Mộ Chỉ Ly vừa nhìn thấy chiếc thuyền ngày đó của Thiên Âm Môn thì trong mắt nàng xuất hiện vẻ giảo quyệt. Lại nhìn sau lưng, Tịch Như Cận đang bị đám Huyết Nhân Hạt đuổi đến sứt đầu mẻ tráng, bộ dáng chạy thục mạng ấy của hắn hoàn toàn khác với tác phong ngày thường.
Chốc lát sau, Mộ Chỉ Ly đã ngồi trên thuyền của Thiên Âm Môn, chiếc thuyền đang chậm rãi di chuyển về phía trước, trên mặt Mộ Chỉ Ly nở một nụ cười rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời.
Lúc này, tâm tình của Tịch Như Cận cực kỳ phức tạp, Huyết Nhân Hạt sau lưng hắn giống như bị điên vậy, dường như trong mắt bọn chúng chỉ thấy mình hắn thôi, không hề nhìn thấy những người khác, tựa như bọn chúng đã xem hắn là mục tiêu duy nhất vậy. Trong lúc đang tránh né, trong lòng hắn cũng không ngừng suy nghĩ về nguyên nhân, chẳng lẽ Vô Bi lão giả biết hắn vẫn luôn trấn thủ ở đây suốt một năm qua nên nổi giận? Vì thế mà lão mới sai những con Huyết Nhân Hạt đi đối phó với mình?
Ngay khi ý nghĩ này bắt đầu nảy sinh trong đầu hắn thì hắn lại cảm thấy suy đoán như thế quả không sai. Tại Huyết Sắc Địa Ngục này cũng chỉ có mình Vô Bi lão giả có thể sai khiến Huyết Nhân Hạt.
Nghĩ đến đây, Tịch Như Cận nhanh chóng chạy đến bờ biển, hắn muốn rời khỏi nơi này, nếu như hắn không rời đi thì Vô Bi lão giả nhất định sẽ phát tiết lên người hắn, vậy thì cái mạng nhỏ này của hắn sẽ khó giữ được. Thừa cơ hội này nhanh chóng rời khỏi cũng không tệ, vậy thì hắn sẽ không cần phải ở chỗ này nữa. Thế nhưng lúc Tịch Như Cận tới bờ biển thì hắn mới phát hiện chiếc thuyền của mình đã trôi dập dềnh ở phương xa, ngay lúc này hắn chỉ có thể thấy bóng dáng mơ hồ mà thôi!
Tịch Như Cận ngẩn ra, kinh ngạc trợn to hai mắt, nhìn đám Huyết Nhân Hạt vẫn luôn đuổi theo mình phía sau mình, hắn không kềm được mà tức giận hét to:
- Kẻ nào dám đoạt thuyền của Thiên Âm Môn ta!
- Bịch bịch!
Đám Huyết Nhân Hạt sau lưng không hề dừng lại, Tịch Như Cận rơi vào đường cùng, chỉ có thể trốn vào đại dương huyết sắc bao la, bơi đến những chiếc thuyền khác. Nếu như không phải là vùng xung quanh Huyết Sắc Địa Ngục không thể nào phi hành trên không trung thì hắn sẽ không thảm thương như bây giờ, hắn chưa từng rơi vào tình huống chật vật như vậy!
Đợi đến khi đám Huyết Nhân Hạt tản đi hết thì Tịch Như Cận nhìn về phía phương xa, phát hiện đã không còn chiếc thuyền nào khác nữa, hắn hung ác nói:
- Đồ trộm cắp xấu xa, nếu như để ta biết được là người phương nào thì ta nhất định sẽ khiến cho ngươi sống không được mà chết cũng không xong!
