Trong vương cung Ngô quốc, khi bái kiến Ngô vương, tâm tình của Dương Dạ vẫn không vui được chút nào cả, nhưng mà Ngô vương Phù Sai khi nhìn thấy Dương Dạ, cũng chính là Phạm Lãi, liền vui mừng vô cùng. Hắn ta luôn cho rằng Phạm Lãi là người ta, từ lúc trước khi Việt vương Câu Tiễn phải nuôi ngựa giùm cho hắn vài năm, thì hắn đã một mực đứng ra thuyết phục Phạm Lãi lúc đó đang ở bên cạnh Câu Tiễn rằng hãy bỏ Việt về Ngô, nhưng mà Phạm Lãi mang tâm lý "Gái tốt không thờ hai chồng" ... ơ, trục trặc kỹ thuật rồi... mang tâm lý "Trung thần không phò hai vua", quyết tâm đi theo Việt vương, cái này khiến cho Ngô vương Phù Sai thất vọng không thôi. Vì vậy lần này, khi Ngô vương nhìn thấy Phạm Lãi đến Ngô để tiến cống, trong lòng tràn đầy vui mừng, quyết tâm mượn cơ hội lần này, nhất định phải chiêu hàng được Phạm Lãi, thêm vào trong đội ngũ của mình.
Thật đáng buồn chính là, Ngô vương Phù Sai nào biết rằng, Phạm Lãi bây giờ đã không còn là Phạm Lãi lúc trước, mà là một kẻ coi hắn như tình địch, là đại thiếu gia của Dương thị gia tộc đến từ một không gian khác.
Dương Dạ đứng trong vương cung Ngô quốc gặp mặt Ngô vương, Ngô vương vui mừng đi đến trước mặt của Dương Dạ, tươi cười nói : "Phạm đại phu, từ biệt nhiều ngày, quả nhân rất nhớ người!"
Dương Dạ giật mình hoảng sợ, thầm nghĩ không có chuyện gì tự nhiên nhớ tui chi zậy ông nội? Nhưng bên ngoài cũng làm ra vẻ kích động, chắp tay cúi đầu nói :"Đại vương quá khách khí, Phạm mỗi cũng thường xuyên nhớ đại vương!"
Phù Sai nghe xong cũng giật mình hoảng sợ, cái gì vậy? Phạm Lãi mềm cứng không ai mà tự nhiên lại có thể nói ra những lời này, như vậy thì đã có hy vọng chiêu hàng rồi! Vì vậy tiếp tục nói : "Làm phiền Phạm đại phu tự mình đến tiến cống quả nhân, nếu như dưới trướng của quả nhân mà có một một người trung nghĩa tài như Phạm đại phu, vậy thì thời cơ thống nhất thiên hạ của quả nhân sắp đến rồi, ha ha ha ..."
Dương Dạ cũng : "Ha ha ha ..." Ha ha mà trong lòng chửi : Ông muốn thống nhất thiên hạ hả? Đúng là bởi vì ông thống nhất thiên hạ, cho nên mới làm hại tui bỏ nhà bỏ cửa, chạy đến đây để phá ông đấy!
Ngô vương thấy Dương Dạ cười như vậy cũng rất hài lòng, càng thêm vui mừng, thầm nghĩ khí số của Việt quốc đã hết, Phạm Lãi rõ ràng là đang hướng về mình! Vì vậy vung tay lên, dặn dò nô tỳ : "Mau, mau chuẩn bị yến hội, quả nhân muốn cùng Phạm đại nhân uống vài chén, ôn chuyện với nhau!"
Khi nô tỳ thị vệ lui ra chuẩn bị yến hội, thì Dương Dạ cũng phất tay, để cho tùy tùng thủ hạ mang theo vật phẩm tiến cống đi vào, trình diện trước mặt cho Ngô vương Phù Sai xem, cuối cùng là mang Tây Thi cùng Trịnh Đán đến, để trước mặt của Ngô vương, chắp tay nói : "Đại vương, đây là hai vị tuyệt sắc mỹ nữ của Việt quốc, hôm nay đặc biệt mang đến cho đại vương, mong rằng có thể làm cho đại vương thỏa mãn!"
Ngô vương Phù sai nhìn thấy hai vị tuyệt sắc mỹ nữ đứng trước mặt của mình, dáng người thướt tha, mắt trong môi đỏ, thơm như hoa lan, hai mắt nhất thời sáng lên, mặt đầy vui mừng, nhưng chỉ trong một giây sau, hai mắt nhanh chóng trở nên ảm đạm xuống, sắc mặt cũng trầm xuống, vung tay áo nói : "Phạm đại phu hẳn cũng biết, quả nhân đang cần chính, không có hứng thú với việc hoan dâm, hơn nữa còn không gần nữ sắc!"
