Y Thủ Che Thiên

Q.3 - Chương 17 - Kế hoạch

Trước Sau

break
Editor: Tiểu LyBeta: Sakura

Hàn Như Liệt đang khẩn trương, lo lắng vì nghĩ Mộ Chỉ Ly không vui, nhưng không ngờ nàng lại có hành động như vậy, hắn sững sờ một lúc rồi đem Mộ Chỉ Ly ôm vào lòng thật chặt, chặt đến nỗi giống như muốn đem nàng giấu vào trong lòng mình.

Giờ phút này tất cả gánh nặng trong lòng như đều được bỏ xuống, bất an, lo lắng, giờ khắc này đều tiêu tan đi. Chỉ cần có Chỉ Ly duy trì hắn như vậy, hắn còn phải lo lắng cái gì?

Hắn nhìn ra, Hàn Thành Hạo đánh giá cao trí tuệ của Đinh Thục Nghi. Qua nhiều năm như vậy, hắn vẫn biết rõ tình cảm của Đinh Thục Nghi đối với hắn, cho dù hắn đã đánh nàng bị thương ở chiến trường Thiên Huyền, nhưng tình cảm của nàng đối với hắn vẫn như trước chưa từng thay đổi.

Không thể phủ nhận, tình cảm của Đinh Thục Nghi đối với hắn là chân thật, nhưng tình cảm của nàng cũng đã không còn là tình yêu đúng nghĩa như ban đầu, bởi vì nàng không đạt được liền muốn tự mình phá hủy, thậm chí còn đi làm tổn thương người mà hắn yêu, nữ nhân như vậy tuyệt đối không thể nào giữ lại được!

Vì vậy, chỉ cần sử dụng kế sách đơn giản mà có thể đạt được mục đích, thậm chí là lúc Mộ Chỉ Ly còn chưa biết được sự việc đã có thể hoàn thành rồi, nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy phải thông báo trước cho nàng vẫn sẽ tốt hơn một chút. Dù sao bọn họ cũng là người một nhà.

“Nàng sống trong môn phái có tốt không?” Cho dù nhìn bộ dạng của Mộ Chỉ Ly hắn đã có thể biết là nàng không sao, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi nàng, Chỉ Ly xuất sắc như vậy, chắc chắn người hâm mộ, ghen ghét nàng cũng không ít.

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly cười nói: “Ta có thể có cái gì không tốt? Không phải ta đang rất khỏe mạnh đứng trước mặt chàng sao? Bây giờ ta đã đi vào trong một trong bốn điện chính, Điện Chu Tước để tu luyện, Điện chủ Phong Hàn lại nhận ta làm đệ tử bế quan (đệ tử đắc ý), vì thế chàng yên tâm đi.”

Xem ra trong mấy ngày này, biểu hiện của Chỉ Ly tại Thần Quyết Cung rất tốt. Hắn nên vì Chỉ Ly mà tự hào, đã được làm đệ tử bế quan của Điện chủ Điện Chu Tước, như vậy địa vị của nàng tại Thần Quyết Cung cũng không thấp, hắn thật sự không cần lo lắng.

Dù sao địa vị của Điện chủ tại Thần Quyết Cung cực kỳ cao, có hắn bảo vệ Mộ Chỉ Ly thì có bao nhiêu người có thể động tới nàng?

“Nương tử thật là bản lĩnh! Đến Điện chủ Phong Hàn cũng phải nhìn nàng bằng con mắt khác!” Hàn Như Liệt cười nói, một tiếng nương tử hắn nói ra cũng thật là trôi chảy.

Mộ Chỉ Ly đưa tay xoa nhẹ khuôn mặt tuấn mỹ của Hàn Như Liệt, nhìn thấy tia mỏi mệt nơi đáy mắt của hắn, nàng chậm rãi nói: “Gần đây chắc chàng cũng phiền lòng vì chuyện này, nhìn dáng vẻ của chàng thật hốc hác.” Mà ngay cả nàng cũng chưa từng nghĩ đến Đinh Thục Nghi vậy mà lại là quân cờ đã được bố trí trong tay người Hàn gia hơn hai mươi năm, như vậy bảo bối bên trong mật thất chắc chắn không tầm thường.