Mộ Chỉ Ly nằm ở trên boong thuyền, nhìn huyết sắc mê vụ bay lượn trên không trung, nơi khóe miệng nở một nụ cười dịu dàng. Cuối cũng nàng cũng đi đến Bồng Lai tụ địa, cũng may là sư phụ đã cho nàng bản đồ, nếu không thì muốn tìm được Bồng Lai tụ địa giữa đại dương mênh mông như thế không phải là chuyện dễ dàng. Mộ Chỉ Ly khống chế con thuyền, phiêu bạt giữa đại dương bao la, phần lớn phạm vi của Bồng Lai Bí Cảnh đều là biển khơi, mà mỗi môn phái chính là một cái đảo nhỏ.Dần dần, màu máu trong không khí loãng dần, màu máu trong nước biển cũng hoàn toàn biến mất, thay vào đó là đại dương xanh thẳm.
Mộ Chỉ Ly đã có thể nhìn thấy bầu trời xanh biếc cùng với ánh dương rực rỡ, cuối cùng thuyền đã ra khỏi phạm vi của Huyết Sắc Địa Ngục. Mộ Chỉ Ly đã nhìn thấy những hình ảnh quen thuộc, ánh sáng mặt trời màu vàng chiếu lên người của Mộ Chỉ Ly, một cảm giác khoan khoái dễ chịu xuất hiện, ánh sáng màu vàng chiếu xuống biển khơi xanh thẳm, sóng vỗ vào đá ngầm văng lên bọt nước tung tóe, vô số chim hải âu bay lượn trên biển. Đây là lần đầu tiên Mộ Chỉ Ly có thể thực sự thưởng thức biển khơi, trong gió biển mang theo mùi tanh, cho người ta một cảm giác tự do.
Mộ Chỉ Ly hít một hơi thật sâu, cảm xúc nói:
- Cảm giác tự do.... thật là tốt!
Kể từ khi nàng bắt đầu đi trên con đường tu luyện, trừ thời gian tu luyện ra thì những lúc khác nàng đều quanh quẩn trong môn phái, không thể tùy ý làm những chuyện mình muốn. Hôm nay, nàng đã rời khỏi Thiên Âm Môn, cũng không còn bất cứ nỗi băn khoăn nào nữa.
Một trận tiếng cười "Khanh khách" tựa như tiếng chuông bạc vang lên, chẳng biết Xảo Xảo đã chạy đến mặt biển từ khi nào, thân thể nó đang lơ lững trên không trung, hai chân nó chìm trong nước biển, thỉnh thoảng lại cười khúc khích. Tuấn Tuấn và Tiểu Ác Ma cũng đứng ở một nơi cách Xảo Xảo không xa. Ba tên nhóc đang ở chỗ này nghịch nước, bộ dáng chúng vô cùng vui vẻ.
Mộ Chỉ Ly gọi một tu luyện giả từ căn cứ bí mật ra, điều khiển con thuyền, còn nàng thì ngồi tu luyện ở trên boong thuyền. Từ nơi này đến Bồng Lai Bí Cảnh cần thời gian ba tháng, trong khoảng thời gian này, nàng cũng không thể lãng phí được, dù sao thì tu luyện để tăng thêm một phần sức mạnh cũng tốt.
Thỉnh thoảng Hàn Như Liệt sẽ đến nơi này ở cùng với Mộ Chỉ Ly. Hôm nay, Hàn Như Liệt tu luyện còn chăm chỉ hơn lúc xưa. Bởi vì hắn biết Mộ Chỉ Ly muốn một mình đi đến Bồng Lai tụ địa, mà từ miệng của những đệ tử trong môn phái, hắn biết được tuy rằng Bồng Lai tụ địa rất náo nhiệt, thế nhưng tán tu ở nơi đó rất dễ bị ức hiếp. Hắn nhất định phải nỗ lực để nâng cao tu vi của bản thân mình mới phải.
Một ngày này, có một gã nam tử anh tuấn đang ngồi ngay ngắn trên boong thuyền. Hắn mặc một bộ trường sam màu xanh của cây trúc, trên bề mặt có thêu tranh thủy mặc phong hà, mái tóc màu đen huyền được một sợi dây ngọc buộc lên, tướng mạo cực kỳ tuấn tú. Hai mắt hắn khép hờ, lông mi dài như chiếc quạt hơi rung động, da thịt trắng noãn tựa như một viên ngọc trong suốt vậy. Lúc này, phía trước đang có một gã nam tử cao to mặc một chiếc hắc bào đang chậm rãi đi tới, trên mặt lộ vẻ cung kính:
- Thủ lĩnh, phía trước có một hòn đảo, dường như có không ít người ở trên bờ đang vẫy tay với chúng ta, ra hiệu bảo chúng ta dừng lại, không biết ý của thủ lĩnh thế nào?
