Dưới lực áp chế này thì Hoàng Phổ Vân không thể nào nhúc nhích được, hầu như đứng bất động tại chỗ, mồ hôi lạnh toát ra đầy trán. Trên đời này sao lại có loại khí tức kinh khủng như vậy? Cường giả như thế nào mà lại mạnh như thế này chứ? chủ Uy áp phóng ra so với tông chủ cũng không kém lắm.
Lần đầu tiên trong đời Hoàng Phổ Vân xuất hiện cảm giác sợ hãi, đối mặt với lực lượng như vậy khiến hắn không có bất kì phương án phản kháng nào. Hoàng Phổ Vân chớp mắt liên tục, đối phương xuất hiện ở đây là ai, sẽ làm những gì? Chẳng lẽ ở cái đảo bị cô lập này lại có một vị tuyệt thế cường giả ở đây sao? Không lẽ hắn đã quấy rầy sự thanh tịnh ở đây?
Một lát sau có một giọng nói thanh thúy dễ nghe vang lên:
- Lúc trước ngươi đã ra tay với Mộ Chỉ Ly?
Hoàng Phổ Vân nhìn thấy trước mặt mình xuất hiện một gương mặt xinh đẹp, không khỏi giật mình, khí thức quang minh thánh khiết trên người nữ tử này dần lan tỏa ra xung quanh, dường như trong nháy mắt cả hòn đảo cô độc này đều được chiếu sáng, khiến cho ai nhìn thấy cũng cảm thấy kì bí.
Tuy nhiên khí tức quang minh này đối với Hoàng Phổ Vân mà nói cũng không dễ chịu gì, hắn là tu luyện giả có hắc ám thuộc tính, vốn chống đối với quang minh thuộc tính, huống chi quang minh thuộc tính của đối phương mạnh như vậy thì cơ thể hắn không có cách nào khống chế được cả.
Hoàng Phổ Vân cố gắng chế ngự bản thân, trong lòng không ngừng tính toán tâm tư của nữ tử kia, không biết đối phương là thù hay bạn, nếu mình trả lời sai thì rất có thể sẽ bỏ mạng ở đây.
- Nếu không nói thì ta sẽ tiễn ngươi về Tây Thiên.
Cầm Uyển Kim thản nhiên nói, giọng nói bình thản nhưng lại mang theo cảm giác đáng sợ.
Nàng vốn đi theo khí tức của Mộ Chỉ Ly mà tìm đến được nơi này, thế nhưng mặt biển đột nhiên nổi gió cuồn cuộn, mùi máu tươi nồng nặc che giấu mất khí tức của Mộ Chỉ Ly, nàng lại không biết về không gian thuộc tính nên tìm kiếm mất một thời gian cũng không có kết quả.
Đúng lúc nhìn thấy Hoàng Phổ Vân bị thương, chắc chắn là trong lúc đánh nhau với Mộ Chỉ Ly đã bị thương, hắn sẽ biết được Mộ Chỉ Ly đang ở đâu nên lúc này nàng mới hỏi hắn như vậy.
- Thưa tiền bối, đúng là lúc trước vãn bối có đánh nhau với Mộ Chỉ Ly.
Tâm trạng thấp thỏm lo âu, liệu có thể giữ lại cái mạng nhỏ này hay không?
Cầm Uyển Kim gật đầu:
- Bọn họ hiện đang ở đâu?
Thấy đối phương không ra tay, trong lòng Hoàng Phổ Vân yên tâm hơn một chút, xem ra vị tuyệt thế cường giả này và Mộ Chỉ Ly là thù chứ không phải bạn, cũng thú vị thật, đám người Mộ Chỉ Ly đúng là giỏi gây sự, bất luận đi đến đâu cũng có vô số phiền phức, đến ngay cả đẳng cấp cường giả cũng dám đắc tội, đúng là tìm đến cái chết.
- Bọn họ ở cách đây 100 dặm về phía Đông, lúc trước đánh nhau ta đã thua, nếu như tiền bối nhìn thấy Tinh Vẫn thuyền thì chính là bọn họ.
Hoàng Phổ Vân thận trọng nói, nếu có thể mượn tay người này giải quyết đám người Mộ Chỉ Ly thì hắn cũng không có gì hối tiếc.