Lấy địa vị như Hàn gia cũng phải để ý, vậy thì vật bên trong sao có thể kém? Nàng thật ra cũng không để ý, nàng cũng không có chút tình cảm tốt nào đối với Đinh Thục Nghi, nên cũng không nghĩ là cách thức bọn họ làm như vậy là hèn hạ. Thế giới này vốn là như thế, mặt trái khắc nghiệt mà nàng đã từng thấy cũng không ít.

Chỉ có thể nói ngọn nguồn từ trước giữa Quân gia và Hàn gia. Ai đúng ai sai không ai có thể xác định, mẫu thân của Đinh Thục Nghi lúc trước đối xử như vậy với Cô của Liệt, bây giờ tất cả đều xem như là trả lại cho nàng.

“Gặp được nàng ta sẽ không phiền lòng nữa.” Trong mắt Hàn Như Liệt tràn đầy nhu tình: “Đợi xử lý xong chuyện này, ta liền dẫn nàng về nhà.”

Hai gò má Mộ Chỉ Ly không khỏi hiện lên một mảng đỏ bừng: “Về nhà nào cơ?”

“Tất nhiên là về nhà của ta, cha ta đã biết chuyện của chúng ta, chẳng lẽ nàng còn muốn để cho cha ta đợi sao?” Trong mắt Hàn Như Liệt nhanh chóng hiện lên vẻ tươi cười xảo quyệt, hắn thích xem nhất chính là bộ dáng thẹn thùng của Mộ Chỉ Ly, làm cho người ta muốn ngừng mà không được.

“Lúc nãy ta đâu có đồng ý.” Mộ Chỉ Ly mạnh miệng.

Hai tay Hàn Như Liệt tiến thẳng đến bên hông của Mộ Chỉ Ly, khóe miệng càng cười tươi hơn.

“Khanh khách” Mộ Chỉ Ly không thể kiềm chế mà nở nụ cười: “Buông ra nhanh lên, nhanh lên, ngứa quá a…”

Hàn Như Liệt lập tức hỏi: “Vậy nàng có đi hay không?” Nếu Mộ Chỉ Ly không đồng ý thì hắn liền không buông tay, sau khi ở bên Chỉ Ly lâu hắn cũng đã phát hiện ra nhược điểm của Chỉ Ly là sợ ngứa, nên đương nhiên phải nắm chắc rồi.

“Đi… Ta muốn không đi còn được sao?” Mộ Chỉ Ly xin hắn tha thứ nói, gặp Hàn Như Liệt nàng vẫn luôn không có cách gì từ chối, bất quá trong lòng nàng vẫn cảm thấy rất vui vẻ.

Hàn Như Liệt buông Mộ Chỉ Ly ra, trên mặt nghiêm túc hẳn lên: “Người trong nhà của ta có thể có chút không hiểu nàng, đến lúc đó nếu như xảy ra tình huống gì, nàng …”

Mộ Chỉ Ly hiểu rõ gật đầu: “Yên tâm đi, ta không sao. Cho dù là cái gì, chúng ta đều cùng nhau đối mặt.” Nàng vẫn biết Hàn gia đối với nàng vẫn chưa thừa nhận, hiện giờ ý của Hàn Thành Hạo đó là thừa nhận nàng, bọn họ đã bước một bước dài hướng về phía tương lai. Thực lực hiện giờ của nàng cũng không tồi, đã thực sự tốt hơn lúc trước đến nhiều lắm.

Hai người tâm sự một lúc sau, cho đến ban đêm Hàn Như Liệt mới rời đi, chỉ nói Mộ Chỉ Ly chờ tin tốt của hắn, đối với việc này Mộ Chỉ Ly cũng cười cười đồng ý.