Nghe vậy, nam tử chậm rãi mở mắt, đôi mắt to yên tĩnh sâu thẳm như nước hồ thu, trên gương mặt tuấn tú xuất hiện vẻ lưỡng lự.
Nam tử đứng dậy, nhìn đám người đang đứng bên bờ cách đó không xa, nhíu mày nói:
- Đi qua đó đi.
Nếu như thay đổi phương hướng rời khỏi thì nhất định sẽ khiến cho bọn họ nghi ngờ, đến lúc đó sẽ gặp phải một cái phiền toái lớn.
- Dạ thủ lĩnh!
Nam tử tuân lệnh, ngay sau đó điều khiển thuyền chạy đến bên bờ. Nam tử tuấn mỹ này không phải là ai khác mà chính là Mộ Chỉ Ly! Nàng một thân một mình tiến về Bồng Lai Bí Cảnh, sau khi suy nghĩ cân nhắc cẩn thận, nàng quyết định dịch dung thành một nam tử. Như vậy thì ít nhất nàng sẽ không vô duyên vô cớ bị người khác quấy rối.
Mộ Chỉ Ly nhìn về phía trước, từ trên bản đồ này, xem ra nơi này chính là Linh Nguyệt phái. Nàng đã phiêu đãng ở trên biển suốt một tháng. Trên đường đi, nàng đã gặp qua không ít môn phái, vận khí của bọn họ cũng không tệ lắm, phần lớn đều bình yên xuyên qua. Trong đó cũng có một số môn phái ngăn bọn họ lại, nhưng bọn họ chỉ hỏi thăm một phen, sau khi xác định không có quan hệ với bọn họ thì liền thả nàng đi. Suy cho cùng chỉ là những môn phái đó cực kỳ cẩn thận, mỗi khi có thuyền nào đi qua thì đều sẽ hỏi han chút thông tin. Nếu như trên thuyền là một đám đệ tử của một môn phái nào đó, bọn họ đoán là mọi người đi về Bồng Lai Bí Cảnh lịch luyện ngược lại cũng là một chuyện bình thường. Nhưng thuyền của Mộ Chỉ Ly chỉ có hai người thì đương nhiên sẽ khiến cho người khác nghi ngờ.
- Thuyền kia lập tức dừng lại!
Một giọng nữ nhân thanh thúy truyền vào trong tai của Mộ Chỉ Ly. Mộ Chỉ Ly vừa nhìn liền phát hiện tất cả những người đứng trên bờ đều là nữ tử, không hề xuất hiện một người nam tử nào cả thì lúc này nàng mới giật mình. Đệ tử của Linh Nguyệt phái đều là nữ tử, đặt ở chốn Bồng Lai Bí Cảnh này thì Linh Nguyệt phái cũng được xem là một môn phái kỳ lạ.
Linh Nguyệt phái là một môn phái thuộc môn phái chính đạo, trong tất cả các môn phái cũng không tính là môn phái nằm trong nhóm có thực lực đứng đầu, thế nhưng cũng là một môn phái không tệ. Ai cũng biết, phần lớn tu luyện giả ở Bồng Lai Bí Cảnh đều là nam tử, nữ tu luyện giả ngược lại rất ít, mà nữ tu luyện giả xinh đẹp đã ít lại càng ít. Điều kiện mà Linh Nguyệt phái thu nạp đệ tử chính là tướng mạo phải đẹp, cho nên phần lớn nữ tu luyện giả xinh đẹp đều nhắm vào Linh Nguyệt phái. Gần như tất cả nam đệ tử của môn phái đi ra ngoài lịch luyện đều muốn gặp đệ tử của Linh Nguyệt phái nhất, bởi thế nên Linh Nguyệt phái có địa vị như hôm nay cũng là chuyện bình thường.
