Trên dưới Dương gia đại trạch nhanh chóng truyền tin đại thiếu gia đã trở về, tuy rằng không còn tính là đạt đến trình độ nơi chốn vui mừng, nhưng mà tất cả bảo vệ ganh cổng quản gia hầu nam hầu nữ người làm vườn vú em lái xe vật nuội ... tất cả đều vui mừng hớn hở cả, dù sao thì từ lần trốn nhà trở về, đại thiếu gia hầu như đã thay đổi thành một người hoàn toàn khác, Dương Dạ bây giờ hầu như đã được trên dưới Dương gia yêu thích ... Chậm đãi! Có một người ... thôi khoan nói thì hơn.
Dương Dạ mang Hiểu Hiểu vào giới thiệu gặp mặt Tây Thi và Trịnh Đán, Tây Thi và Trịnh Đán thì khách khí hành lễ, khiến cho Hiểu Hiểu cảm thấy giống như gặp người ngoài hành tinh vậy, nhìn hai cô gái trước mắt mà sững sờ. Cùng lúc đó, trang phục của hai cô gái này càng khiến cho Hiểu Hiểu kinh ngạc, mà mặt khác, tuy rằng bản thân Hiểu Hiểu cũng là mỹ nhân đi trăm dặm mới thấy, nhưng nàng phải thừa nhận rằng, hai cô gái trước mắt này đúng là tuyệt đại mỹ nữ, tuy rằng bộ đồ trên người có chút buồn cười, nhưng mà trên mặt không hề trang điểm, biểu tình thì khẩn trương và không biết làm sao, nhưng mà vẫn có thể nhìn ra đây là nhan sắc xinh đẹp trời ban, một cú nháy mắt của người con gái như vậy có lẽ sẽ gây ra sóng gió, không biết người đàn ông nào có thể ngăn cản được ...
Sau khi giới thiệu qua lại, Dương Dạ đều giao Tây Thi và Trịnh Đán cho Hiểu Hiểu, để cho Hiểu Hiểu kiếm hai bộ đồ khác cho hai người, tìm Khâu tổng quản, để ông ta thu xếp phòng ở cho hai nàng luôn. Sau đó dặn Tây Thi và Trịnh Đán chớ đi bậy, chờ hắn trở về.
Hiểu Hiểu gật đầu đáp ứng tất cả.
Dương Dạ lại lo lắng căn dạy Tây Thi và Trịnh Đán vài câu, sau đó hôn môi của Hiểu Hiểu mà không cần đắng đo suy nghĩ, rồi đến Tây Thi và Trịnh Đán, sau đó mới luyến tiếc đi gặp cha Dương Chấn Quỳ.
Dương Dạ đi rồi, Tây Thi và Hiểu Hiểu thì không sao, nhưng mà Trịnh Đán lần đầu tiên được hôn môi thì quả thật đã chịu kích thích rất lớn, khi Dương Dạ dùng tốc độ sét đánh ngang tai không kịp che lại để tấn công vào miệng của nàng, đồng thời còn đưa lưỡi luồn vào trong mà đùa giỡn, Trịnh Đán cảm thấy máu toàn thân đã đọng lại một cục luôn rồi.
Sau khi Dương Dạ rời đi một hồi, Trịnh Đán mới từ từ hồi phục tinh thần lại, chỉ cảm thấy xao động toàn thân, mặt nóng rực. nụ hôn đầu tiên đã cho Trịnh Đán một cảm xúc tê dại khó có thể quên. Thế nên sau này, chỉ cần bốn bề vắng lặng, Trịnh Đán lại quấn lấy Dương Dạ mà đòi hôn môi, thậm chí là trong lúc lên giường làm cái chuyện kia, cũng đem tất cả mị thái ra khiến miệng của Dương Dạ không khỏi nào rời khỏi môi của nàng, và như vậy làm dẫn đến việc Trịnh Đán chỉ có thể khịt khịt cái mũi, và cái khịt khịt này trở thành phong cách đặc biệt của Trịnh thị ...
Đương nhiên, những cái này đều nói sau, tạm thời không nhắc đến.
Khi Hiểu Hiểu mang Tây Thi và Trịnh Đán đi rửa mặt chải đầu và thay quần áo, Tây Thi và Trịnh Đán đã xem Hiểu Hiểu trở thành phu nhân của Dương Dạ, trong đầu các nàng được phân tôn ti rất rõ ràng, đương nhiên nhận định Hiểu Hiểu là lớn, các nàng là nhỏ, cho nên dọc đường đi rất là khách khí, thậm chí là còn vẻ thuần phục.
