"Bác Nam Vinh, bác cần phải bảo trọng thân thể một chút, có gì cần hỗ trợ, cứ việc nói với con" Dương Dạ nói xong đi đến cạnh giường, cúi người vươn tay ra, tự nhiên cảm thấy rất yêu thương lão nhân gia lớn tuổi này, vì vậy vươn tay ra, nắm lấy bàn tay khô gầy của Nam Vinh Tuấn.
Nam Vinh Tuấn rất cảm động về lời nói của Dương Dạ, trong ánh mắt có chút kinh ngạc và khen ngợi, môi lại hơi động một tí, Quân Hinh lại cúi đầu nghe, sau đó nhẹ nhàng nói với Dương Dạ : "À, Ba nói, giao em cho anh, nhờ anh sau này chăm sóc tốt cho em, nếu anh không nghe lời thì sẽ đem anh ném cho Tô Lạp!"
Dương Dạ gật đầu, nhưng hoàn toàn không để ý đến lời nói của Quân Hinh, lúc này hắn đang bị một cảm giác kỳ quái hấp dẫn. Khi nắm lấy tay của Nam Vinh Tuấn xong, hắn rõ ràng cảm nhận được một cổ khí tà, có lẽ nói là một lực lượng rất tà từ trong tay của Nam Vinh Tuấn truyền ra, mà cổ tay trái của hắn cũng bắt đầu nóng lên, thậm chí là mạch đập ở cổ tay trái cũng đang tăng lên!
Vì vậy, Dương Dạ thử thăm dò một chút, vận dụng lực lượng trên cổ tay trái của mình hướng vào trong tay của Nam Vinh Tuấn, cổ khí tà ấy liền bắt đầu héo úa, cuối cùng biến mất. Mà Dương Dạ rõ ràng thấy được, lực lượng yếu ớt của mình theo cánh tay của Nam Vinh Tuấn truyền vào trong cơ thể, đã hình thành một đường vân trên khuôn mặt nhăn nheo già nua của ông ta.
Nam Vinh Tuấn cũng cảm giác được, thân thể hơi chấn động một chút, mở to mắt ra, ngẩng đầu lên nhìn Dương Dạ, ánh mắt trở nên sáng rực lên.
Quân Hinh bị hành động đột nhiên của ba làm cho giật mình lui về sau, lại hoảng hốt bước lại, đỡ lấy đầu của Nam Vinh Tuấn, gấp gáp nói : "Ba, ba làm sao vậy?"
Con mắt của Nam Vinh Tuấn nhìn chằm chằm vào Dương Dạ, bỗng nhiên ho khan kịch liệt, ho khan vài tiến, rồi tự nhiên dùng cánh tay chống thân thể của mình xuống giường, nghiêng đầu ra ngoài há mồm phun ra một cục đàm màu đen hôi rình xuống mặt đất!
Quân Hinh sợ đến ngây người, ngơ ngác nhìn ba, sau nửa ngày mới hoàn hồn lại, vỗ vỗ phía sau lưng của Nam Vinh Tuấn, khóc nức nở nói : "Ba! Ba làm sao vậy! Ba đừng làm con sợ!"
Nam Vinh Tuấn thở một hơi thật dài, chống cánh tay của mình ngồi dậy : "Ai da, thoải mái hơn rồi!" Giọng nói vô cùng vang dội, đến bản thân ông ta còn sửng sốt nữa.
"Ba, ba đõ hơn chưa?" Quân Hinh kích động đến nổi ướt đẫm cả mắt : "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Nam Vinh Tuấn vẫn nhìn chằm chằm vào Dương Dạ, vẻ mặt đầy biểu tình khó tin : "Dương Dạ, con ..."
Dương Dạ cười khổ lắc đầu, nhún vai một cái, biểu hiện là mình cũng chẳng rõ chuyện gì hết.
" Dương Dạ, con ... con là ..." Nam Vinh Tuấn kinh ngạc giơ cánh tay mình lên mà nhìn, lại nhìn tay của Dương Dạ, giật mình không thôi.