Thuyền dừng ở một chỗ gần bờ. Mộ Chỉ Ly nhìn đám nử tử duyên dáng đang đứng yên lặng trên bờ, bọn họ đều lấy lụa mỏng che mặt, không nhìn thấy rõ diện mạo thật của bọn họ, tuy nhiên dáng người thon thả cùng với khuôn mặt được che đậy cẩn thận, mang theo vẻ thần bí càng khơi dậy trí tò mò của mọi người.
- Đây không phải là thuyền của Thiên Âm Môn sao? Tại sao lại xuất hiện ở nơi này?
Một nữ tử kinh ngạc nói, rõ ràng nàng ta đã nhận ra ký hiệu của Thiên Âm Môn.
- Không biết kỳ lịch luyện ở Huyết Sắc Địa Ngục đã sớm kết thúc, thuyền này sao có thể xuất hiện ở nơi này chứ, quả thật là rất lạ lùng.
Một nữ tử đứng bên cạnh chậm rãi nói.
Lúc này, một nữ tử mặc y phục y phục màu vàng, có vẻ là người cầm đầu lớn tiếng nói:
- Kẻ trên thuyền là người phương nào? Tại sao lại điều khiển thuyền của Thiên Âm Môn? Mau xuống đây!
Nghe câu hỏi, Mộ Chỉ Ly cùng với Trì Dự lên bờ.
- Tại hạ là đệ tử của Thiên Âm Môn - Mộ Ly, xin chào chư vị đệ tử Linh Nguyệt phái!
Trên mặt Mộ Chỉ Ly nở một nụ cười thanh tú, giọng nói trong trẻo mà vang dội.
Đám người Cam Thuần Nhi nhìn thấy người từ trên thuyền đi xuống lại là một thiếu niên anh tuấn phóng khoáng, tác phong nhanh nhẹ thì trên mặt đám nữ tử vốn tràn đầy vẻ nghi ngờ nhất thời đều thoáng rạng rỡ, thái độ của bọn họ tức khắc cũng thay đổi.
- Hóa ra là Mộ công tử, nhưng mà vì sao thuyền của Thiên Âm Môn mà chỉ có hai người các ngươi?
Cam Thuần Nhi nghi ngờ hỏi.
- Tại hạ từ Huyết Sắc Địa Ngục đến đây, bởi vì môn phái có việc nên một năm trước đã phái hai ta cùng với Tịch trưởng lão đến Huyết Sắc Địa Ngục. Hiện tại, Tịch trưởng lão bảo ta trở về môn phái báo cáo.
Mộ Chỉ Ly thản nhiên nói, trên môi vẫn giữ nụ cười rạng rỡ ấm áp như ánh mặt trời, ngay cả ánh mặt trời cũng bị nụ cười này làm lu mờ.
- Thì ra là như vậy, bọn ta chỉ nghi ngờ thuyền của Thiên Âm Môn sao lại xuất hiện ở nơi này. Không dám quấy rầy Mộ công tử nữa, người cứ rời khỏi đây.
Cam Thuần Nhi cười nói, đôi mắt liên tục đánh giá Mộ Chỉ Ly, nam tử anh tuấn bực này quả thật hiếm thấy.
- Tại hạ ngẫu nhiên đi qua chốn này, lại gặp được mấy vị tiên nữ trên bờ biển, quả thật là kinh ngạc không thôi, không biết chúng ta còn có cơ hội gặp lại?
Mộ Chỉ Ly thản nhiên cười nói.
Nghe lời Mộ Chỉ Ly nói, tâm tình của vài vị nữ tử có mặt ở đây đều rung động, các nàng vẫn luôn tu luyện ở Linh Nguyệt phái, nhiều năm qua cũng chưa từng thấy qua nam tử. Hôm nay lại nghe được một người nam tử anh tuấn khen ngợi như vậy, hiển nhiên là trong lòng bọn họ rất là vui vẻ rồi.
- Mộ công tử quá khen.
Đôi mắt trong suốt của Cam Thuần Nhi bỗng nhiên sáng rực, phảng phất như bị nước biển gột rửa vậy, sạch sẽ mà thông suốt.