Hàn gia.

Sau khi từ Thần Quyết Cung trở về, Hàn Như Liệt tinh thần sảng khoái, Chỉ Ly đúng là linh đan diệu dược (liều thuốc cho mọi vấn đề, liều thuốc kỳ diệu), chỉ cần nhìn thấy nàng, tất cả những mệt mỏi liền tan biến…

Hai người bọn họ bây giờ tuy không thể thường xuyên ở cùng nhau, nhưng mà muốn gặp mặt nhau cũng không khó, so với lúc trước đúng là tốt hơn rất nhiều. Nếu như tất cả vấn đề đã được giải quyết, vậy thì kế hoạch của hắn đã có thể thực hiện được rồi.

Hắn lập tức đi tới phòng ở của gia chủ mà không có chút do dự. Hàn Thành Hạo tất nhiên là người đầu tiên gặp Hàn Như Liệt, ngày đó sau khi hắn đem mọi chuyện nói cho Hàn Như Liệt xong, hắn liền biết Hàn Như Liệt đã tiếp thu lời hắn nói. Trong thời gian gần đây, hắn vẫn đều đang đợi Hàn Như Liệt tới tìm hắn.

Hắn muốn biết lựa chọn của Liệt, nên những điều có thể nói hắn đều đã nói hết, hắn chỉ hy vọng con trai mình sẽ không làm cho mình thất vọng.



“Ngươi đã đến rồi”. Hàn Thành Hạo bình tĩnh nhìn Hàn Như Liệt trước mặt nói.

Hàn Như Liệt gật đầu: “Con đã đến đây. Cha, chuyện này con đã nghĩ ra biện pháp giải quyết, chỉ là cần cha phối hợp.”

“Vậy sao?” Hàn Thành Hạo khiêu mi: “Biện pháp gì?” Chẳng lẽ Liệt nhi lại không định làm theo cách hắn nói?

“Con định…”

Ngay sau đó, trong phòng chỉ truyền ra tiếng trao đổi bí mật…

Hôm sau.

Hàn Thành Hạo tuyên bố một tin tức trong gia tộc. Bọn hắn phát hiện ra một mật thất ở phía tây Vân Sơn, đến nay không có cách mở ra. Người trong gia tộc nếu có thể thành công đem nó mở ra thì hắn có thể đồng ý cho người này một yêu cầu. Chỉ cần yêu cầu không làm tổn hại đến Hàn gia, thì nhất định sẽ đồng ý!

Tin tức này vừa truyền ra, toàn bộ Hàn gia đều xôn xao! Mật thất ở phía tây Vân Sơn lúc này cũng đã bị hộ vệ Hàn gia bao vây, ngoại trừ người nhà Hàn gia thì không ai có thể tiến vào tây Vân Sơn!

“Này, gia chủ nói cái mật thất này nhất định có thể ngẫu nhiên mở ra được, ai cũng có thể lên đó thử một lần, ngươi nghĩ thế nào?”

“Đó là tất nhiên, ta nghe mọi người nói không ít về chuyện này đâu.”

“Nếu ngươi mở ra được ngươi sẽ yêu cầu cái gì?”

“Nếu ta mở ra được, ta sẽ yêu cầu được học tập bí kỹ (vũ kỹ bí mật) của Hàn gia, ha ha, gia chủ chắc chắn sẽ không từ chối đâu.”

“Ha ha, ta đoán cho dù ngươi có muốn lấy tiểu thư Hàn gia chưa gả cũng sẽ không vấn đề gì đâu!”

“Vậy cũng đúng, cái này cũng đáng để cân nhắc (suy xét), ha ha ha!”

Hai người vừa nói vừa cười, giống như chắc chắn bọn hắn có thể mở ra cái mật thất này, chỉ là đại đa số mọi người nghe hai người nói chuyện đều bất đắc dĩ lắc đầu, bất quá cũng chỉ là nằm mơ giữa ban ngày mà thôi. Đến cả gia chủ cũng không thể mở mật thất này ra, bọn hắn có thể mở ra sao?