Mặc dù tự tay hắn không thể giết được Mộ Dật Thần cũng lấy làm tiếc nhưng chỉ khi bọn họ chết đi thì hắn mới có thể an tâm được, so với việc được an tâm thì chuyện tiếc nuối kia cũng không thành vấn đề.
Cầm Uyển Kim nhìn theo hướng Hoàng Phổ Vân nói, chắc hẳn là người này không nói dối. Mặc dù Hắc Ám lão nhân và mình đều phái tu luyện giả đến đây nhưng bà vẫn quyết định tự mình đến đây một phen, mấy đứa tiểu tử kia đúng là có tốc độ kinh người a, Cửu U vừa mở ra thì thực lực của bọn họ nhất định sẽ tăng lên rất nhiều, đến lúc đó nói không chừng sẽ là một mối đe dọa với bà. Ở Cửu U, mặc dù là nơi tu luyện giả có cơ hội tăng thực lực nhưng trên thực tế thì người thừa kế mới là người có cơ hội lớn nhất, chỉ có trải qua sự thử thách ở Cửu U thì bọn họ mới có thể chân chính có tư cách chống lại thuộc tính lão nhân.
Bây giờ bà cần phải giải quyết hết bọn họ ở Cửu U, bằng không đến một ngày bọn họ hoàn thành thử thách ở Cửu U thì bà sẽ không còn khả năng khống chế mọi chuyện nữa. Cho tới giờ thì sự nhìn người chính xác của Lưu Nhạn Ngọc cũng đã làm cho bà thấy lạnh người, bà quyết không thể để cho chuyện này xảy ra được.
Cầm Uyển Kim nhìn Hoàng Phổ Vân, nếu người này cũng là kẻ thù của Mộ Chỉ Ly thì sẽ không xung đột với mình, ngược lại mình cũng không cần phải chém giết gì cả. Lúc bà định rời đi thì phát hiện ra trên khuôn mặt Hoàng Phổ Vân có hắc sắc phù chú, ánh mắt khẽ ngưng, nhìn chằm chằm vào Hoàng Phổ Vân.
- Hắc ám phù chú trên mặt ngươi ở đâu ra?
Cầm Uyển Kim chậm rãi hỏi, chân mày nhíu lại, hắc sắc phù chú cần có không gian thuộc tính và hắc ám thuộc tính thì mới có thể thi triển ra được, ở Bồng Lai bí cảnh vẫn còn người nắm giữ một lúc hai thuộc tính sao?
Chẳng lẽ là Mộ Chỉ Ly? Nghĩ đến Mộ Chỉ Ly thì bà thấy không thể nào, Mộ Chỉ Ly cùng lắm thì chỉ có không gian thuộc tính, làm sao có thể thi triển ra một lúc hai thuộc tính để hoàn thành hắc ám phù chú được. Trên đời này, người sử dụng được hắc ám phù chú cực kì ít.
Thấy đối phương hỏi đến dấu hiệu hắc sắc thì trong mắt Hoàng Phổ Vân hiện lên vẻ mong đợi, đến tận bây giờ hắn vẫn không hiểu hắc ám phù chú này đến tột cùng là cái gì nên vội vàng nói:
- Phù chú này là lúc trước ta đánh nhau với Mộ Chỉ Ly, bị dính công kích của nàng ta, bị thương nặng, trên khuôn mặt liền sinh ra hắc ám phù chú này, không biết tiền bối có thể nói cho ta biết phù chú này có tác dụng gì không?
Nghe Hoàng Phổ Vân trả lời thì đôi môi đỏ mọng của bà khẽ nhếch lên, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên, quả đúng là Mộ Chỉ Ly. Chưa nắm giữa hắc ám thuộc tính thì làm sao nàng có thể thi triển ra hắc ám phù chú này chứ? Đúng là không thể tưởng tượng nổi, chẳng lẽ hắc ám phù chú còn có phương pháp thi triển khác?
Cầm Uyển Kim rơi vào trạng thái im lặng, trong đầu không ngừng suy nghĩ đến những khả năng khác nhau, lúc này đây xuất hiện mấy người thừa kế thuộc tính, năng lực của bọn họ so với những người thừa kế trước đây mạnh hơn cũng không ít. Hai tay không tự chủ được nắm chặt lại, Lưu Nhan Ngọc, Cầm Uyển Kim ta đã nói muốn làm cho không gian thuộc tính biến mất ở thế giới này thì nhất định sẽ làm được.
