Tinh Tinh và Dương Dạ đứng trên sân thượng của Dương gia chủ trạch, nói rất nhiều về những chuyện trước kia, mà chủ yếu là xoay quanh về Dương Dạ cả, hành hạ và dày vò nàng thế nào, càng nói thì vành mắt của Tinh Tinh càng đỏ.
"Muốn khóc?" Dương Dạ hỏi.
"Ừ"
"Vậy khóc đi"
Không ngờ rằng Tinh Tinh lại thật sự khóc, vì vậy, sau một hồi hai người cũng không nói gì cả, Tinh Tinh thì khóc, còn Dương Dạ thì chẳng biết khuyên thế nào. Thậm chí là có một lúc, Tinh Tinh còn gục đầu lên vài của Dương Dạ mà khóc, cái tư thế như vậy, Dương Dạ đỡ không được, mà ôm cũng không tốt, đẩy ra càng không đúng, xấu hổ không ngớt. Cũng may là Tinh Tinh nhanh chóng cảm giác ra điều này, rời khỏi vai của hắn, cố gắng đè thấp tiếng khóc lại.
Một người đàn bà hơn bốn mươi tuổi mà khóc cứ như là một cô bé mười tám vậy, những ủy khuất và khổ sở chịu đựng bấy lâu, rốt cục cũng có thể phát tiết ra ngoài, đối mặt với bóng đêm, đối mặt với ngọn đèn, đối mặt với một Dương Dạ mới, dùng nước mắt để phát tiết ra.
"Con trước đây, đã làm mẹ sợ" Một hồi sau, gió đã làm cho nước mắt của Tinh Tinh khô lại, sờ soạng con mắt của mình một chút, quay lại cười nói với Dương Dạ.
"Sau này sẽ không" Dương Dạ cũng dùng nụ cười tương tự, giờ phút này, hắn bỗng nhiên thấy bắt đầu thương cảm cho những cô gái bị thu hút bởi đồng tiền, thậm chí là nhớ lại trước đây, trong cái thế giới cũ, lần đầu tiên bị quăng khỏi nhà bạn gái bởi vì không có tiền, bị cha mẹ của bạn gái thay phiên nhau làm nhục, châm chọc, khiêu khích một cách trắng trợn, đó là ám ảnh mà cả đời Dương Dạ không thể nào quên được, cho nên, hắn ít nhiều gì cũng hiểu rõ, Tinh Tinh trước đây đã chịu không biết bao nhiêu khổ sở và đau khổ do "mình" gây ra.
Quen biết với Dương Chấn Quỳ lâu như vậy, hình như ngày hôm nay là ngày mà Tinh Tinh hài lòng nhất.
"Con từ đâu ra?' Tinh Tinh hỏi.
"Mẹ nhỏ, đừng hỏi" Dương Dạ lắc đầu, cười khổ một chút : "Rất khó để nói rõ ràng"
"Đúng vậy" Tinh Tinh thở dài : "Trong lòng mỗi người đều có bí mật không muốn cho người khác biết"
"Có thể bí mật của con, chỉ có một mình mẹ biết thôi đấy mẹ nhỏ" Dương Dạ quay đầu lại nói với Tinh Tinh.
Tinh Tinh nhìn hắn, gật đầu. Dương Dạ bỗng nhiên nghĩ rằng, trong ánh mắt của Tinh Tinh hình như có hàm nghĩa gì đó, nhưng mà nó chỉ thoáng hiện mà thôi.
Đêm đó, Dương Dạ lại bị Quân Hinh dằn vặt một phen, sau đó tuyên bố rằng, nếu về sau mà phát hiện ra Dương Dạ vô cớ biến mất, thì sẽ thiến không tha! Dương Dạ tự nhiên bị Quân Hinh đánh khắp người, cắn khắp nơi, khiến cho tâm tình vừa mới được bồi dưỡng trên sân thượng sau bữa cơm tối lập tức tiêu tan thành mây khói.
Đêm đó, Hiểu Hiểu đưa đến chăn nệm và đồ lót đã giặt, Dương Dạ nhân cơ hội Quân Hinh đi tắm mà trốn ra, len lén đưa Hiểu Hiểu ra ngoài, sau đó hôn môi Hiểu Hiểu một cách mãnh liệt, và chợt phát hiện ra, thằng em Dương Tự đang nghênh ngang đi lại phòng của Tây Thi và Trịnh Đán.