Người nói vô tình, người nghe cố ý.

Đinh Thục Nghi nghe được hai người nói chuyện, nhất là lúc nàng nghe thấy câu cuối cùng thì hai mắt cũng sáng ngời hẳn lên! Sau khi nàng trở về chiến trường từ Thiên Huyền cũng đã hơn bốn tháng rồi, thế nhưng mà Liệt ca ca lại chưa bao giờ từng để ý tới nàng.

Nàng biết rõ việc mình làm khiến cho Liệt ca ca tức giận, nàng vốn cho rằng Liệt ca ca sau khi trở về nhất định sẽ nghĩ cách đối phó với mình, không nghĩ tới hắn chỉ là không để ý tới mình chứ không tìm cách đối phó mình, điều này làm cho hy vọng trong lòng nàng một lần nữa lại dấy lên.

Quả nhiên giống như điều nàng suy nghĩ, Liệt ca ca đối với nàng cũng không phải là không có chút tình nghĩa nào, nếu không phải vì Mộ Chỉ Ly hắn nhất định sẽ không xuống tay độc ác đối với mình, xem ra người thua cuối cùng không nhất định sẽ là mình.

Trong khoảng thời gian đó đến nay, nàng cũng đã thử đi tìm Liệt ca ca, chẳng qua mỗi lần gặp nàng đều là Hàn Dạ, Liệt ca ca từ chối không gặp người khác. Nàng biết rõ cái này là nhằm vào nàng, nhưng nàng lại không thấy khó chịu. Nàng nghĩ, những cái này e rằng là Liệt ca ca làm cho Mộ Chỉ Ly xem thôi, chỉ cần nàng kiên trì một thời gian ngắn, Liệt ca ca nhất định sẽ gặp nàng.

Nghe nói Liệt ca ca cũng đi đến phía tây Vân Sơn thử xem có mở được cái mật thất kia không, đã như vậy, nàng cũng phải đến thử một lần. Tuy khả năng là không lớn, nhưng cũng không phải là không có, tất cả đều có khả năng, nói không chừng nàng có thể may mắn mở được mật thất!

Nếu nàng thật sự may mắn mở ra mật thất ở phía tây Vân Sơn, đến lúc đó nàng sẽ yêu cầu Liệt ca ca cưới nàng, bởi như vậy tất cả đã thành kết cục đã được định sẵn. Gia chủ nhất định sẽ đồng ý với yêu cầu của nàng, dù sao gia chủ vẫn luôn đồng ý mối quan hệ giữa nàng và Liệt ca ca, chắc chắn Liệt ca ca cũng sẽ không cự tuyệt. Như vậy cho dù là Mộ Chỉ Ly tới cũng không thể làm ra được chuyện gì!

Càng nghĩ như vậy, vui mừng trên mặt Đinh Thục Nghi càng nhiều. Nàng chỉ cảm thấy điều mình hy vọng nhiều năm như vậy dường như đã xuất hiện trước mặt mình, chỉ thiếu chút nữa là đã có thể đạt đến!

Lập tức nàng cũng không hề do dự, lập tức hướng về phía tây Vân Sơn đi đến. Tâm hồn thiếu nữ không ngừng cầu nguyện rằng nàng có thể mở được mật thất phía Tây Vân Sơn!

Xa xa, Hàn Dạ thấy Đinh Thục Nghi hướng về phía tây Vân Sơn đi đến, trên mặt cũng nở một nụ cười. Thiếu chủ suy đoán quả nhiên không sai, Đinh tiểu thư thật sự đi đến phía tây Vân Sơn rồi.

Thân hình khẽ động, hắn bắt đầu chạy tắt từ đường phía sau núi đến phía tây Vân Sơn.