- Vậy thì ta sẽ rời đi trước, có duyên sẽ tái kiến với các vị!
Mộ Chỉ Ly nói, sau đó nàng xoay người chuẩn bị rời khỏi. Lúc này một trận gió biển chợt thổi qua, một tấm vải mòng chợt bay xẹt qua trước mắt Mộ Chỉ Ly, Mộ Chỉ Ly vươn tay một cái, lập tức bắt được khăn che mặt ở trong tay. Mộ Chỉ Ly có chút nghi ngờ, chậm rãi quay đầu, hỏi:
- Cô nương, khăn che mặt của cô bị rớt.
Lúc này, cả người Cam Thuần Nhi chợt run lên, lập tức lấy tay che kín mặt, vô cùng hoảng hốt. Tuy rằng tốc độ phản ứng của Cam Thuần Nhi rất nhanh, nhưng Mộ Chỉ Ly có thể nhìn thấy gương mặt của nàng. Đây là một nữ tử trong suốt như mặt nước, một đôi mắt tròn ngập nước ẩn dưới đôi mày lá liễu, trong suốt như biển khơi, liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy đáy mắt.
Trên mặt mấy nữ tử bên cạnh cũng thoáng hiện lên vẻ lo âu, nữ tử phấn sam nhanh chóng đi đến bên cạnh Mộ Chỉ Ly, tiếp nhận khăn che mặt trong tay Mộ Chỉ Ly, sau đó vội vã đưa cho Cam Thuần Nhi. Cam Thuần Nhi vừa đeo khăn che mặt, vừa hoảng hốt nói với Chỉ Ly:
- Mộ công tử, thừa dịp bây giờ chưa có ai người mau chóng rời đi đi!
Nghe vậy, trong lòng Mộ Chỉ Ly có chút ngờ vực, nhưng nàng không có hỏi lại, mỉm cười nói:
- Vậy thì kẻ hèn xin rời khỏi.
Nhưng ngay lúc Mộ Chỉ Ly chuẩn bị rời đi thì một giọng nói uy nghiêm bỗng truyền vào tai của nàng, cùng với giọng nói đó là một đạo uy áp đột nhiên bức tới:
- Tiểu tử thối! Đứng lại cho ta!
Mộ Chỉ Ly nghi hoặc xoay đầu lại, nàng nhìn thấy một bà lão ước chừng sáu mươi tuổi đang đi tới, trên mặt bà ta tràn đầy vẻ tức giận, phân nộ quát:
- Vừa rồi có phải ngươi đã gỡ khăn che mặt của Thuần Nhi xuống và đã nhìn thấy gương mặt của nó phải không?
Nhìn thấy Triệu trưởng lão đột nhiên xuất hiện, Cam Thuần Nhi có chút hoảng sợ, vội vàng giải thích:
- Triệu trưởng lão, người hiểu lầm rồi, chuyện không phải như vậy!
Triệu trưởng lão hừ lạnh một tiếng, nói:
- Vừa rồi rõ ràng ta nhìn thấy khăn che mặt của ngươi ở trong tay của hắn, ngươi còn dám nói không có sao? Có phải ngươi đã quên môn quy của Linh Nguyệt phái chúng ta rồi không? Hay tên nam tử này là người tình của ngươi, ngay lúc đang hẹn hò vừa vặn để ta bắt gặp?
Nghe Triệu trưởng lão hung hăng chất vấn, sắc mặt Cam Thuần Nhi trở nên trắng bệch, liên tục giải thích:
- Sự tình không giống như những gì Triệu trưởng lão nói, tất cả đều là hiểu lầm thôi.
Những đệ tử khác cũng rối rít lên tiếng.
- Triệu trưởng lão à! Người đã hiểu lầm rồi, chúng ta chỉ là nhìn thấy có thuyền đi ngang nên mới ngăn lại dò hỏi chút chuyện.
Triệu trưởng lão hừ lạnh một tiếng, nói:
- Các ngươi dám thông đồng với nhau nói dối à? Vừa rồi ta rõ ràng nhìn thấy tiểu tử thúi này cầm khăn che mặt, các ngươi xem ta là kẻ đui mù hay sao?