"Này! Mày đi đâu đó thằng quỷ?" Dương Dạ vừa ôm vai của Hiểu Hiểu, vừa quay lại hướng của Dương Tự nhỏ giọng hô.
"A? Anh còn chưa ngủ à?" Dương Tự làm ra vẻ đắc ý vênh váo : "Em đi thăm hai bà xã lớn nhỏ của em, anh cũng biế tđấy, đây là hai mỹ nữ em vừa tìm bên ngoài về mà!"
"Mày ... mày thử xem!" Dương Dạ tức giận nghiến răng giơ nắm tay lên với Dương Tự.
"Thử thì thử, chị Quân Hinh đang ở trong phòng anh sao? ha ha ha ha ..." Dương Tự đắc ý cười lớn, gõ gõ cửa, sau đó đẩy cửa ra, liếc nhìn Dương Dạ một cái, rồi lắc mình tiến vào!
Dương Dạ tức đến sôi gan lên, nhưng lại bị Hiểu Hiểu ngăn lại, chỉ chỉ vào phòng ngủ của Dương Dạ, quả nhiên, trong phòng ngủ của Dương Dạ lập tức truyền ra một tiếng kêu nhỏ nhẹ nhưng kinh khủng của Quân Hinh : "Ông xã ... ông xã ... lại chết đi đâu rồi?"
Dương Dạ cắn chặt quai hàm lại, sờ sờ đầu của Hiểu Hiểu môt cái, hung hăng liếc nhìn về cánh cửa phòng của Tây Thi và Trịnh Đán, rồi xoay người vào phòng ngủ của mình.
Quân Hinh căn bản là không ngờ tới, Dương Dạ tự nhiên lại điên cuồng thế này! Ra sức như thế! Căn bản là không nói lời dư thừa, chỉ ôm lấy mình, rồi ném lên giường, sau đó liền điên cuồng hôn môi.
Quân Hinh đầu tiên là giật mình sững sờ, dần dần bị thế công mãnh liệt của Dương Dạ làm cho sôi trào lên, tiếng rên rỉ tràn ngập sự vui vẻ, Dương Dạ thấy cũng đã đến lúc rồi, trận địa của Quân Hinh cũng đã lan tràn, vì vậy ngẩng đầu ưỡn ngực lên không chút do dự, lao vào trong trận địa, đánh trái né phản, tấn công phòng thủ, đồng thời sau khi đã chán tư thế chiến đấu này, liền đổi một tư thế khác, sau đó lại chán rồi lại đổi rồi lại chán rồi lại đổi, nói chung là sau một phen chiến đấu cực khổ, và đã tổng kết ra được tám tám sáu mươi bốn kiểu chiến đấu, chín chín tám mươi mốt tư thế chiến đấu, sở hữu bản quyền, xin độc quyền, và đăng ký trọn đời, tuyệt đối không từ bỏ, cứ tưởng như nói đùa, nhưng thật sự là đúng vậy.
Sau một thời gian chiến đấu điên cuồng, Dương Dạ vẫn không chút nào mệt mỏi, nhưng Quân Hinh thì đã mê mệt đến nổi không còn sức để kêu la phối hợp nữa, hoàn toàn kiệt sức luôn, cả người xụi lơ, hỗn loạn, Dương Dạ thấy chiến thuật đã hiệu quả, lập tức nhẹ nhàng rút khỏi trận địa, rời khỏi chiến trường, nhìn thoáng qua Quân Hinh đang trong tình trạng bán hôn mê, nhanh tay lẹ chân mò xuống giường, mặc quần áo vào, rón rén đi ra ngoài phòng ngủ, đi thẳng đến phòng của Tây Thi và Trịnh Đán!
Lúc gõ cửa phòng, nghe thấy bên trong không có động tĩnh khác thường, liền yên tâm lại, Dương Dạ nghĩ rằng mình quá đa tâm rồi, cho nên tính xoay người rời đi, nhưng cửa mở ra. Tây Thi đang mặc một bộ áo ngủ màu trắng, buồn ngủ dụi dụi con mắt của mình, đứng trước mặt hắn, vừa thấy là sư huynh Dương Dạ đến, lập tức bừng tỉnh tinh thần lại, ngọt ngào kêu lên một tiếng : "Sư huynh, thì ra là huynh, nhanh vào đi"
Dương Dạ do dự một chút, cười cười, lắc mình vào trong phòng của Tây Thi và Trịnh Đán, hắn đã không chú ý, cánh cửa phòng ngủ phía sau hắn đã nhẹ nhàng cử động một chút, mở ra một cái khe.