Phía tây Vân Sơn ngày thường cực kỳ yên tĩnh lúc này trở nên vô cùng náo nhiệt, Hàn gia đem mật thất vây trọn xung quanh, mà ngay cả gia chủ Hàn gia Hàn Thành Hạo cũng ở đây. Hàn Như Liệt đứng bên cạnh Hàn Thành Hạo, nhìn nguyên một đám đệ tử Hàn gia đến đây thử vận may.

Chỉ là kết quả thử nghiệm tất nhiên đều là thất bại, đối với điều này trong lòng hai người bọn họ đều đã biết trước. Ánh mắt bọn hắn lơ đãng nhìn về phía chân núi, bọn hắn đang đánh cược xem Đinh Thục Nghi rốt cuộc là có đến hay không.

So với việc Hàn Thành Hạo lo lắng, Hàn Như Liệt tỏ ra lạnh nhạt hơn nhiều. Lấy hiểu biết của hắn đối với Đinh Thục Nghi, hắn biết nàng nhất định sẽ đến, hơn nữa không bao lâu nữa nàng nhất định sẽ đến.

Hàn Thành Hạo nhìn bộ dáng lạnh nhạt của Hàn Như Liệt, nhíu mày, đã đến hoàng hôn rồi mà Đinh Thục Nghi vẫn còn chưa đến đây. Nếu lần này Đinh Thục Nghi không đến, như vậy có thể là kế hoạch nhiều năm của bọn hắn liền kiếm củi ba năm thiêu một giờ rồi. Hôm qua hắn vốn là không đồng ý, dù sao nếu Đinh Thục Nghi không đến, mà bọn hắn đi gọi Đinh Thục Nghi, nàng nhất định sẽ nghi ngờ.

Đến lúc đó nếu như bị nàng phát hiện, như vậy chính là thất bại hoàn toàn. Chỉ là Hàn Như Liệt bảo đảm với hắn là nhất định sẽ thành công, hắn lưỡng lự một lúc rồi sau đó cũng quyết định tin tưởng con trai mình. Thậm chí hắn còn vẫn chưa báo tin cho các vị trưởng lão biết mà đã đem tin tức này lan truyền ra ngoài, bởi vì một khi hắn đem chuyện này nói với các vị trưởng lão, bọn hắn nhất định sẽ phản đối.



Hắn đã đồng ý với Hàn Như Liệt, thì nhất định sẽ làm được. Hắn hy vọng rằng con trai mình có thể thành công, bởi vì như vậy thì các vị trưởng lão cũng sẽ không có gì để phàn nàn nữa rồi.

Một thân ảnh màu đen rất nhanh đã xuất hiện trước mặt hai người bọn họ, Hàn Dạ không nói gì, mà im lặng đứng sau lưng Hàn Như Liệt.

Sau khi nhìn thấy Hàn Dạ xuất hiện, khóe miệng Hàn Như Liệt nở một nụ cười, quay đầu nhỏ giọng nói với Hàn Thành Hạo: “Nàng đến rồi.”

Nghe vậy, lo lắng trong lòng Hàn Thành Hạo cũng buông xuống, xem ra việc này hắn không đánh cược sai. Nếu biện pháp này có thể làm cho Đinh Thục Nghi đem mật thất mở ra thì chắc chắn là so với phương pháp trước đó của bọn hắn phải tốt hơn nhiều lắm.

Những năm gần đây, mặc dù biểu hiện của mọi người đối với Đinh Thục Nghi đều rất tốt, nhưng trong lòng các vị trưởng lão cùng hắn thì đều không muốn nhìn thấy nàng. Vừa nhìn thấy nàng liền nghĩ tới Thành Tĩnh vì gia tộc mà hy sinh, nghĩ đến ân oán cùng Quân gia, bọn hắn làm sao thích nổi nàng?

Ai cũng không muốn Hàn Như Liệt lấy Đinh Thục Nghi, có thể làm sao được nữa khi biện pháp kia đúng là biện pháp tốt nhất. Người Quân gia căn bản cũng không có tư cách làm thông gia cùng Hàn gia bọn họ, không có tư cách!