Bởi vì đi theo Kế Nhiên lão sư học tập mị thuật thời gian dài, cho nên hai vị mỹ nữ cũng học được bảy tám phần về việc đối nhân xử thế, bởi vì Hiểu Hiểu lớn hơn Trịnh Đán và Tây Thi, cho nên hai người cứ mở miệng ra là "tỷ tỷ" này, "tỷ tỷ" nọ ... khiến cho Hiểu Hiểu đắc ý vô cùng, trông có vẻ rất hưởng thụ.
Nói bóng nói gió nửa ngày, khi Trịnh Đán và Tây Thi hỏi Hiểu Hiểu về lịch sử kết hôn của Dương Dạ, thì Hiểu Hiểu kiên trì giải thích rằng đại thiếu gia vẫn chưa kết hôn, khiến cho hai vị mỹ nữ kinh hãi, hỏi Hiểu Hiểu chẳng lẽ không phải là vợ cả của sư huynh? Hiểu Hiểu đỏ mặt, có chút đau khổ trả lời, nói vị hôn thê của đại thiếu gia là Quân Hinh tiểu thư, còn mình chỉ là nữ hầu thiếp thân kiêm tình nhân công khai của đại thiếu gia mà thôi.
Cái này khiến cho Tây Thi và Trịnh Đán trợn tròn mắt, vậy sư huynh rốt cục là có bao nhiêu hồng nhan tri kỷ? Nhưng mà, nghĩ tới nghĩ lui một phen, len lén trao đổi ý kiến với nhau xong, hai vị mỹ nữ liền cảm thấy bình thường trở lại, bởi vì trong mắt các nàng, sư huynh Dương Dạ tuổi còn trẻ mà lại anh tuấn, dáng vẻ thu hút, trí dũng song toàn, yêu ghét phân minh, làm người rất nghĩa khí, giúp người làm niềm vui, vô tư kính dâng, chịu khổ đi trức, hưởng thụ ở sau, lại có một thân công phu rất tốt, cho nên được ngàn vạn thiếu nữ si mê cũng là bình thường, có mấy người hồng nhan tri kỷ cũng là bình thường, chẳng tính là ngạc nhiên gì.
Khi Hiểu Hiểu mang Tây Thi và Trịnh Đán đến gặp Khâu tổng quản, thì Khẩu tổng quản liền há hốc mồm ra, những nữ hầu trẻ tuổi trên dưới Dương gia, ai mà không phải là giai nhân có tư sắc xinh đẹp, nhưng mà đem cỡ Hiểu Hiểu so sánh với hai cô gái này, đúng là có vẻ mất màu thật. Nhất là sau khi biết được lai lịch của hai cô gái này từ miệng của Hiểu Hiểu, Khâu tổng quản liền khóc không ra nước mắt luôn : Tiêu, tiêu hết rồi! Đại thiếu gia thấy mình không cho tìm nữ hầu thiếp thân bên trong nhà, liền đi ra ngoài tìm!
...........................................
Thôi, chúng ta cắt cảnh bỏ qua việc Hiểu Hiểu giúp cho Tây Thi và Trịnh Đán chải đầu rửa mặt thay đồ này nọ, quay lại xem cảnh Dương Dạ gặp cha Dương Chấn Quỳ của hắn nhé.
Thật ra thì lúc Dương Dạ đứng nói chuyện với Tiễn bá ở ngoài hành lang thì đã bị mấy người hầu thấy được, vì vậy tin tức đại thiếu gia trở về được truyền nhanh chóng trong từng góc của Dương gia đại trạch.
Lão gia Dương Chấn Quỳ sau khi biết được thằng con trai lớn của mình trở về sau chuyến đi lần thứ hai này, đương nhiên là vô cùng hưng phấn rồi. Nhưng mà vì để giữ phong phạm của một gia chủ, cho nên chỉ có thể kìm chế xúc động, làm bộ như lãnh đạm ngồi trong phòng sách trên lầu ba, đợi thằng con lớn Dương Dạ đến đây gặp mình.
Dương Dạ nghe thấy chổ của Dương Chấn Quỳ xong, liền đi đến phòng sách ngay, vô số người hầu trên đường nhìn thấy hắn, liền vui vẻ cúi đầu chào hỏi, nụ cười này không phải là kẻ mà người hầu cười a dua với chủ nhân, mà là xuất phát từ nội tâm. Mấy ngày Dương Dạ rời đi, trên dưới Dương gia đại trạch có vẻ yên tĩnh, người hầu thì thấy bỗng nhiên không được gặp vị đại thiếu gia dễ thương, không còn kiêu ngạo như trước kia, giống như là thấy thiếu cái gì đó vậy. Cho nên khi bọn họ nhìn thấy đại thiếu gia lại xuất hiện, thì đều thật sự cảm thấy vui vẻ! Người mất hứng chỉ có một ... Mẹ kiếp! Sao lại đi vào cái đề tài này ... để lúc sau đi...
