Đợi sau khi vết thương ở mắt cá chân tốt hơn, Mộ Chỉ Ly mới thu ngân châm lại, xoa xoa mắt cá chân thấy không còn vấn đề gì nữa, lúc này Mộ Chỉ Ly mới khẽ mỉm cười.
Ngẩng đầu lên nhìn thấy bọn họ với vẻ mặt kinh ngạc nhìn mình, liền cười nói: “Sao vậy?” Đối với phản ứng của bọn họ, nàng đã sớm dự liệu được, dù sao bọn họ cũng chưa từng thấy qua, loại biểu hiện này cũng là hợp tình hợp lý.
“Ngươi làm như thế nào vậy? Sao nhanh khỏi như vậy?” Trầm Thanh Nhân kinh ngạc hỏi, nàng cảm thấy Mộ Chỉ Ly giống như là làm ảo thuật, đã vậy còn khỏi quá nhanh, thoạt nhìn giống như không có bị thương.
Lời của Trầm Thanh Nhân cũng là tiếng lòng của mọi người ở đây, Lăng Lạc Trần cũng nhìn Mộ Chỉ Ly, chờ câu trả lời của nàng.
“Nga, đây là thuật châm cứu, đối với trị liệu ngoại thương hay nội thương đều có hiệu quả rất tốt.” Mộ Chỉ Ly giới thiệu giản lược một phen, nàng biết họ cũng không có ác ý, cho nên mới không cần cố ý phòng bị, huống chi Lăng Lạc Trần mới vừa rồi còn cứu nàng một mạng mà?
“Thuật châm cứu? Vì sao ta chưa từng nghe nói qua?” Một gã nam tử trẻ tuổi đứng bên cạnh Trầm Thanh Nhân nói, tuổi của hắn cùng Mộ Chỉ Ly không khác biệt lắm, lúc này trên mặt hắn đều là tò mò.
Nhìn nam tử này, Mộ Chỉ Ly chỉ cảm thấy hắn lớn lên có chút đáng yêu, hành động rất hoạt bát, nghĩ đến Lăng Lạc Trần ở cùng nhóm này hẳn là sống rất vui vẻ.
“Cái này vốn là rất ít người biết, các ngươi không biết cũng không có gì kỳ quái.” Trên thế giới này trừ Mộ Chỉ Ly ra còn có người khác sao? Mộ Chỉ Ly trong lòng cũng thầm dâng lên một tia nghi vấn, cuối cùng nàng phát hiện ra mình không có đáp án.
Cơ bản thuật châm cứu ở Trung Quốc thì hẳn là người ở Thiên Huyền Đại Lục sẽ không biết được, nhưng là ở trong Thiên Sát Cổ Giới nàng đã học được Thiên Huyền châm pháp, như vậy nói cách khác ở đây cũng tồn tại châm cứu, nhưng vì sao mọi người xung quanh đây cũng không biết?
Người thành La Thiên không biết cũng thôi đi, dù sao cũng cho là một cái thành nhỏ trong ao, nhưng rất rõ ràng là bọn họ đến từ danh môn chính phái tuyệt đối hiểu biết nhiều hơn người thành La Thiên, song bọn họ cũng không biết, vậy thì chứng minh thật hiếm có người biết đến.
Bất quá rất nhanh, Mộ Chỉ Ly liền đem cái vấn đề này tự động bỏ qua, có người biết hay không, điểm này cũng không trọng yếu phải không? Nàng xem đây cũng không phải là chuyện cần phải giấu riêng, ở Trung Quốc trung y biết thuật châm cứu có bao nhiêu người? Cho tới bây giờ nàng cũng không có ý muốn độc chiếm cái này.
Nếu là tương lai đụng phải người biết châm cứu, thì đến lúc đó bọn họ có thể cùng nhau tham khảo châm pháp, đây sẽ là một chuyện làm người ta vô cùng vui vẻ, dù sao một người tăng tiến thì có hạn, hai người trao đổi, trao đổi ý nghĩ, đối với châm pháp tiến bộ là vô cùng tốt.
“Châm pháp này đối với ngoại thương có chỗ rất tốt sao? Chân của ngươi đã khỏi?” Một gã nam tử mặc áo bào đen mở miệng nói, vẻ mặt rất là nghiêm túc, cũng không bởi vì thuật châm cứu mà kinh ngạc, hắn chẳng qua là đang nghiêm cứu hiệu quả của nó.