Càng tới gần phía tây Vân Sơn, trong lòng Đinh Thục Nghi lại càng khẩn trương. Nàng hy vọng mình có thể thành công nhưng lại càng sợ hãi mình bị thất bại, bởi vì như vậy ảo tưởng tốt đẹp trong lòng nàng cũng sẽ bị phá vỡ. Nhưng mà sau khi nàng trông thấy dáng người phiêu dật tuấn tú đã khắc sâu vào trong lòng nàng không thể xóa mờ đi kia từ xa, bước chân của nàng đột nhiên lại nhanh hơn.

Cho dù thật sự thất bại, có thể nhìn thấy Liệt ca ca cũng đáng!

Đinh Thục Nghi đi đến trước mặt Hàn Thành Hạo, thi lễ một cái rồi nói: “Gia chủ!” Rồi chợt đem ánh mắt chuyển về Hàn Như Liệt bên cạnh, trong mắt chan chứa tình: “Liệt ca ca!”

Hàn Thành Hạo gật đầu: “Thục Nghi ngươi cũng tới à, ngươi định thử xem có thể mở ra cái mật thất này hay không sao?”

“Ta muốn thử xem, chỉ là ta nghĩ khả năng là rất nhỏ.” Đinh Thục Nghi dịu dàng nói, nhưng trong lòng thì nghĩ khả năng mình thành công cũng không tính là nhỏ.

“Nhân dịp này thử xem, nói không chừng có thể thành công.” Nghe được Đinh Thục Nghi trả lời, trên mặt Hàn Thành Hạo cũng lộ ra bộ dáng tươi cười, xem ra tính toán của Liệt nhi quả nhiên là không sai. Việc tiếp theo hắn chắc không cần phải lo lắng nữa rồi.

Cái mật thất này nếu bắt ép nàng mở ra cũng không có cách nào mở ra được, chỉ có nàng tự nguyện thì mới có thể mở ra được. Hôm nay nàng đã tự nguyện đi mở ra rồi, xem ra cái gánh nặng hơn hai mươi năm hôm nay đã có thể giải quyết hoàn toàn!

Đinh Thục Nghi cười mà không nói, khóe mắt không ngừng liếc nhìn về phía Hàn Như Liệt, một thời gian ngắn không gặp Liệt ca ca lại càng đẹp trai rồi, lại làm cho người ta mê mệt. Nắm đấm không tự giác nắm chặt, nàng nhất định phải thành công! Như vậy Liệt ca ca sẽ là của nàng vĩnh viễn rồi!

Hàn Như Liệt nhận thấy ánh mắt của Đinh Thục Nghi nhưng lại không thèm để ý đến, hắn đem tầm mắt nhìn sang nơi khác. Đối với hắn, bảo bối trong mật thất này không quan trọng, chỉ là hắn không thể làm hỏng lợi ích của gia tộc mà thôi. Nếu như có thể lựa chọn, hắn cũng không muốn làm như vậy, chỉ là đời người có quá nhiều việc bất đắc dĩ, làm được chuyện này cũng không phải dễ.

Đinh Thục Nghi căn bản không phát hiện ra tia bất đắc dĩ nơi đáy mắt Hàn Như Liệt, một lòng chỉ nghĩ đến đại hôn của nàng cùng Hàn Như Liệt. Tình cảm ẩn giấu trên khuôn mặt nàng, khóe miệng mỉm cười, nàng chìm vào trong ảo tưởng, cho đến khi Hàn Thành Hạo gọi nàng nàng mới kịp có phản ứng.

“Thục Nghi, đến ngươi rồi, tiến lên thử một lần đi.”

Nghe vậy, Đinh Thục Nghi gật đầu: “Được.” Ngay lập tức, nàng bước nhanh đến trước cửa mật thất kia, trước đại môn có một lỗ khảm, hình dạng giống như bàn tay, rõ ràng là để cho bọn hắn để tay lên bên trên là được.