Dương Dạ đẩy cửa phòng sách ra, nhẹ nhàng đi đến trước mặt của cha, Dương Chấn Quỳ so ra thì còn kích động hơn cả Dương Dạ, nhưng vì giữ uy nghiêm của người cha, cho nên cố gắng khắc chế, làm ra vẻ bình tĩnh.
Dương Dạ cũng rất kích động, tuy rằng thời gian tiếp xúc với người cha từ trên trời rớt xuống này không tính là lâu, nhưng mà từ nhỏ hắn đã không có tình thương của hca, vì thế hắn rất thích người cha luôn làm ra vẻ uy nghiêm này, nhưng kỳ thật rất yêu thương con cái. Khi đi vào trong cái không gian ấy một năm, trong lòng rất là nhớ.
"Cha, con lại trở về" Dương Dạ đứng bên cạnh cha, nhẹ nhàng nói, bởi vì kích động cho nên giọng nói hơi run rẩy.
Vốn tưởng rằng giả bộ uy nghiêm như vậy làm cho thằng con hoảng sợ, vô thức ngẩng đầu lên nhìn, kinh ngạc phát hiện ra con trai lớn đang đứng trước mặt, vành mắt đỏ lên, phản ứng đầu tiên của Dương Chấn Quỳ chính là cho rằng Dương Dạ đã chịu ủy khuất gì đó bên ngoài, có lẽ là bị người ta ăn hiếp, chứ thằng con trai này đã lâu lắm rồi không hề tỏ ra yếu đuối trước mặt mình.
Nghĩ như vậy, Dương Chấn Quỳ vội vàng đứng lên, đỡ lấy vai của Dương Dạ, hỏi : "Tiểu Vãn Nhi, sao thế này? Xảy ra chuyện gì?"
Dương Dạ bị hành động đột ngột của cha làm cho hoảng sợ, ngơ ngác nhìn Dương Chấn Quỳ, chậm rãi nói : "Không ... không có gì, chỉ là nhớ cha, thấy cha cho nên kích động thôi ..." Nói xong, Dương Dạ cũng cảm thấy con mắt của mình hơi nhòe đi, đưa tay lên lau lau một chút.
"Đừng lừa cha! Nói mau, rốt cục có chuyện gì!" Dương Chấn Quỳ không tin.
Dương Dạ nhìn thấy cha lo lắng, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy ủy khuất và cảm động không hiểu, trước đây cô đơn lâu như vậy, bây giờ đã có một người cha lo lắng cho mình rồi! Dương Dạ kích động, vươn tay ôm lấy Dương Chấn Quỳ, nói nhỏ bên tai của ông : "Cha, thật mà, con thật sự rất nhớ cha!"
Dương Chấn Quỳ ngây người nửa ngày, sau đó mới chậm rãi hồi phục lại, hai tay từ từ giơ lên ôm lấy sau lưng Dương Dạ, khống chế không cho mình chảy nước mắt ra, trong lòng cảm thán : Đứa nhỏ này rốt cục đã trưởng thành rồi, hiểu chuyện rồi!
Hai cha con cứ thế mà ôm lấy nhau, thì bất chợt nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, Dương Tự kích động chạy đến, giơ tay múa chân nói : "Đại ca! Anh đã về!"
Chờ khi Dương Tự nhào đến ôm lấy mình, Dương Dạ đã hoàn toàn chìm đắm trong tình cảm người thân và tưởng niệm, càng cố sức ôm chặt lây Dương Tự, cái này khiến cho Dương Tự cảm thấy không được quen, nhưng không có biện pháp, theo Dương Tự thấy thì chỉ mới vài ngày không gặp đại ca thôi, nhưng mà với Dương Dạ đã là một năm không gặp Dương Tự.
"Sao lại không gõ cửa? Không biết phép tắc gì hết!" Dương Chấn Quỳ đang hưởng thụ cái ôm của con trai, đột nhiên bị đẩy ra, trong lòng rất không thoải mái, liền mượn cớ răn dạy Dương Tự.
Dương Tự đang ôm đại ca, gối đầu lên vai của Dương Dạ, mặt kích động biến đổi thành hình khác, nhẹ giọng nói nhỏ với Dương Chấn Quỳ : "Cha à ... chị Tinh Tinh biết đại ca trở về, cho nên đang tự mình dọn đồ đến biệt thự hậu trạch ..."