Một khắc sau, Triệu Xuân Anh đảo mắt qua Mộ Chỉ Ly đang đứng trước mặt, nói:
- Hay cho một tên phóng đãng trêu hoa ghẹo nguyệt, lại dám đụng chạm đến đệ tử Linh Nguyệt phái ta, xem ta giáo huấn ngươi thế nào!
Vừa dứt lời, Thiên Lực từ trong cơ thể Triệu Xuân Anh liền đột ngột bộc phát ra, lúc mênh mông thiên lực khởi động cũng là lúc khí tức của bà bộc phát ra hết không chút ẩn giấu. Cam Thuần Nhi nhìn thấy một màn này thì lập tức vọt tới trước mặt Triệu Xuân Anh nói:
- Triệu trưởng lão, người thật sự hiểu lầm rồi! Là khăn che mặt của con bị gió thổi bay, Mộ công tử chẳng qua chỉ là trả lại cho con mà thôi.
Cam Thuần Nhi vừa dứt lời thì bạt tay của Triệu Xuân Anh liền rơi xuống mặt nàng.
- Ngươi là một đứa đệ tử chẳng biết nhục nhã! Gió có thể khiến cho khăn che mặt của ngươi rơi xuống, vậy vì sao khăn che mặt của bọn họ đều không rơi xuống? Chính trong lòng ngươi nảy sinh tình cảm thì có. Hôm nay, ngươi đã phạm vào môn quy, xem ta trừng trị ngươi như thế nào!
Trên mặt Cam Thuần Nhi xuất hiện vẻ lo lắng, đôi mắt to không ngừng đảo trên người của Mộ Chỉ Ly và Triệu trưởng lão, chân mày nàng nhíu chặc, hốc mắt phiếm hồng, khiến người ta cảm thấy thương hại. Tuy rằng những đệ tử khác cũng có lòng muốn giúp một tay thế nhưng bọn họ không biết phải bắt đầu giúp từ đâu. Mộ Chỉ Ly nhìn Triệu Xuân Anh đang đứng trước mặt, trong lòng dâng lên một tia giận dữ. Mặc dù nàng không biết cái gọi là môn quy mà Triệu Xuân Anh luôn mồm nói là cái gì, nhưng những gì bà ta nói quả thật rất quá đáng!
- Triệu trưởng lão! Ngài phán đoán như vậy có phần quá độc đoán, tất cả mọi chuyện chỉ là một sự hiểu lầm.
Mộ Chỉ Ly nhịn không được mà lên tiếng giải thích.
Xuân hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ta sống nhiều năm như vậy, hạng người gì mà ta chưa từng thấy qua, ta không phải là loại người dễ bị lừa bịp như vậy! Môn quy của phái ta, nếu như người nào bị nam tử nhìn thấy tướng mạo thì nam tử đó nhất định phải chết. Ngươi tốt nhất nên theo ta trở về chịu chết đi!
Nghe lời Triệu Xuân Anh nói, trên khuôn mặt của những cô nương kia đều tràn ngập vẻ lo âu. Các nàng không thể nào ngờ được, chỉ là hỏi han một chút lại dẫn đến tai họa như thế! Triệu Xuân Anh chìa tay bắt lấy Mộ Chỉ Ly. Trì Dự nhanh chóng tiến lên chắn trước Mộ Chỉ Ly, mặc dù hắn đã cố hết sức phản kháng nhưng hắn không phải là đối thủ của Triệu Xuân Anh. Cho nên vừa đối mặt chẳng bao lâu đã bị Triệu Xuân Anh bắt được. Thực lực của Triệu Xuân Anh đã vượt qua Hóa Thân Cảnh, đạt đến Xuất Khiếu Cảnh, thực lực như vậy không phải trình độ mà Mộ Chỉ Ly có thể đối phó nổi, cho nên nàng chỉ có thể để cho bà ta bắt trở về.
Trong địa lao, Mộ Chỉ Ly cùng với Trì Dự bị nhốt ở bên trong, xương bả vai của Trì Dự xuất hiện năm vết thương rất sâu, nhiễm đỏ y phục của hắn. Sau khi Mộ Chỉ Ly nhìn thấy xung quanh không có ai liền bắt đầu giúp Trì Dự chữa thương.