Thấy thế, Đinh Thục Nghi liền vươn tay lên thả vào, vừa đặt tay xuống nàng liền cảm thấy lòng bàn tay có chút đau xót. Thì ra bên trong cái lỗ khảm kia, ở giữa có một cây gai nhọn, chỉ là trước khi đặt xuống căn bản không ai chú ý tới. Dưới tình huống này, chút đau đớn này cũng không tính là cái gì, Đinh Thục Nghi khẩn trương nhìn lên đại môn trước mặt, giấc mộng của nàng có thể thành hiện thực hay không đều phải nhờ vào giây phút này!

Ánh mắt Hàn Thành Hạo cũng đặt vào trên đại môn kia, đáy mắt lộ vẻ khẩn trương. Nếu như Đinh Thục Nghi cũng không thể mở ra mật thất này, như vậy bảo bối bên trong mật thất đã không cách nào có thể nhìn thấy ánh mặt trời nữa rồi.

Đinh Thục Nghi nhìn chằm chằm vào đại môn trước mắt thật lâu, nhưng nó vẫn không có chút phản ứng nào, ngay lúc nàng chuẩn bị buông tay, thì đại môn kia lại phát ra ánh sáng rực rỡ! Ánh sáng màu vàng làm chói mắt mọi người, trong mắt ngoại trừ một mảnh màu vàng thì không còn nhìn thấy một cái gì khác.

Trong mắt Hàn Thành Hạo hiện lên tia tươi cười, bọn hắn quả nhiên thành công rồi! Đinh Thục Nghi thật sự có thể đem mật thất này mở ra!

Đinh Thục Nghi kinh ngạc nhìn tất cả mọi thứ phía trước, nàng chỉ cảm thấy một loại cảm giác không chân thật mãnh liệt vây lấy nàng. Nàng thành công rồi, nàng thật sự đã đem cái mật thất này mở ra! Cảm giác cực kỳ hạnh phúc bao phủ nàng, tất cả mọi điều nàng suy nghĩ trước kia đều đã không còn là tưởng tượng, nàng thật sự có thể gả cho Liệt ca ca rồi!

Hàn Thành Hạo hướng về phía hộ vệ của Hàn gia mà nói: “Các ngươi canh giữ ở đây, ai cũng không được đi vào, chúng ta vào xem.”

“Vâng!”

Ba người Hàn Thành Hạo, Hàn Như Liệt cùng với Đinh Thục Nghi cùng tiến vào bên trong mật thất. Bên trong mật thất cũng không có cơ quan gì, bởi vì chỉ có huyết mạch của Quân gia mới có thể đi vào đây, Quân gia tất nhiên sẽ không làm hại huyết mạch của mình, đúng lúc cái này cũng làm cho bọn họ có thể dễ dàng tiến vào không ít.

Đinh Thục Nghi chỉ thẫn thờ đi theo sau lưng hai người Hàn Thành Hạo, đối với nàng, bên trong mật thất này có bảo bối gì nàng đều không quan tâm, điều nàng muốn chỉ là Hàn Như Liệt mà thôi!

Dù Hàn Thành Hạo đã đoán trước được, nhưng khi nhìn thấy tất cả mọi thứ bên trong mật thất cũng không nhịn được mà kinh ngạc. Đây là một mật thất ngũ sắc rực rỡ, bên trong có các loại yêu tinh đầy màu sắc tuyệt đẹp, tiền vàng rực rỡ căng tràn xếp thành từng núi nhỏ!

(*) Đệ tử bế quan: hiện tại thường bị lý giải vi “Đắc ý môn sinh “, chỉ giáo sư ( hoặc thụ nghiệp sư phụ ) tại chắc chắn trong hàng đệ tử nhất nhìn trúng đích đệ tử, tịnh thường thường cấp cho kỳ cùng với hắn đệ tử bất đồng đích đặc thù giáo huấn hòa cá biệt chỉ đạo, sử chi thu được “Chân truyền”.

break
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc