Trong ấn tượng của Dương Dạ, bản thân hắn còn chưa từng phẫn nộ như vậy bao giờ cả, cảm thấy ngực nghẹn như sắp nổ vậy, con mắt sắp chảy ra máu thay vì là chảy ra nước rồi! Vốn mọi chuyện đều rất hoàn mỹ, mình trở về nơi đây và mang theo một ý đồ nho nhỏ chính là nhìn thấy được một trong tứ đại mỹ nữ thời cổ đại, Tây Thi, xem xem nàng ấy như thế nào, không ngờ rằng có thể may mắn có một chân với Tây Thi, càng không nghĩ rằng sư huynh sư muội sớm chiều ở chung, mình thật sự đã bắt đầu thích Tây Thi, càng không ngờ rằng với cái thân phận Phạm Lãi này, mình có thể khiến cho Tây Thi động chân tình, mà đôi nam nữ này lại vừa mới đâm thủng lớp ngăn cản giữa hai người nữa, đang trong giai đoạn ngọt ngào thân mật với nhau, mà tự nhiên chỉ trong nháy mắt, người con gái mình vì cứu mình, mà đã phải chịu cảnh máu tươi nhiễm bẩn! Tâm tình của Dương Dạ lúc này đã không thể dùng bi thống và phẫn nộ để hình dung được nữa.
Giơ cao thanh kiếm trong tay, trong mắt của Dương Dạ lúc này, những quan binh trước mặt hình như đã không tồn tại nữa, mục tiêu của hắn chỉ có một, chính là tên Tổng đốc đã bắn tên trúng Tây Thi kia!
Gào thét điên cuồng, Dương Dạ cảm nhận rất rõ cái cảm giác thiêu đốt trên cổ tay trái, qua cánh tay, qua vai, đến cổ và hơn một nửa khuôn mặt, thậm chí là toàn thân đang sôi trào lên nữa! Kiếm trong tay bổ ra ngoài, mũi kiếm vừa tiếp xúc đã xé rách rất nhiều thân thể của quan binh Ngô quốc trước mặt, máu tươi phun lên từng dòng, hình thành một dòng suối máu ngay trước mặt hắn. Lúc này trong đầu của Dương Dạ chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất : Ai cản ta thì chết!
Những quan binh bên ngoài vương cung lúc này cũng đã vọt vào, cùng với đám người của tên tổng đốc kia hình thành một nhóm, vây lấy Dương Dạ ở giữa, nhưng mà làm cho đám quan binh Ngô quốc kinh ngạc chính là, mấy trăm dũng tướng dũng sĩ được trang bị vũ trang hạng nặng cầm binh khí sắc bén trong tay, nhưng mà lại không ngăn cản được tên thích khách Việt quốc này! Hồi nãy, mười mấy tên quan binh vây lấy Dương Dạ đã sớm bị chém thành mấy mảnh và gục ngã dưới chân của hắn, mà kiếm trong tay của Dương Dạ lúc này quả thật giống như một con rồng điên cuồng phun máu, kiếm đi đến đâu, tay chân rụng rời đến đó, máu tươi phun tung tóe!
Còn cái tên tổng đốc kia lúc này đã sợ đến mặt tái nhợt, lui về sau lưng của đám quan binh, quan sát thế cục, chuẩn bị chạy trốn bất kỳ lúc nào.
Tuy rằng Dương Dạ giết người đến đỏ mắt, không quan tâm đến tất cả, sử dụng hết khí lực toàn thân để chém chém giết giết, nhưng mà con mắt vẫn luôn nhìn chăm chú vào kẻ đại thù của mình! Nhưng mà quan binh càng lúc càng nhiều, cứ tầng tầng lớp lớp ngăn cản trước mặt mình, thanh kiếm trong tay bây giờ không còn là biểu tượng của chiến tranh nữa, mà giống như là biểu tượng của con dao cắt thịt ngoài chợ vậy.
Mấy trăm tên quan binh Ngô quốc xung quanh đã chết hơn phân nửa rồi, những tên còn sống thì đang hoảng hốt vì nhìn thấy cảnh tượng ma quỷ này, chỉ có thể tránh né và tiếp tục thăm dò tấn công thôi, cho rằng dùng cái chiến thuật đánh lâu dài như vậy, làm hao tổn thể lực của đối phương, làm suy sụp đối phương, chờ khi đối phương kiệt sức thì mới dám xông liên, tranh lấy công đầu!
Nhưng mà bọn chúng trăm ngàn lần không ngờ rằng, thậm chí ngay cả Dương Dạ cũng không ngờ rằng, thân thể của mình càng cháy càng nóng, cả người sôi trào lên, quả thật đúng là không thể dừng lại được nữa, lực lượng không chỉ không tiêu hao hết, mà ngược lại còn dũng mãnh chảy ra một cách cuồn cuộn, thậm chí là còn hưng phấn hơn cả lúc vừa mới bắt đầu. Cổ lực lượng này làm cho ngay cả bản thân Dương Dạ cũng cảm thấy giật mình không nhỏ!
Khi Dương Dạ quét ngang một kiếm đến đám quan binh đang đứng trước mặt mình, thì không chỉ chặt đứt binh khí trong tay họ, mà còn chặt đứt luôn cả khôi giáp mà đám quan binh ấy mặc nữa, cả cơ thể bị xẻ ra làm hai, phun ra một dòng máu tươi, nhanh chóng nhuộm đỏ cả mặt đất xung quanh, điều này làm cho những tên quan binh còn thừa của Ngô quốc cũng không dám kháng cự nữa, ném binh khí trong tay xuống, trong miệng gào lên : "Quỷ! Quỷ!" Sau đó bắt đầu xoay người chạy trốn, trong nháy mắt đã không còn một ai. Vì vậy, ngay trước cửa lớn đầy xác chết của vương cung, chỉ còn lại đúng hai người đang đứng, một là Dương Dạ, người còn lại chính là tên tổng sát với vẻ mặt khóc như đám tang và hai chân thì đang nhũn ra, quần thì ướt nhẹp.
Dương Dạ lúc này đã hoàn thành biến thành một người máu, toàn thân bị nhuộm đỏ máu tươi, chỉ có hai con mắt là vẫn nhìn trừng trừng, trên thân kiếm, trên vạt áo, đầu tóc, tất cả đều là máu.
Tên tổng đốc kia nhìn thấy Dương Dạ đi đến hướng của mình, hai chân liền mất hết sức, quỳ cái rầm xuống mặt đất, hắn ta không phải là không có công phu, mà là do trong lòng hắn rất rõ ràng, cho dù là mười người như mình, một trăm người như mình, thì cũng không phải là đối thủ của người trước mặt. Vì vậy, khi Dương Dạ bước nhanh đến gần hắn, thì trong lòng của tên tổng đốc đã phát lạnh, chỉ có thể quỳ trên mặt đất, trong miệng liên tục kêu lên : "Tha mạng! Thần tiên tha mạng!"
Dương Dạ bước đến trước mặt tên tổng đốc, cười nhạt một cái, không nói nhiều lời, quét ngang một kiếm, bởi vì thiếu luyện tập, cho nên độ chính xác không được cao, không chém trúng cái cổ của hắn, ngược lại còn chém ngay đầu, chặt hơn phân nửa cái đầu rớt xuống, tên tổng đốc chết trước khi kịp kêu la một tiếng.
Dương Dạ đứng yên tại chổ, mũi kiếm cắm xuống đất, mặc kệ toàn thân đầy máu, hơn nửa ngày sau mới cảm thấy thân thể đã lạnh xuống, ý thức bắt đầu khôi phục lại, rốt cục mới nhớ đến Tây Thi đang nằm cách đó không xa, vội vàng xoay người lại chạy đến chổ của Tây Thi, quỳ xuống ôm lấy nàng vào lòng, trong miệng còn lẩm bẩm tên của nàng.
Tây Thi dựa vào trong lòng của Dương Dạ, chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy trước mắt là một khuôn mặt kinh khủng đầy máu tươi, hoảng hốt kêu "Á" lên một tiếng, rồi lại tiếp tục ngất xỉu.
Dương Dạ sửng sốt, liền đưa tay vuốt vuốt cái mặt một cái, lấy trên tay toàn là vết máu, trong nháy mắt liền hiểu được, ngẩng đầu lên nhìn xung quanh một chút, trong lòng lo lắng cho vết thương của Tây Thi, thầm nghĩ : Nếu bây giờ mà mang nàng xông ra ngoài, sợ rằng sẽ làm ảnh hưởng đến sinh mạng của nàng, thôi thì cứ trốn trước đã. Vì thế hai tay liền ôm lấy Tây Thi vào lồng ngực, xoay người chạy vào trong vương cung của Ngô quốc.
.........................................
Thật ra thì lúc đó có rất nhiều thị vệ quan binh Ngô quốc ẩn núp khắp nơi, nhưng bọn họ chỉ dám nhìn Dương Dạ ôm Tây Thi chạy vào trong vương cung từ một chổ rất xa chứ chẳng dám lại gần. Mà Dương Dạ càng đi vào trong vương cung, thì càng gặp nhiều bận rộn, thấy những người hầu cung nữ tùy tùng đang chạy tán loạn, nhưng khi bọn họ vừa nhìn thấy có một người đầy máu đang ôm một mỹ nữ trong lòng, đều cùng hét chói tai lên và bỏ chạy mất xác.