Hoàng Phổ Vân thận trong nhìn Cầm Uyển Kim, không biết lời mình nói có khiến cho bà bất mãn gì hay không, quần áo hắn thấm ướt mồ hôi, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Đợi một lúc sau thì Cầm Uyển Kim mới lên tiếng:
- Hắc ám phù chú là do người có năng lực hắc ám thuộc tính áp chế, cũng có thể gọi là phong ấn. Hắc ám phù chú này chỉ mới bắt đầu hình thành, dĩ nhiên là nàng ta thi triển một chiêu này còn chưa đủ thuần thục, chỉ có thể khiến cơ thể ngươi bị thiên lực của hắc ám thuộc tính áp chế, nếu nàng ta sử dụng thuần thục thiên lực của hắc ám thuộc tính để phong ấn thì sẽ ngươi sẽ không thể sử dụng thiên lực được nữa.
Con ngươi Hoàng Phổ Vân co lại, không ngờ là một phù chú nhỏ mà lại có hiệu quả như vậy, phù chú kỳ lạ đến mức này đúng là hắn chưa từng nghe qua, Mộ Chỉ Ly sao có thể thi triển ra được? Vào giờ khắc này, Hoàng Phổ Vân phát hiện ra thực lực Mộ Chỉ Ly còn mạnh hơn hắn tưởng tượng nhiều, trong lòng càng lo lắng nhiều hơn.
- Tiền bối, không biết là người có cách nào để giải trừ hắc ám phù chú này không?
Hoàng Phổ Vân nhỏ giọng dò xét, nếu thực lực của mình bị phong ấn như vậy thì có khác nào là hắn bị phế đi đâu? Hắn không bao giờ chấp nhận điều này.
Cầm Uyển Kim nhìn Hoàng Phổ Vân, nhíu mày nói:
- Coi như tiểu tử ngươi tốt số, ta sẽ giúp ngươi giải trừ phong ấn.
Vừa dứt lời thì năng lực quang minh trên tay Cầm Uyển Kim bắt đầu khởi động, một ánh sáng ngọc tựa như ngôi sao chói mắt, khiến Hoàng Phổ Vân không thể mở mắt nổi. Sau đó Cầm Uyển Kim đưa ánh sáng trắng trên tay vào bên trong hắc ám phù chú ở khuôn mặt hắn.
- A......
Một tiếng kêu thảm thiết từ trong miệng Hoàng Phổ Vân truyền ra, đau không thể chịu nổi, đúng là kinh khủng, da mặt dường như muốn bốc cháy, nóng rực, cả người như nằm trên chảo lửa.
Năng lực quang minh và hắc ám va chạm vào nhau, sinh ra năng lượng đối chọi khiến con người cực kì đau đớn, Hoàng Phổ Vân tự nhận rằng mình chẳng bao giờ có thể chịu nổi cảm giác đau đớn này, đau thấu tận xương tủy vốn không phải là điều mà con người có thể chịu được.
Dần dần, hắc ám phù chú trên khuôn mặt Hoàng Phổ Vân đã biến mất được một chút, vì hai lực lượng thuộc tính va chạm nhau nên một tia huyết khí bắn ra, trong chốc lát, xung quanh Hoàng Phổ Vân nồng nặc mùi máu tươi.
Vùng chân mày Cầm Uyển Kim hơi nhíu lại, nhìn sự thay đổi của Hoàng Phổ Vân, rõ ràng là huyết khí đều tồn tại trong thiên lực hắc ám của Hoàng Phổ Vân, công pháp tu luyện của tiểu tử này rất tà ác, giết hại không biết bao nhiêu người mới có thể đạt đến bước này, hắc ám phù chú này thật ra trá hình giúp hắn, ép tất cả huyết khí trong cơ thể ra.
Bằng không nếu cứ để tiếp tục như vậy thì huyết khí trong Hoàng Phổ Vân quá nặng, thật ra thiên lực hắc ám thuộc tính của hắn pha tạp quá nhiều, cứ tiếp tục như vậy muốn chạy xa cũng khó, hiện tại mất đi huyết khí vốn chỉ là tác dụng phụ thôi.
Cầm Uyển Kim cảm khái một phen, tiểu tử này đúng là số đỏ. Tu luyện công pháp tà ác nàng cũng đã gặp không ít, và kết quả sau cùng đều không tốt, còn tiểu tử này đi đến được bước này cũng có thể coi như là một người tài.