Dù sao ở Thiên Huyền Đại Lục, muốn chữa ngoại thương so với nội thương thì khó hơn nhiều, từ thương thế của Mộ Chỉ Ly xem ra hiệu quả của thuật châm cứu so với dùng Mai Khâu đan muốn tốt hơn nhiều, hắn là lần đầu tiên nhìn thấy hiệu quả như vậy.
“Ừ, đã khỏi hoàn toàn.” Vì để chứng minh điểm này, Mộ Chỉ Ly còn di chuyển chân của mình, thật là không có vấn đề gì.
Mấy người hô to thần kỳ, mà lúc này Mộ Chỉ Ly mới có cơ hội cảm ơn Lăng Lạc Trần: “Mới vừa rồi, cảm ơn ngươi.” Thật ra nếu có thể nàng tình nguyện một màn vừa rồi chưa từng xuất hiện, dù sao bộ dạng bị ba người từng bước bức bách cũng không dễ nhìn.
“Không có gì, có thể nói cho ta biết tên của ngươi không?” Đến bây giờ cũng không biết tên của đối phương không thể nghi ngờ là vô cùng lạ lùng.
Mấy người Trầm Thanh Nhân nghe được câu hỏi của Lăng Lạc Trần thì ngơ ngác nhìn hai người, đây là cái tình huống gì? Chẳng lẽ lúc trước bọn họ chưa từng quen biết? Lăng Lạc Trần lại còn cứu nàng? Này, đây quả thực vượt qua khỏi tưởng tượng của bọn họ.
“Mộ Chỉ Ly” Mộ Chỉ Ly cười một tiếng rồi nói ra tên của mình, nàng nhớ ban đầu hắn chỉ để lại tên của mình còn hắn chưa từng hỏi qua tên của mình.
Dáng vẻ Mộ Chỉ Ly cười một tiếng làm cho mọi người kinh diễm một phen, liền phảng phất giống như gặp được băng sơn mỹ nhân hòa tan ra, giống như hoa sen mới nở tinh khiết làm cho người ta không thể dời mắt.
Nàng cùng Lăng Lạc Trần hai người nhìn nhau, đồng dạng mặc một bộ áo trắng đơn giản, tóc đen giương nhẹ, sau lưng thêm một cây cổ thụ xanh tốt, nhìn giống như một bức họa thần tiên quyến lữ.
Chính bọn họ cũng không có chú ý tới điểm này, nhưng là hiện tại vừa nhìn hai người lại thấy xứng đôi ngoài dự tính, nhất là khí chất của hai người cơ hồ có thể hòa hợp nhất thể rồi, bọn họ quen biết Lăng Lạc Trần lâu như vậy đây là lần đầu tiên nhìn thấy có một cô gái thích hợp với hắn như vậy.
Trước kia bọn họ nhìn thấy các cô gái ưu tú cũng không ít, bất luận là dung nhan quốc sắc thiên hương hay là tài hoa hơn người, bọn họ cùng Lăng Lạc Trần đứng chung vẫn có một loại cảm giác không hợp nhau, phảng phất như là mấy cô gái trẻ tuổi kia đứng bên cạnh Lăng Lạc Trần liền có hơn một phần son phấn, không đủ phiêu dật, chính là thiếu một tia mùi vị như vậy.
Không nghĩ tới tại chỗ này, lại có thể gặp được cô gái này, dĩ nhiên một màn này cũng ghi lại ở trong lòng không ít người.
Dường như Trầm Thanh Nhân đột nhiên nhớ ra cái gì đó, liền vội vã đi tới bên người Mộ Chỉ Ly, phá vỡ không khí này: “Mộ cô nương, ta mạo muội hỏi một vấn đề, không biết có thể hay không?” Lúc này trên mặt Trầm Thanh Nhân rất nghiêm túc, hiển nhiên chuyện này có chút trọng yếu.
Thấy thế, Mộ Chỉ Ly cũng biết tầm quan trọng của chuyện này, cho nên gật đầu nói: “Cứ nói, đừng ngại.”