Dương Dạ cứ đi thẳng một đường như vậy, không gặp phải bất kỳ sự ngăn cản hay quấy rầy gì cả, thuận lợi tiến vào trong sân của vương cung, hắn muốn đem cái thân người đầy máu của mình hù dọa mọi người bỏ chạy, nhưng hắn nào biết rằng, trong khoảng thời gian ngắn sau, truyền thuyết về hắn đã được truyền đi khắp vương cung, nói là đại vương Việt quốc đã mời pháp sư đến, mời một con quỷ cuồng sát thèm máu cải trang thành người, rồi nói cái gì mà tất cả mọi người trong vương cung Ngô quốc phải đề cao cảnh giác, chú ý an toàn bản thân, không nên xảy ra xung đột chính diện với cuồng ma này, về phần bóng lưng của cuồng ma này thì chẳng khác nào bóng lưng của một phần tử phạm tội cho lắm ...
................................................
Dương Dạ ôm Tây Thi đi đến tẩm cung, vốn muốn bắt lấy một tên thái y vương cung để nhìn vết thương của Tây Thi, nhưng mà không ngờ rằng trong tẩm cung chẳng có một bóng người, không chỉ là tẩm cung, mà ngay cả cái vương cung to đùng như vậy cũng không thấy một bóng người nào cả, không biết bọn họ lúc này đã trốn đi đâu hết trơn rồi, ngay cả thị vệ tỳ nữ cũng không thấy thì đừng nói là thái y ngự y gì cả.
Trong một căn phòng ở tẩm cung, Dương Dạ khẩn trương đặt Tây Thi lên giường, thấp thỏm kiểm tra vết thương cho nàng. Haizzz, nói ra thì cũng lạ, khi mà Dương Dạ kiểm tra vết thương cho Tây Thi thì càng hoảng sợ hơn nữa! Bởi vì cái tên tổng đốc khốn nạn kia không biết là ăn trúng cái gì, tự nhiên run tay, không có bắn trúng bụng của Tây Thi, mà bắn trệt xuống bụng của nàng, thật ra thì cũng chẳng có trúng bụng dưới luôn, mà là xuyên qua làn váy giữa hai chân của nàng, trên thực tế thì chẳng hề làm cho Tây Thi bị thương một chút nào.
Nhưng mà, vậy thì máu ở đâu mà ra, và tại sao nhiều như vậy? Dương Dạ nhìn trong nhìn ngoài nửa ngày cũng không phát hiện ra có vết thương chổ nào cả, nhìn Tây Thi sửng sốt nửa ngày, do dự một hồi, cuối cùng vươn hai tay ra xốc quần dài của Tây Thi xuống, quả nhiên, bên trong váy lót và quần lót đã bị nhiễm đỏ. Dương Dạ liền lột sạch dưới chân của Tây Thi ra, nhẹ nhàng kiểm tra hai bàn chân ngọc ngà như đầy máu của nàng, cẩn thận xem xét chổ riêng tư của Tây Thi, trời ạ, không cần nghi ngờ nữa, máu phát ra từ chổ bí ẩn của Tây Thi, bởi vì xung quanh chổ đó toàn là máu không à ....
Chẳng lẽ lúc mũi tên đi qua váy của Tây Thi, đã làm bị thương ở chổ này? Dương Dạ nghĩ như thế, bỗng cảm thấy còn nguy hiểm hơn nữa! Máy tính xịn và tốt đến mức nào đi nữa nhưng không có điện thì cũng không dùng được! Căn phòng ở dùng có trang hoàng đẹp như thế nào nhưng không có cửa cũng đành bó tay! Một chiếc xe thể thao đắt tiền nhưng không có tay lái thì cũng vô nghĩa! Mỹ nữ có vóc người và ngũ quan hoàn hảo như không có ... vậy thì chẳng phải là muốn dằn vặt người ta đến chết sao!
Dương Dạ nhìn chằm chằm vào chổ đó của Tây Thi cả nửa ngày, cuối cùng cầm kiếm đứng dậy, đi kiếm một cái chậu trong phòng, sau đó chạy ra ngoài phòng, đi đến một cái ao nhỏ trong sân, cúi người xuống, và giật mình hoảng sợ khi nhìn thấy bóng người trong mặt nước. Con quỷ này là ai vậy trời?
Không nói nhiều lời, Dương Dạ ngồi xổm xuống bên cạnh hồ nước, rửa rửa khuôn mặt của mình một chút, sau đó rửa luôn thanh kiếm đầy máu của mình, cuối cùng là dùng cái chậu hứng một chút nước, chuẩn bị trở về kiểm tra thân thể cho Tây Thi. Theo Dương Dạ thấy, tuy rằng bây giờ Tây Thi đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mà nếu như bị thương ở một nơi quan trọng như vậy, thế thì chẳng phải khiến cho Dương Dạ càng đau lòng hay sao.
Trong lúc mang cái chậu trở về, Dương Dạ hoàn toàn chỉ nghĩ đến vết thương của Tây Thi, cho nên không có chú ý đến, bốn bức tường xung quanh tẩm cung đang có vô số bóng người cẩn thận di chuyển.