Lúc Hoàng Phổ Vân mở mắt ra lần thứ hai thì vị tuyệt thế cường giả lúc nãy đã biến mất, trên hòn đảo chỉ còn lại một mình hắn. Thiên lực trong cơ thể cấp tốc khởi động, thiên lực hắc ám thuộc tính vốn lưu động chậm rãi thì hôm nay càng thông suốt hơn, thậm chí còn tốt hơn trước, càng dễ khống chế hơn.
- Ơ, sao huyết khí trong cơ thể ta biến mất rồi?
Hoàng Phổ Vân kinh ngạc nói, ánh mắt dần sáng lên, khóe miệng nở một nụ cười.
- Xem ra vị tiền bối kia đã giúp một đại ân, mặc dù quá trình vừa rồi rất đau đớn nhưng thiên lực trong cơ thể trở nên tinh khiết hơn rất nhiều, đúng là phúc trong họa mà. Hoàng Phổ Vân cười lớn, tai họa ngầm nhiều năm nay, bây giờ đã giải quyết triệt để rồi, xem ra ngay cả ông trời cũng giúp hắn rồi. Hoàng Phổ Vân bước nhanh về phía trước, nhìn bóng mình trong nước, nhìn hắc sắc phù chú trên mặt, vừa nhìn thấy thì nụ cười của Hoàng Phổ Vân vụt tắt.
Hắc sắc phù chú đã biến mất, thay vào đó là một vết sẹo dữ tợn cực kì lớn, kí hiệu màu đen kia còn phóng lớn hơn gấp mấy lần, dường như chiếm đến nửa khuôn mặt hắn. Còn đâu khuôn mặt tuấn tú nữa? Rõ ràng là đã trở thành một quái vật rồi.
Tay trái chậm rãi sờ vào khuôn mặt, cảm nhận được sự lồi lõm của vết sẹo, sắc mặt Hoàng Phổ Vân tối sầm lại. Dù cho hắn là một thằng đàn ông thì cũng rất quan trọng chuyện khuôn mặt của mình, không ngờ hôm nay đánh một trận mà giờ đã biến thành như vậy.
- Mộ Chỉ Ly!
Hoàng Phổ Vân hét lớn lên, giọng nói tức giận vang vọng khắp bầu trời.
- Ta nhất định sẽ cho ngươi nếm mùi đau khổ.
Cầm Uyển Kim từ xa nghe thấy giọng nói này thì khóe miệng khẽ cười, nàng có cách để giải trừ hắc ám phù chú mà không để lại sẹo trên khuôn mặt tiểu tử kia, thế nhưng đối với một tiểu tử không quen biết thì việc gì mà nàng phải làm ơn như vậy?
Tinh Vẫn thuyền màu bạc trôi bập bềnh trên mặt biển, hướng về phía Tịch diệt sâm lâm, trên thuyền có một bóng người màu đen điều khiển phương hướng, còn lại trên thuyền không có một bóng người. Suốt chặng đường dài thì mùi máu tươi trong không khí đã ít đi, những thi thể còn lại của Thiên Ma Tông đều đã trở thành đồ ăn cho hải điểu và cá rồi. Về phần thi thể của tu luyện giả ở trụ sở bí mật thì đều được mang về trụ sở mai táng chu đáo.
Hành động này tuy đơn giản nhưng lại khiến những tu luyện giả trong trụ sở bí mật thấy vui mừng tự đáy lòng, thử hỏi trước đây môn phái bọn hắn ở có ai làm được như thế này? Hành động của thủ lĩnh vô hình đã thể hiện sự quan tâm đối với bọn họ.
So với việc làm bù nhìn cho Hoàng Phổ Vân tàn nhẫn luyện chế thì bọn họ theo Mộ Chỉ Ly là một hành động đúng đắn, mặc dù số người ngã xuống không ít nhưng cũng không làm ai trong bọn họ thấy hối hận về quyết định của mình, có thể đi theo một người thủ lĩnh như vậy là cuộc đời họ may mắn lắm rồi.