“Không biết thuật châm cứu của cô nương có thể chữa khỏi chân bị tật nhiều năm hay không?” Trong lời nói của Trầm Thanh Nhân tràn đầy kích động cùng thấp thỏm, nghĩ đến một màn Mộ Chỉ Ly vừa chữa vết thương ở chân, nàng đột nhiên cảm giác giống như mình đã tìm được hy vọng rồi.
Sau khi Trầm Thanh Nhân hỏi những lời này, bao gồm cả mấy người Lăng Lạc Trần cũng có chút ít mong đợi ngưỡng mộ nhìn Mộ Chỉ Ly, nhìn thấy ánh mắt kỳ vọng của mấy người, Mộ Chỉ Ly gật đầu: “Có thể thử một lần.”
Nàng đối với y thuật của mình rất là có lòng tin, chỉ cần không phải là bệnh gì thái quá, nàng tin tưởng mình sẽ có biện pháp giải quyết, chẳng qua lấy thân phận của Lăng Lạc Trần bọn họ địa vị đương nhiên không thấp, mà thân ở địa vị cao như bọn họ mà cũng không có cách chữa khỏi, thì thấy được sự khó khăn của nó, cho nên không thể nói lời chắc chắn, nàng chỉ có thể nói thử một lần.
Mặc dù chỉ có thể thử một lần, nhưng có thể mang đến niềm vui to lớn cho mấy người Trầm Thanh Nhân, qua nhiều năm như vậy, bọn họ đã tìm rất nhiều dược sư, thậm chí rất nhiều phương thuốc cổ truyền cũng không thể chữa khỏi, đám dược sư cũng thúc thủ vô sách, cho nên dần dần bọn họ cũng mất đi lòng tin, chẳng qua bọn họ vẫn chưa bao giờ buông tay.
Chỉ cần một tia hy vọng, bọn họ đều nguyện ý thử qua.
“Mộ cô nương chờ chốc lát, ta đi mời sư phụ ta tới đây.” Trầm Thanh Nhân nói xong bước nhanh chạy tới một cái lều, hiển nhiên sư phụ nàng đang ở chỗ này, từ bước đi có thể nhìn thấy nội tâm vui mừng của nàng cùng với sự coi trọng đối với vị sư phụ này.
Nhìn thấy một màn này, Mộ Chỉ Ly cũng là không khỏi nhớ tới sư phụ của mình, một năm rưỡi kia mặc dù mỗi ngày trôi qua đều rất khổ cực, nhưng cũng phong phú dị thường, sư phụ luôn nghiêm nghị với nàng, nhưng thời điểm nàng bị thương, hắn luôn cứu mình trước tiên, hơn nữa chưa bao giờ đề cập tới.
Có chuyện bọn họ chỉ cần trong lòng hiểu là tốt rồi, không cần dùng từ ngữ nói ra, tóm lại là nàng biết sư phụ đối với nàng ân trọng như núi, cho nên đối với Trầm Thanh Nhân cũng nhiều thêm mấy phần hảo cảm, nếu tôn sư trọng đạo như vậy cũng nói rõ lên phẩm chất của người này.
Rất nhanh sau đó, Trầm Thanh Nhân cùng một nam tử trung niên mặc áo đen đi tới, nam tử này ước chừng bốn mươi tuổi, bề ngoài cũng có chút anh tuấn, mặc dù thoạt nhìn chỉ khoảng bốn mươi tuổi, nhưng phong độ không giảm, trừ bề ngoài anh tuấn còn có thêm mấy phần thành thục mà các nam tử trẻ tuổi không cách nào có được, có thể nói ở cái tuổi này nhìn qua hắn là một nam nhân thành thục rất có mị lực.
Hắn đi tới, người bình thường không thể phát hiện ra bước chân của hắn dị thường, nhưng thân là thầy thuốc Mộ Chỉ Ly cũng đã nhìn ra chân trái của hắn so với chân phải đi chậm hơn mấy phần, đối với bước đi cũng không có gì đáng ngại.
“Sư phụ, đây là Mộ cô nương ta nói với người.” Trầm Thanh Nhân hướng nam tử trung niên kia giới thiệu.
Trầm Thanh Nhân và Lăng Lạc Trần là người trong cùng một môn phái, như vậy sư phụ của nàng trong môn phái địa vị cũng không thấp, khẽ khom người thi lễ nói: “Tham kiến tiền bối.”
