sản xuất tại nước Đức, sườn xe được chế tạo bằng hợp kim ti-tan, bởi vì giá bán quá cao, cho nên chỉ làm sản phẩm trưng bày ở đây. . .