Lúc này Mộ Chỉ Ly và Hàn Dĩnh Nhi không ngừng lật tìm các phương thuốc dân gian, tìm cách trị liệu cho Thiên Nhi, Ti Đồ Diêu và những dược sư khác đang trao đổi về bệnh tình của Thiên Nhi, mọi người đều là dược sư có nhiều kinh nghiệm, nói vậy thì mỗi người cũng có hiểu biết một chút về các phương thuốc cổ truyền, nói không chừng từ đó lại tìm ra biện pháp.
Tuy nhiên thời gian trôi qua thì tâm tình Mộ Chỉ Ly càng nặng nề hơn. Tình huống của Thiên Nhi không hề tốt chút nào, chỉ sợ bọn họ tìm lâu như vậy mà lại không tìm được cách gì để cứu Thiên Nhi, hiện giờ điều duy nhất mà Mộ Chỉ Ly có thể làm là kéo dài sự sống cho Thiên Nhi, đợi bọn họ tìm ra phương pháp chữa trị.
Mộ Dật Thần đứng canh giữ bên cạnh Thiên Nhi, không ngừng nói chuyện cho Thiên Nhi nghe, hy vọng nàng sẽ không bỏ cuộc. Nước mắt đàn ông không dễ rơi, nhưng lại rất đau lòng, Mộ Dật Thần nhìn Thiên Nhi yếu ớt mà vẫn cố gượng cười thì tim hắn đau đến cực điểm, nếu mình có thể chịu đau đớn thay nàng thì bất luận là làm điều gì thì hắn cũng đồng ý, tại sao tất cả đau khổ đều dồn vào Thiên Nhi như vậy?
Hàn Như Liệt đi qua đi lại bên ngoài, trong lòng cũng lo lắng không ngớt, hắn đau lòng với tình hình của Thiên Nhi hiện tại, lo lắng cho Mộ Chỉ Ly, thế nhưng đối với phương diện này thì hắn không hiểu biết gì nên cũng không có cách nào giúp được. Nghĩ đến nhạc mẫu, nhạc mẫu có thể thi triển được Bạch gia bí thuật, đáng tiếc là thực lực của Thiên Nhi còn kém Bạch Mạt Lăng rất nhiều, Bạch Mạt Lăng căn bản không thể nào thi triển bí thuật với nàng được.
Lúc này, đột nhiên con ngươi Hàn Như Liệt bừng sáng, nhạc mẫu không có cách thi triển bí thuật thì nói không chừng mình có thế giúp cho tình hình của Thiên Nhi ổn định hơn vào giờ khắc này cũng nên. Như vậy thì Chỉ Ly sẽ có đủ thời gian để suy nghĩ cách cứu chữa, mặc dù hiện nay đối với lĩnh ngộ thời gian thuộc tính hắn cũng không có cách nào để cho thời gian trở lại như lúc trước, thế nhưng chỉ thực hiện với một mình Thiên Nhi, hơn nữa Thiên Nhi lại đang yếu như vậy thì không quá khó khăn.
Nghĩ tới đây Hàn Như Liệt lập tức đi về phía phòng Thiên Nhi đang ở.
Thiên Âm Môn và Thiên Ma Tông giờ đây đang chiến đấu quyết liệt, cũng may Long Ngọc Hồng đã chạy đi và mang đến đây một ít tu luyện giả trong trụ sở bí mật, những tu luyện giả này vốn từng thuộc về Vân Thiên các, họ lập tức gia nhập hàng ngũ chiến đấu. Có đến mấy trăm vị Xuất Khiếu cảnh hậu kì hỗ trợ, tình hình trận chiến đột nhiên thay đổi.
Tu luyện giả Thiên Âm Môn chưa từng lùi nửa bước, trái lại luôn tiến về phía trước, khiến cho tu luyện giả Thiên Ma Tông bị đẩy lùi về sau. Vốn lo lắng Thiên Âm Môn không đủ tu luyện giả thì bây giờ họ đã tự tin hơn mười phần, bất luận bọn họ từng đẩy lui tu luyện giả Thiên Ma Tông thì trên bầu trời môn chủ và Tù tiền bối đối mặt với ba tông chủ Thiên Ma Tông chưa từng xuất hiện một chút yếu thế nào.
- Đám chó tạp ăn Thiên Ma Tông này muốn chiếm lấy Thiên Âm Môn, đuổi bọn chúng ra ngoài. Thiên Âm Môn chúng ta nhất định dẹp tan Thiên Ma Tông.
Một gã đệ tử đột nhiên thốt lên đầy khí phách.