“Mộ cô nương đa lễ, tại hạ Trầm Duệ Thu.” Mặc dù quyền cao chức trọng, nhưng Trầm Duệ Thu không hề có vẻ xem thường người khác, cũng không giống những người thích cậy già lên mặt.
Điều này làm cho Mộ Chỉ Ly thay đổi cách nhìn trước kia, nàng hết sức không thích người ỷ vào chút thực lực của mình mà sĩ diện, người như vậy cho dù thực lực có mạnh hơn nữa cũng khó mà làm lòng người tâm phục khẩu phục, mà hiển nhiên Trầm Duệ Thu không phải là người như vậy.
“Mộ cô nương, trong một lần đại chiến hai mươi năm trước chân trái của sư phụ ta bị thương, để lại bệnh không thể nói ra, qua nhiều năm như vậy vẫn không có thể trị khỏi, Bởi vì bệnh này liên quan đến một kinh mạch bị hao tổn, nên thực lực cũng chưa từng có tinh tiến.”
Hiển nhiên, câu nói sau cùng của Trầm Thanh Nhân mới là trọng điểm, nghe xong Mộ Chỉ Ly mới hiểu được tại sao bọn họ lại coi trọng chuyện này như vậy, dù sao chân có tật đối với Trầm Duệ Thu hoạt động không có chút chướng ngại nào, nếu khiến cho thực lực không thể nào tinh tiến được thì đây không thể nghi ngờ chính là chuyện vô cùng nghiêm trọng.
Hai mươi năm trước bị thương, nói cách khác trong hai mươi năm thực lực của Trầm Duệ Thu vẫn chỉ dừng lại ở trình độ năm đó, mà Mộ Chỉ Ly có thể cảm nhận được thực lực Trầm Duệ Thu sâu không lường được, chỉ cảm thấy giống như một cái đầm sâu không thấy đáy, căn bản không cách nào nhận biết được, nếu là hai mươi năm trước thực lực của hắn đã cường đại như vậy, thì thiên phú của hắn kinh khủng tới cỡ nào.
Nàng cũng biết mặc dù Trầm Duệ Thu thoạt nhìn mới bốn mươi tuổi, nhưng đây tuyệt đối không phải tuổi thực của hắn, dù sao người ở Thiên Huyền Đại Lục theo thực lực tăng lên thì tuổi thọ cũng tăng lên, giống như người bình thường cũng chỉ sống tới chừng bảy mươi tám mươi tuổi, mà sau khi đột phá Tiên Thiên cảnh, có thể đạt tới hơn một trăm tuổi, sau đó lại ngày càng tăng cao.
Cũng vì vậy, mà người nhìn trẻ tuổi hơn không ít, nhưng vô luận thế nào tuổi tác của Trầm Duệ Thu cũng không thể hơn trăm tuổi, thiên phú tu luyện của hắn tuyệt đối không phải người thường có thể so sánh được.
Chính là một nhân vật thiên tài, lại dừng ở một cảnh giới suốt hai mươi năm, cảm giác đó đủ để làm cho bất cứ người nào nổi điên, thậm chí chán chường, dù sao càng ở chỗ cao càng thấy lạnh lẽo, nàng mặc dù không hiểu rõ lắm, nhưng cũng có thể hiểu được cuộc sống sau khi thực lực của hắn trì trệ không tiến lên, tất nhiên sẽ có không ít người châm chọc, chế giễu.
Song, Trầm Duệ Thu không chỉ không có chán chường, mà ngược lại thoạt nhìn tâm tính của hắn lại là thoải mái, điều này làm cho Mộ Chỉ Ly không khỏi sinh ra mấy phần bội phục.
Trầm Duệ Thu nhìn tình cảm toát ra trong mắt Mộ Chỉ Ly thì sững sờ, có lẽ người khác nhìn không hiểu, nhưng hắn thì hiểu, cảm giác phảng phất giống như là một tri kỷ, không phải là đồng tình không phải là thương hại, mà là tỉnh táo tương tích.
“Mộ cô nương, ngươi xem giúp sư phụ ta một chút.” Trầm Thanh Nhân hơi khẩn cầu mở miệng nói, chính là một người lần đầu quen biết, liền nói lên ý nghĩ như vậy đúng là có chút không thích hợp, nhưng vì sư phụ nàng cũng bất chấp cái gì thích hợp hay không thích hợp.
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly cũng gật đầu, đối với tâm tình Trầm Thanh Nhân, nàng có thể hiểu được: “Tốt, ta trước nhìn kỹ một chút.” Ở trong lòng nàng đã hạ quyết tâm, mình nhất định hết sức đem bệnh của Trầm Duệ Thu trị lành.
“Nơi này có chút không tiện, có thể đi vào trong lều?” Một nam tử khác đề nghị, ở đây có nhiều người huyên náo, hiển nhiên không phải là một hoàn cảnh tốt để chuẩn đoán, huống chi cũng không nên để cho người khác nhìn thấy.
Đối với lời này, tất cả mọi người đều gật đầu, đồng loạt đi vào trong lều.
Lều này tuyệt đối không nhỏ, đủ cho hơn mười người đứng trong đó, so với lều Mộ Chỉ Ly ở trước kia trên đảo yêu thú còn muốn lớn hơn nhiều, cũng thoải mái hơn không ít. Nghĩ chắc là họ có túi càn khôn, nếu không vật này cũng không mang được a!
Trầm Duệ Thu ngồi ở trên giường, Mộ Chỉ Ly nhìn chân trái của hắn một chút, trên chỗ đầu gối của hắn hiện lên một chỗ đen sì cùng một mảng xanh tím lớn, hiển nhiên đây chính là chỗ hắn bị bệnh.
Vừa nhìn thấy, trong lòng Mộ Chỉ Ly cũng thêm mấy phần nắm chắc. Nhéo vị trí vết thương của Trầm Duệ Thu hỏi: “Đau không?”
Đám người Trầm Thanh Nhân, Lăng Lạc Trần vây quanh bên cạnh, thập phần lo lắng nhìn vào, Mộ Chỉ Ly là hy vọng mà bọn họ thật vất vả mới tìm được a!
Nghe vậy, Trầm Duệ Thu lắc đầu: “Không đau, kể từ khi vết thương này khép lại, liền không có cảm giác, tuy chân vẫn có thể vận động, nhưng lại giống như một khối da chết không có cảm giác.”
Nghe Trầm Duệ Thu tự thuật, Mộ Chỉ Ly cũng xác định được phán đoán của mình không sai, ban đầu đánh một trận xong, bởi vì phần da bị thương nghiêm trọng, hơn nữa sau đó xử lý không tốt, cho nên mới dẫn đến tình trạng hiện tại, đối với xử lý hậu kỳ, Mộ Chỉ Ly cũng đã sớm dự liệu được rồi, lấy trình độ nơi này, cái loại cần độ cao xử lý như vậy thì khó có thể làm được.
Nghĩ tới đây, Mộ Chỉ Ly lấy ra một cây ngân châm màu đỏ dài năm tấc, nói: “Ta trước thử dây thần kinh của ngài một lần, nếu ngàu cảm thấy đau thì nói với ta.”
“Được.”
Ngón tay Mộ Chỉ Ly khẽ động, chọn trúng một vị trí, thủ pháp cực kỳ ổn định, đem ngân châm đâm xuống, đâm xuống mấy tấc vào trong bắp đùi, đương nhiên là vòng qua vị trí xương đùi.
Một màn này rơi vào trong mắt mấy người Trầm Thanh Nhân quả là bất khả tư nghị, ngân châm này có thể đâm sâu như vậy, sợ là khỏe mạnh cũng bị đâm hỏng mất. Nếu không phải nhìn dáng vẻ chân thật của Mộ Chỉ Ly cùng với Trầm Duệ Thu không lộ ra thần sắc thống khổ, bọn còn tưởng là Mộ Chỉ Ly cố ý tới phá hư đây!
“Đau không?”
“Không đau” Trầm Duệ Thu sắc mặt bình thản, không có chút nào khẩn trương hay lo lắng, nụ cười ôn hòa trên mặt làm cho người ta cảm thấy tâm tình thoải mái, hiển nhiên là hắn tin tưởng Mộ Chỉ Ly.
Thấy thế, Mộ Chỉ Ly gật đầu, nhìn dáng vẻ Trầm Duệ Thu nàng cảm thấy thoải mái hơn không ít, lúc này nàng là một thầy thuốc, bệnh nhân tín nhiệm cùng phối hợp có bao nhiêu trọng yếu nàng rõ ràng nhất.
Kế tiếp, Mộ Chỉ Ly lần lượt thử mấy chỗ khác, Trầm Duệ Thu vẫn như cũ không có chút cảm giác nào.
Nhìn thấy một màn này, đám người Trầm Thanh Nhân sắc mặt cũng có chút khó coi, ngân châm này đâm sâu như vậy, hơn nữa nhiều vị trí như vậy, thế nhưng lại không có chút cảm giác nào, chân bị đả thương nghiêm trọng tới cỡ nào a!
Đáy mắt Trầm Duệ Thu cũng lộ ra vẻ thất vọng, chân của mình sợ là thật sự không có hy vọng chữa khỏi, nghĩ tới mình phải dừng ở mức thực lực bây giờ, tinh thần hắn cũng chán nản.
Ở thời điểm mọi người đang thất vọng, Mộ Chỉ Ly lại không có một chút ý tứ sẽ buông tay, nếu mấy huyệt vị này không có cảm giác, cũng chỉ có thể thử một huyệt vị cuối cùng, nếu nơi này không có phản ứng thì khó khăn tăng lên thật nhiều.
“Kế tiếp ta muốn châm vào cái huyệt vị này, ngài có thể cảm thấy rất đau, nếu đau ta hy vọng ngài có thể nhịn xuống.”
“Mộ cô nương cứ tiếp tục châm, ta không sao.” Mặc dù Trầm Duệ Thu đã không còn ôm hy vọng gì, nhưng là Mộ Chỉ Ly được bọn hắn mời tới hỗ trợ, nàng cũng không buông tay, hiển nhiên mình nguyện ý để cho nàng thử một lần.
Mộ Chỉ Ly đem Thiên lực rót vào trong ngân châm, vững vàng đem ngân châm đâm xuống, đối với huyệt vị nàng đặc biệt quen thuộc, tuyệt đối sẽ không có cái gì không may xuất hiện, song, lúc Mộ Chỉ Ly đâm xuống, chân Trầm Duệ Thu lại co quắp một trận, trên trán của hắn cũng nổi gân xanh, hai tay nắm chặt, hiển nhiên là khó khăn lắm khi nhịn xuống sự thống khổ này.
Mặc dù trên thân thể chịu sự thống khổ như thế, nhưng trên mặt Trầm Duệ Thu không những không có thần sắc khổ sở, ngược lại còn dâng lên vẻ mừng rỡ, như vậy ít nhất cũng nói rõ chân hắn vẫn còn có cảm giác!
Tất cả mọi người đều hiểu điểm này, cho nên trên mặt cũng lộ ra một tia mừng rỡ.
Mộ Chỉ Ly cảm nhận được tình huống của ngân châm, dùng Thiên lực đi điều tra tình trạng chân của Trầm Duệ Thu, đợi biết rõ ràng rồi rút ngân châm ra, trên đầu ngân châm có một giọt máu tròn xoe.
Trong giọt máu đỏ tươi còn pha thêm màu xám tro, Mộ Chỉ Ly cầm lấy ngân châm dùng Thiên lực lay chuyển, màu xám tro loang lổ kia dần biến mất, máu tươi lại biến thành màu đỏ tươi thuần khiết.
Mọi người nhìn thấy một màn này cũng tò mò, hết lần này tới lần khác không hiểu rốt cuộc là có ý gì.
Trầm Thanh Nhân không nhịn được nói: “Mộ cô nương, chân sư phụ ta, có thể cứu chữa được không?” Thời điểm hỏi câu này, thân ảnh Trầm Thanh Nhân cũng có chút run rẩy, không thể nghi ngờ đây là biểu hiện đang khẩn trương đến cực điểm, đối với phương pháp châm cứu này bọn họ một chút cũng không biết, nhìn hồi lâu cũng không ra môn đạo gì.
Những người khác cũng vội vàng rối rít đem ánh mắt chuyển lên người Mộ Chỉ Ly, ánh mắt Trầm Duệ Thu cũng hướng đến Mộ Chỉ Ly, hiển nhiên hết sức mong đợi. Hắn mặc dù không rõ Mộ cô nương là người phương nào, nhưng từ thời điểm đầu tiên nhìn thấy nàng, đã cảm thấy nàng không phải là hạng người tâm thuật bất chính* ( người có tâm địa xấu xa), cho nên mới đáp ứng để cho nàng thử một phen.