Mộ Chỉ Ly đánh giá Hoàng Phổ Vân, lúc trước ở Huyết sắc địa ngục Hoàng Phổ Vân cũng coi như là cứu nàng trá hình, nếu không phải bởi vì Hoàng Phổ Vân thì chuyện của trụ sở bí mật đã có thể bị phơi bày ra ánh sáng. Hơn một năm không gặp, khí tức Hoàng Phổ Vân cường hãn hơn vài phần, tốc độ đột phá bực này quả thực làm cho người ta khiếp sợ.
Trong lòng Mộ Chỉ Ly có chút nghi ngờ, Hoàng Phổ Vân rốt cuộc là tu luyện như thế nào chứ? Tốc độ tăng lên như thế này đúng là quá nhanh, thực sự làm cho người ta ngạc nhiên, ngoại trừ tốc độ tu vi tăng lên rất nhanh, trong lúc mơ hồ Mộ Chỉ Ly hình như còn cảm nhận được một luồng tử khí trên người Hoàng Phổ Vân, tử khí này là từ đâu tới?
Đang lúc Mộ Chỉ Ly nghi ngờ, Xảo Xảo cũng nhíu mày nói:
- Chủ nhân, phương thức tu luyện của Hoàng Phổ Vân này có chút kỳ quái, chắc chắn là phải dính rất nhiều tiên huyết và tử khí, tử khi kia đều không thể giấu giếm hết được.
Mộ Chỉ Ly nhíu mày, nhìn Xảo Xảo trên bả vai mình, hỏi:
- Xảo Xảo, ngươi biết hắn tu luyện thế nào không?
- Nếu như ta đoán không sai, Hoàng Phổ Vân này chắc là mượn người chết để tu luyện, hắn chính là hắc ám thuộc tính, hắc ám thuộc tính rất lâu sẽ cùng với tử khí nhập lại làm một, thông qua một ít lô đỉnh, hấp thụ năng lượng bên trong cơ thể của bọn họ thì có thể nâng cao tu vi, nhưng mà rất ác độc, có rất ít người thử nghiệm.
Nói xong, trong mắt Xảo Xảo hiện lên vẻ chán ghét, tu vi Hoàng Phổ Vân tăng lên nhanh như vậy, chết ở trong tay người này cũng không biết có bao nhiêu người.
Nghe Xảo Xảo nói, trong mắt Mộ Chỉ Ly cũng hiện lên một chút xao động. Thảo nào tu vi Hoàng Phổ Vân tăng lên nhanh như vậy, trình độ lĩnh ngộ hắc ám thuộc tính cũng rất cao, vậy mà lại dùng phương thức tu luyện tà ác như thế.
Nàng hiểu rõ trên con đường tu luyện có không ít người "lánh ích hề kính" (chỉ loại tiểu nhân đường chính không đi, chỉ đi đường tắt để đến được đích), nhưng mà Hoàng Phổ Vân dùng phương thức tu luyện bực này thực sự là quá độc ác, vì tu vi của bản thân mà sát hại nhiều người như vậy, có phần mất đi lương tâm rồi.
- Loại phương thức tu luyện này trước đây cũng có không thiếu người tu luyện, bởi vì quá mức độc ác rất nhiều người bị giết cho nên rất nhiều người đều liên hợp đối phó với đám người này, ngay cả thư tịch cũng thiêu hủy, sau này dần dần không có ai tu luyện cách này nữa. Đó là thứ ở thời xa xưa, tại sao Hoàng Phổ Vân lại biết phương pháp tu luyện đó chứ?
Xảo Xảo nhíu mày nói, công pháp này thực sự là tà công.
Càng tu luyện về sau càng cần nhiều Lô đỉnh, Hoàng Phổ Vân tu luyện tới bây giờ chắc chắn người chết ở trong tay hắn không ít. Sở dĩ hôm nay trên người hắn lại mơ hồ tản mát ra tử khí, chắc là bởi vì trước đó hắn mới dùng qua lô đỉnh, vì vậy nên bây giờ không thể thu lại hết được.
- Có lẽ là hắn may mắn tìm được.