Câu nói đơn giản này trong nháy mắt đã đánh vào lòng nhiệt huyết của đệ tử Thiên Âm Môn, tất cả đều hò hét vang trời:
- Đánh tan Thiên Ma Tông!
- Đánh tan Thiên Ma Tông!
Tu luyện giả sau khi được huấn luyện trong trụ sở bí mật, tập thể đoàn kết rất tốt nên có thể giúp đệ tử Thiên Âm Môn mở rộng tầm mắt, một khi đoàn kết lại với nhau thì lực lượng bộc phát mạnh hơn rất nhiều. Trong lúc nhất thời, năng lực của tu luyện giả trong trụ sở bí mật đều tăng lên, mặc dù chỉ dựa vào đan dược trong hồ lô nhưng có hiệu quả rất tốt.
Trên bầu trời, Long Ngọc Hồng và Chung Sơ Cuồng đang đánh nhau, Tù Vô Bi thì đối phó với hai người Ngụy Văn, Long Ngọc Hồng và Chung Sơ Cuồng có thực lực tương đương nhau, qua nhiều năm vẫn không thể phân thắng bại, lúc trước bế quan 100 năm cũng có đột phá nhất định, nhưng Chung Sơ Cuồng cũng có tiến bộ, hai người lại tương đương như trước.
So ra mà nói thì thực lực của Tù Vô Bi là cường đại nhất, một mình hắn đối phó với hai người Ngụy Văn có vẻ rất điêu luyện, hắn nổi danh còn sớm hơn cả hai người Ngụy Văn nữa, khoảng cách thuộc tính lão nhân chỉ còn cách hắn một bước chân thì những cường giả khác sao có thể so sánh với hắn được?
Hai người Ngụy Văn đối mặt với chướng ngại khó vật khó giải quyết Tù Vô Bi, trong lòng cũng chấn động không ngớt, mặc dù đã sớm biết được không gian thuộc tính quỷ dị và khó chơi, còn Tù Vô Bi thì dày công tôi luyện thời gian thuộc tính, đối mặt với Tù Vô Bi xuất quỷ nhập thần thì hai người họ giằng co ở giữa không trung, nếu không phải hai người liên thủ lại với nhau thì bọn họ đã sớm chết trong tay Tù Vô Bi rồi.
Nghĩ đến đây bọn họ có chút lo lắng, thực lực Tù Vô Bi quá mạnh. Những người trên đời này mà họ biết thì họ và Tù Vô Bi đều là tuyệt thế cường giả, tuy nhiên chân chính giao thủ thì mới hiểu được là thực lực bọn họ chênh lệch so với Tù Vô Bi chênh lệch không hề nhỏ.
Hiện giờ hai người không ngừng chống lại Tù Vô Bi, chỉ mong Chung Sơ Cuồng mau chóng giải quyết được Long Ngọc Hồng, ba người bọn họ liên thủ đối phó Tù Vô Bi thì may ra mới thắng được. Tất nhiên Tù Vô Bi cũng nhìn ra được ý đồ của hai người họ nên liền công kích không nể nang, chiêu nào cũng trí mạng, tàn nhẫn đến cực điểm, khiến cho hai người họ kinh hồn bạt vía.
Tâm trạng của Tù Vô Bi cũng không tốt, không biết bọn Mộ Chỉ Ly sẽ gặp nguy hiểm lúc nào, đúng lúc này Thiên Ma Tông mượn cơ hội để tiến công Thiên Âm Môn, đúng là ghê tởm đến cực điểm. Nơi mà ông luôn quan tâm chống đỡ giờ lại bị Thiên Ma Tông đến phá hỏng.
Thực lực hai người Ngụy Văn so ra tuy rằng kém mình, nhưng nếu bọn hắn muốn trốn tránh, bản thân cũng khó tìm ra được. Xem ra, trận chiến này cần phải có thêm một chút thời gian mới phân thắng bại, cũng may là cục diện phía trước không cần lo lắng nữa.
Trụ sở bí mật, Mộ Dật Thần nhìn Hàn Như Liệt đang bước nhanh tới, trên khuôn mặt lộ ra một chút hưng phấn, không khỏi hỏi.
- Hàn đại ca, đã nghĩ ra cách chữa trị cho Thiên Nhi rồi sao?