- Thủ lĩnh, ta có thể tự xử lý được, chẳng qua chỉ là vết thương nhỏ không có gì đáng ngại.
Trì Dự vội vàng lên tiếng.
ikienthuc.org
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly khoát tay nói:
- Không sao cái gì chứ? Ngươi bị thương thế kia làm sao tự mình xử lý được, để ta giúp ngươi.
Với hành động chủ động đứng ra che chở nàng của Trì Dự, khiến nàng cảm thấy rất vui mừng. Chỉ là Triệu Xuân Anh đó ra tay quá độc ác, vừa động thủ đã đánh Trì Dự thành ra như vậy. Nếu như vết thương sâu thêm vài phần thì muốn chữa khỏi cũng không phải là việc dễ dàng. Nàng biết rõ thực lực của Triệu Xuân Anh rất mạnh, cũng không phải là trình độ mà nàng có thể chống lại, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo bà ta. Sau đó sẽ tìm cơ hội rời khỏi cũng không muộn. Huống chi tuy nàng không đủ sức đối phó chính diện với Triệu Xuân Anh, nhưng nàng cũng có thể lén lút sử dụng chút thủ đoạn cũng có thể khiến cho Triệu Xuân Anh không dễ chịu. Đợi đến khi Mộ Chỉ Ly chữa trị thương thế cho Trì Dự xong thì Trì Dự tức giận nói:
- Cái bà lão đáng ghét đó chắc chắc là cả đời không có ai thích, cho nên mới biến thái như vậy!
Nói xong, Trì Dự mới ý thức được thủ lĩnh đang ở bên cạnh mình cũng là nữ tử, nhất thời có chút lúng túng.
Mộ Chỉ Ly không nhịn được bật cười.
- Ta cũng nghĩ như vậy!
Trì Dự ngẩn ra, hắn không ngờ cuối cùng Mộ Chỉ Ly sẽ nói như vậy, nhất thời cười hắc hắc. Mộ Chỉ Ly thở dài.
- Việc này không có ảnh hưởng gì đến chúng ta, nhưng mà cô nương kia sẽ bị liên lụy, không biết bà ta sẽ xử lý nàng thế nào.
Mộ Chỉ Ly không phải là không nghĩ tới việc nói ra sự thật mình là nữ, nhưng nàng không biết là Thiên Âm Môn có đem tin tức của nàng nói ra hay không. Một khi các môn phái khác biết được nàng chính là đệ tử bị Thiên Âm Môn vứt bỏ, vậy thì muốn chạy khỏi nơi này cũng là chuyện không dễ dàng. Cho nên nàng vẫn luôn chần chừ, cuối cùng nàng vẫn không có nói ra chuyện này.
- Chắc là không có chuyện gì đâu, chúng ra cũng sẽ không bị giết, mà Thuần Nhi cô nương chắc sẽ không sao.
Trì Dự suy xét.
Sắc trời dần dần biến thành màu đen, hai người Trì Dự cùng với Mộ Chỉ Ly ở trong địa lao, nơi này cực kỳ tối tăm và ẩm ướt, kỳ quái là xung quanh đây cũng không có sự tồn tại của bất cứ người nào khác, trong địa lao lớn như vậy chỉ có hai người bọn họ mà thôi.
Mộ Chỉ Ly thì đang suy nghĩ làm thế nào để thoát khỏi nơi này, vách địa lao không biết được làm từ vật liệu gì mà có vẻ rất kiên cố, muốn đánh vỡ nó quả thật vô cùng khó khăn.
Đúng vào lúc này, Mộ Chỉ Ly đột nhiên nghe được nơi cửa chính truyền đến một tiếng vang, ánh mắt nàng lập tức chuyển qua nơi cửa chính, trong lòng nàng cũng âm thầm cảnh giác. Trì Dự cũng đứng lên, sắc mặt cực kỳ ngưng trọng, chẳng lẽ là Triệu Xuân Anh tới, bà ta muốn hành quyết bọn họ sao?