"À, bác Nam Vinh à, thật ra thì ..." Dương Dạ cũng có chút hoảng hốt, nhưng trên mặt lập tức bình tĩnh lại, đầu nảy ra một lý do lung tung để giải thích : "Thật ra gần đây ... gần đây con có ra ngoài một chút, đi tìm một cao nhân trên núi ... Quân Hinh cũng biết chuyện này ..."
Quân Hinh bên cạnh vội vàng gật đầu, biểu thị khẳng định.
"À, vị cao nhân ấy dạy cho con một bộ khí công tâm pháp đơn giản, ha ha, con còn chưa dùng thạo, vừa rồi con không cẩn thận dùng ra, không ngờ rằng tự nhiên lại có hiệu quả với bệnh của bác!" Dương Dạ cười, lại gần Nam Vinh Tuấn hơn : "Bác Nam Vinh, bác cứ yên tâm, nếu như thật sự dùng được, con sẽ giúp trị liệu cho bác!"
Nam Vinh Tuấn ngẩng người, sau đó là bật cười, vươn tay kéo Dương Dạ đến gần : "Dương Dạ, bác chỉ một năm không gặp con, ha ha, lúc tiểu Hinh nói con thay đổi bác vẫn chưa tin, không ngờ rằng sau một năm, con so với một năm trước đây, ha ha, quả thật là cách biệt đến một trời lận, lão già Chấn Quỳ lúc này còn nói mình không có phúc khí không? ha ha ha!"
Dương Dạ cũng cười, thật ra thì người giật mình nhất chính là Dương Dạ, hắn bỗng nhiên ý thức được, năng lực tu sĩ của mình tự nhiên còn có thể dùng để chữa bệnh nữa? Nhưng àm bây giờ cổ tay trái nhanh chóng lạnh xuống, cổ nhiệt lượng trong cơ thể cũng dần dần yếu đi, hơn nữa từ lần bị bắt đến giờ, cổ tay trái của hắn vẫn luôn trong tình trạng lúc nóng lúc lạnh, cho nên không có cảm nhận rõ ràng sâu sắc, cái này không phải là tín hiệu triệu kiến của vực chủ và lão thái thái.
Dương Dạ kỳ quái, chẳng lẽ là mình vẫn không thể vận dụng năng lực của mình bình thường được sao?
......................................
Quân Hinh nghe Dương Dạ biết khí công, và còn có thể trị bệnh, lập tức bắt Dương Dạ trị liệu cho Nam Vinh Tuấn, Dương Dạ hơi do dự một chút, rồi từ chối nói là mình còn chưa thuần thục, nếu như vận khí thất bại, làm bị thương nội tạng của bác Nam Vinh này nọ, thì chuyện tốt sẽ đổi thành xấu. Nam Vinh Tuấn tỏ vẻ cũng hiểu, nói là cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, khuyên Quân Hinh rằng đợi khi nào Dương Dạ có thể thì nhờ hắn vận khí chữa trị. Dương Dạ cười cười đồng ý.
"Bệnh của ba em sao nặng như vậy?" Tìm một cơ hội, Dương Dạ kéo Quân Hinh ra một bên hỏi.
"Anh giả bộ hồ đồ cái gì vậy? Ba em bị bệnh nhiều năm rồi!" Quân Hinh liếc nhìn Dương Dạ một cái : "Ài, ông xã, nếu anh có thể chữa bệnh cho ba thì tốt biết mấy, cũng mau giúp cho ba đi! Sau này ba cũng là ba của anh mà!"
Thật ra Dương Dạ đang suy nghĩ, nếu như mình thật sự chữa khỏi bệnh cho Nam Vinh Tuấn, thì chắc chắn sẽ làm không cần nhắc luôn. Dù sao thì âm mưu của Nam Vinh Huyễn cũng không có một chút liên quan nào đến cha của hắn cả, hơn nữa Nam Vinh Tuấn và ông bố Dương Chấn Quỳ của mình là bạn bè lâu năm rồi.
Một lát sau, Nam Vinh Huyễn tắm rửa thay đồ sạch sẽ đi tới, nghe nói Dương Dạ biết khí công, và còn có thể trị bệnh cho ba mình, liền hết hồn, nhưng mà sự thay đổi của Nam Vinh Tuấn ngay trước mắt, hắn không thể không tin.
Vì vậy, trong ngực của Nam Vinh Huyễn cũng âm thầm vui vẻ lên.