Nhìn bộ dáng chờ mong của Mộ Dật Thần cùng Thiên Nhi, Hàn Như Liệt có chút bất đắc dĩ lắc đầu.
- Chỉ Ly đang suy nghĩ biện pháp, cho nên cần một khoảng thời gian, hiện tại ta tới đây chỉ là muốn thử sử dụng Thời gian thuộc tính của ta, dừng lại hình ảnh của Thiên Nhi vào thời khắc này, như vậy chúng ta sẽ có đủ thời gian tìm cách chữa trị, đem trảo thủ của Hoàng Phổ Vân bỏ đi.
Nghe vậy Mộ Dật Thần vội vàng gật đầu.
- Ngươi nói không sai, nhưng mà biện pháp này có được hay không?
- Ta chưa từng thử qua, không biết có thể thành công hay không, chỉ có thể dồn sức thử một lần.
Hàn Như Liệt chậm rãi nói.
- Ta cùng với Tuấn Tuấn trao đổi một phen, hắn sẽ biết được chuyện này rốt cục có thể được hay không.
Giọng nói Thiên Nhi rất nhỏ, hiện ra vẻ suy yếu.
- Hàn đại ca, ngươi hết sức thử một lần đi, cho dù thất bại cũng không có gì.
Tình huống của nàng hiện giờ vẫn kéo dài, trong cơ thể chỉ dựa vào Hồi phục chi lực của Chỉ Ly mà sống sót, nhưng nếu Chỉ Ly cứ không ngừng xuất ra Hồi phục chi lực, đối với nàng ấy cũng có ảnh hưởng xấu, cho nên nếu có thể dừng lại hình ảnh của nàng lúc này, vậy thì quá tốt rồi.
Hàn Như Liệt nhìn Mộ Dật Thần liếc mắt một cái, chỉ thấy Mộ Dật Thần gật gật đầu, Hàn Như Liệt lúc này mới nói
- Được! Ta nhất định sẽ toàn lực ứng phó!
Đây là việc duy nhất hắn có thể làm vì Thiên Nhi, nhất định phải thành công.
Ngay khi Hàn Như Liệt chuẩn bị động tác, đột nhiên một giọng nói truyền vào bên trong trụ sở bí mật.
- Không gian chi nữ, xuất hiện đi! Không gian này tuy rằng bí mật, nhưng ở trước mắt ta không che giấu được đâu!!
Nghe được giọng nói xa lạ, Hàn Như Liệt và mọi người đều nhịn không được ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt lộ vẻ kinh ngạc. Từ trước tới giờ, không có bất cứ kẻ nào phát hiện sự tồn tại của trụ sở bí mật, mà người nữ tử này liếc mắt một cái liền nhìn thấu trụ sở bí mật, còn truyền âm vào, có thể thấy được bản lãnh của người đó.
Đám người Hàn Như Liệt sắc mặt đại biến cùng ngưng trọng, dừng động tác, đi nhanh ra ngoài cửa, Mộ Chỉ Ly cũng từ trong phòng đi ra, cùng Hàn Như Liệt liếc nhau, đồng thời lên tiếng.
- Quang Minh lão nhân!
Căn cứ theo hiểu biết của bọn họ, Quang Minh lão nhân chính là một nữ tử, mà người kia lại có thể làm chuyện thần thông như thế này, ngay cả Tù Vô Bi cũng không làm được, vậy thì chỉ có thể là bà ta. Nói ra những lời này xong, sắc mặt hai người đều trở nên khó nhìn.
Quang Minh lão nhân lại chọn ngay lúc này mà xuất hiện, hôm nay lực lượng phòng ngự của hắn đúng là yếu nhất, căn bản là không có khả năng cùng giao thủ với Quang Minh lão nhân, Long Ngọc Hồng và Tù Vô Bi đã trở về Thiên Âm Môn xử lý nội vụ, không có khả năng trở về gấp, chỉ có thể để bọn họ tự mình đối mặt.
Trong lòng hai người không ngừng đắn đo, mà thanh âm của Quang Minh lão nhân lại lần nữa truyền đến.
- Các ngươi còn không ra? Hay là muốn ta phá huỷ không gian này, lôi tất cả các ngươi ra ngoài?
Mộ Chỉ Ly hít sâu một hơi, không hề do dự, đi nhanh ra khỏi trụ sở bí mật, đứng ở trên Tinh Vẫn thuyền.