Mộ Chỉ Ly chậm rãi nói, nếu trước đây đã có người tu luyện qua, vậy thì khả năng lưu truyền lại rất lớn. Dù cho trước đây đã tiêu hủy rất nhiều, cũng không thiếu những người nhét vào trong sơn động, vách đá hoặc một số nơi nào đó, hiển nhiên không thể nào tất cả đều bị tiêu hủy được, giống như Nhiếp hồn đại pháp của bọn họ, chẳng phải đó cũng là bí pháp thời xa xưa sao? Cuối cùng chẳng phải cũng được lưu truyền sao.
Nhưng mà, ngay sau đó Mộ Chỉ Ly cũng nhận ra có gì đó không đúng:
- Hoàng Phổ Vân chính là đệ tử Thiên Ma Tông, ở đó có rất nhiều người nhãn tạp mà hắn còn cần sử dụng lô đỉnh thì làm thế nào để không bị những người khác phát hiện? Dù sao thì đệ tử Thiên Ma Tông cũng không thể nào được sử dụng lô đỉnh, nói như thế thì thật sự là có nhiều thứ không giải thích được.
Xảo Xảo và Mộ Chỉ Ly liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên vẻ chấn động nồng nặc, chẳng lẽ Thiên Ma Tông đối với việc Hoàng Phổ Vân tu luyện công pháp này cũng biết được sao? Thiên Ma Tông là môn phái ma đạo, cho phép Hoàng Phổ Vân tu luyện như thế cũng không có gì kỳ quái.
Lúc Mộ Chỉ Ly quan sát Hoàng Phổ Vân, Hoàng Phổ Vân cũng chú ý tới Mộ Chỉ Ly. Nhìn Mộ Chỉ Ly ở trước mắt, Hoàng Phổ Vân không khỏi nhíu mày, hắn khẳng định tên nam tử trước mắt hắn chưa từng thấy qua, nhưng tại sao lại có một loại cảm giác rất quen thuộc?
- Ích Hàn huynh, không biết vị công tử này là?
Hoàng Phổ Vân cười hỏi, trên khuôn mặt bình tĩnh không tiết lộ nghi ngờ trong lòng.
- Cái này là hảo huynh đệ Mộ Ly ta vừa mới kết giao.
Ích Hàn cười nói, quay qua nhìn Mộ Chỉ Ly, nói:
- Vị này chính là đệ tử Hoàng Phổ Vân của Thiên Ma Tông, Hoàng Phổ huynh tuy là mới tiến vào Thiên Ma Tông không lâu nhưng bây giờ địa vị ở Thiên Ma Tông cũng không thấp, đã là đệ tử đại diện cho Thiên Ma Tông.
Mộ Chỉ Ly làm ra vẻ kinh ngạc, nói:
- Thì ra là Hoàng Phổ công tử, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu. Có thể bộc lộ tài năng ở trong một môn phái cường đại như Thiên Ma Tông, Hoàng Phổ công tử quả nhiên là tuổi trẻ tài giỏi đẹp trai.
- Mộ công tử quá khen, chẳng biết Mộ công tử tu luyện ở phái nào?
Hoàng Phổ Vân hỏi, tuy là Mộ Ly tỏ ra bọn họ không quen biết nhưng từ đầu tới cuối hắn vẫn cảm thấy rất quen thuộc, nhất định là hắn đã gặp qua, nhưng rốt cuộc là gặp ở đâu chứ?
Mộ Chỉ Ly có chút ngượng ngùng nói:
- Thực không dám giấu diếm, tại hạ chẳng qua chỉ là một tán tu, thực lực không mạnh, lại phạm phải sai lầm trong môn phái cho nên bị trục xuất khỏi môn phái. Chuyện cũ không nhắc tới cũng được, mong rằng Hoàng Phổ công tử đừng có xem thường một tán tu như ta.
Hoàng Phổ Vân luôn luôn thận trọng, chắc chắn đối với thân phận của nàng cũng có chút hoài nghi.
Nghe Mộ Chỉ Ly nói, lúc này Hoàng Phổ Vân mới yên tâm vài phần, không khỏi nói:
- Là tại hạ đường đột, mong rằng Mộ công tử đừng có lưu tâm.
Sau khi Hoàng Phổ Vân nói vài câu hàn huyên với Ích Hàn thì cũng rời đi, hắn cũng là người biết quan sát, Ích Hàn và Mộ Ly là bạn tốt, hắn tham gia vào cũng khó tránh khỏi ảnh hưởng tâm tình của hai người. Ích Hàn này ở Bồng lai bí cảnh cũng có thân phận bất phàm, có thể kết giao bằng hữu cũng không phải là chuyện xấu, nhưng mà Ích Hàn này tuy là gọi hắn là huynh đệ, nhưng hình như không có thực sự xem hắn là bằng hữu.
Với tâm tính của hắn, hiển nhiên có thể hiểu rõ được điểm này. Ích Hàn này ở Bồng Lai bí cảnh đã là một tài tuấn trẻ tuổi nổi trội, may là như thế nên hắn cũng không tức giận. Nếu như Ích Hàn có thể xem hắn là bằng hữu, sau này lại có thể giúp đỡ cho hắn, nếu như không được cũng không sau, đợi sau khi hắn đại thành thần công thì thái độ của những người khác cũng không quan trọng nữa.
Đợi sau khi Hoàng Phổ Vân rời đi, lúc này Mộ Chỉ Ly mới hỏi:
- Ích Hàn, ngươi và Hoàng Phổ Vân đã sớm biết nhau?
- Trước đây đi dạo chơi ở Bồng Lai tụ địa đã từng gặp qua, lúc đó hắn đang từ Huyết sắc địa ngục trở về, ngược lại cũng không tính là có giao tình sâu đậm.
Ích Hàn chậm rãi nói:
- Ngươi đối với Hoàng Phổ Vân cũng có hiểu biết nhất định?
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly cũng không có bác bỏ, cười nói:
- Bây giờ mặc dù ta chỉ là một tán tu nhưng trước đây ở môn phái cũng được một thời gian, hiển nhiên là có nghe qua tên Hoàng Phổ Vân. Nhưng mà gặp mặt hắn thì có chút khác biệt so với suy nghĩ của ta.
Ích Hàn từ trong mấy câu nói này của Mộ Chỉ Ly cũng nghe ra được chút manh mối, chắc chắc là Mộ Chỉ Ly vừa bị môn phái trục xuất không bao lâu, dù sao thì Hoàng Phổ Vân cũng chỉ mới gia nhập Thiên Ma Tông từ hai năm trước, mà tên tuổi của hắn truyền ra khỏi Thiên Ma Tông cũng chỉ là chuyện của một năm qua mà thôi.
Tính toán như vậy, chắc chắn sau khi Mộ Chỉ Ly vừa bị môn phái trục xuất thì liền đi đến Bồng Lai tụ địa, mà lúc nàng ở trong môn phái cũng chưa từng có kinh nghiệm nhiều cho nên đối với Bồng Lai tụ địa mới không có nhiều hiểu biết như vậy.
Ích Hàn biết điều nên không hề hỏi lúc trước Mộ Chỉ Ly ở trong môn phái nào, bất luận là môn phái nào thì việc bị môn phái trục xuất cũng là một chuyện sỉ nhục. Nếu như sau này Mộ Chỉ Ly muốn nói, hắn nghe cũng không muộn.
- Có gì khác nhau?
Ích Hàn nhíu mày, trong đôi mắt sáng ngời lóe lên chút quang mang, phản chiếu ra biển hoa đang khoe màu đua sắc.
Mộ Chỉ Ly trầm ngâm chốc lát, nói:
- Chẳng biết tại sao, nhìn hắn luôn luôn có loại cảm giác rất kỳ lạ, trên người hắn dường như lan tràn một cổ tử khí?
Nghe Mộ Chỉ Ly nói, trong mắt Ích Hàn cũng hiện lên vẻ kinh ngạc.
- Ngươi cũng nhận ra được? Lúc nãy ta cũng cảm nhận được một ít, cũng không biết là chuyện gì xảy ra.
Ích Hàn xem Mộ Chỉ Ly là bằng hữu thật sự cho nên lúc nói chuyện cũng không kiêng kỵ gì.
Đối với Ích Hàn mà nói, một khi xem đối phương là bằng hữu thật sự thì đó chính là không có giấu giếm bằng hữu bất cứ chuyện gì. Nhớ đến một năm trước lúc vừa gặp Hoàng Phổ Vân, lúc đó trên người hắn cũng không có tử khí như vậy, trong thời gian hơn một năm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ? Cái này thực sự là có chút rất kỳ quái.
Mộ Chỉ Ly khẽ gật đầu:
- Ngươi và ta đều nhận ra được vậy thì hẳn là thực sự có tồn tại. Lúc nào trên người của Hoàng Phổ Vân cũng lộ ra sự kỳ lạ, Ích Hàn ngươi phải chú ý một chút mới được.
Sau khi biết Hoàng Phổ Vân tu luyện loại công pháp tà ác bực này, Mộ Chỉ Ly đối với Hoàng Phổ Vân cũng có một chút chán ghét, hiển nhiên cũng không hy vọng Ích Hàn có liên quan gì đến hắn.
Ích Hàn khẽ mỉm cười:
- Ngươi yên tâm đi, điểm này nhãn lực ta nhìn rất rõ. Sở dĩ hắn tiếp cận ta như vậy, chắc chắc là cũng có mục đích nhất định. Việc này so với ngươi cũng chính là điểm cực kỳ khác nhau, người bình thường đều muốn kết giao bằng hữu với ta, ngươi thì lại không muốn, còn phải suy tính một hồi lâu mới đồng ý, quả thật là người đầu tiên ta gặp phải.
Nhớ lại lúc mới quen biết, Ích Hàn cũng không nhịn được mà cười khẽ. Trước kia, lúc mới vừa chào hỏi Mộ Chỉ Ly, thái độ Mộ Chỉ Ly quả thực làm cho hắn rất kinh ngạc, vậy mà nàng lại không biết tên hắn? Có phần rất là kỳ quái, có thể tưởng tượng được Mộ Chỉ Ly chẳng qua chỉ mới tới Bồng Lai tụ địa, lúc trước đối với chuyện Bồng lai tụ địa cũng không biết thứ gì cả, đến bây giờ mới hiểu rõ ra.
- Vậy thì chứng minh là tiếng tăm của ngươi chưa đủ lớn, ha ha ha.
Mộ Chỉ Ly cười to nói. Nghĩ đến bộ dáng hoảng sợ trước đây của Ích Hàn, nàng cười thật to:
- Da mặt bằng hữu dày bực này cũng là lần đầu tiên ta gặp phải, đi ngắm biển hoa kia đi, mà ngươi cũng dẫn ta đi nếm thử Bách hoa mỹ tửu đi chứ.
- Đã biết ngươi thèm ăn rồi đó, đi thôi, chúng ta đi qua đó đi.
Ích Hàn cười nhạt, nhưng mà lúc quay người đi thì ánh mắt cũng không khỏi ngưng lại ở một chỗ.
Thấy Ích Hàn đứng yên bất động, Mộ Chỉ Ly cũng không khỏi quay qua hướng hắn đang nhìn, vừa nhìn, ánh mắt Mộ Chỉ Ly cũng ngưng lại. Ở nơi cách đó không xa, hai bóng người một nam một nữ đang đứng ở trong biển hoa, mà bóng dáng người nam tử kia nàng cũng không xa lạ gì, đó không phải là đệ đệ của nàng - Mộ Hàn Mặc hay sao?
Lúc này, Mộ Chỉ Ly mới thấy Hàn Mặc đang ở cùng với nữ tử mới gặp ngày hôm qua, tuy là hôm qua chỉ thấy bóng lưng của cô nhưng nàng cũng biết được hai người là cùng một người. Quay qua bên cạnh, trong mắt hiện lên vẻ suy nghĩ, tại sao Ích Hàn lại nhìn chằm chằm bọn họ?