Dương Dạ nhìn thấy, Ngô vương này quả nhiên không phải là thứ háo sắc, liền nghĩ : Tại sao lại có sự sai biệt lớn đến như vậy? Nhìn sắc mặt của Ngô vương càng ngày càng khó coi, sợ hắn ta nổi giận lên cho chém luôn hai sư muội của mình, vì vậy vội vàng phất tay áo, ý bảo Tây Thi và Trịnh Đán lui ra ngoài đợi.
"Đại vương quả nhiên là lãnh đạo tốt! À, là vị vua cần chính!" Vì để giảm bớt bầu không khí xấu hổ, cho nên Dương Dạ bắt đầu giở trò nịnh nọt của mình ra.
Ngô vương nghiêm mặt âm trầm một hồi, cuối cùng cũng nở nụ cười nói : "Được rồi, Phạm đại phu, không nói những cái này nữa, từ biệt nhiều ngày, hôm nay quả nhân muốn cùng người uống không say không về!"
............................
Chờ khi yến tiệc được mở ra, Dương Dạ mới phát hiện ra ra, Ngô vương Phù Sai này rất xem trọng mình, à không, xem trọng Phạm Lãi mới đúng, bởi vì yến tiệc này tự nhiên chỉ có hai người Ngô vương Phù Sai và Dương Dạ mà thôi, những đại thần của nước Ngô không ai được gọi đến để cùng uống cùng ăn hay cùng chơi cả. Cái cảnh tượng này khiến cho Dương Dạ nghi hoặc vô cùng, có đúng là Phù Sai đang có âm mưu gì không.
Trong yến tiếc, Ngô Vương Phù Sai và Dương Dạ cùng nâng chén chúc mừng, và cùng nhau chém gió khen tặng nhau không thôi, nói đến nổi làm cho Dương Dạ khô miệng khô lưỡi luôn, chém gió riết mà hết đạn hết kiếm luôn, còn Phù Sai thì cũng cùng cái lưỡi có thể uốn được bảy tấc của mình để khích lệ Phạm Lãi, trên thực tế là Dương Dạ, ca ngợi một cách thao thao bất tuyệt, giống như nước sông liên miên không dứt, càng có vẻ tràn lan giống Hoàng Hà không thể thu hồi lại được.
Dương Dạ gật đầu mỉm cười liên tục, tuy rằng biết đây chỉ là chém gió mà thôi, nhưng mà trong lòng cũng đang khoái bà cố luôn, đây chính là do vua một nước khen hắn. Nhưng mà có lẽ bởi vì do ở thời kỳ Xuân Thu Chiến Quốc, cho nên rượu được làm từ gạo ra, chẳng có cồn gì ở trong cả, vì thế Dương Dạ càng uống càng tỉnh, uống hơn mười bình rồi mà mặt vẫn còn tươi như hoa, nhưng mà mặt của Ngô vương thì đã hơi ửng hồng rồi, đã có chút say.
"Phạm đại phu, quả nhân thật sự rất nhớ người, không phải là nói xạo đâu!" Phù Sai vươn tay áo rộng thùng thình của mình lên, vuốt chòm râu, nói : "Từ khi người theo Câu Tiễn trở về Việt quốc, quả nhân đau lòng mất mấy ngày, vì không thể giữ lại được một nhân tài như Phạm đại phu mà cảm thấy thương tiếc!"
"Đại vương nói quá lời! Thần làm sao mà xứng được gọi là nhân tài!" Dương Dạ chắp tay cười đáp, nhưng trong lòng thầm nghĩ : Mẹ kiếp, không phải là theo lịch sử ghi chép thì Phạm Lãi và Câu Tiễn đều bị Phù Sai bắt phải nuôi ngựa giữ mộ ba năm sao? À đúng rồi! Dương Dạ bỗng nhiên nhớ ra, trong lịch sử có ghi chép rằng, Ngô vương Phù Sai đã nhiều lần muốn chiêu hàng Phạm Lãi về dưới trướng của mình! Mẹ nó, mấy ngày nay toàn lo lắng cho Tya6 Thi, cho nên quên mất một chi tiết quan trọng như vậy, quên sạch không còn chút nào cả!
"Không! Trong mắt của quả nhân, người chính là nhân tài trăm năm khó gặp!" Ngô vương phất tay áo lên, biểu tình vô cùng nghiêm túc, sau một hồi, liền nhẹ giọng nói : "Phạm đại phu, người có nhớ lúc trước quả nhân đã đề cập chuyện gì với người không?"
Trong lòng Dương Dạ lúc này đã rõ ràng, cho nên cười nói : "Ý của đại vương có phải là muốn thần làm chuyện đi ăn máng khác không?"
"Đi ăn máng khác?"
"À, chính là muốn thần đén Ngô quốc, vì giang sơn xã tắc của đại vương mà ra sức!"
"À, à, chính là chuyện này, không biết hôm nay Phạm đại phu có thể suy nghĩ một chút không?" Vẻ mặt của Phù Sai lúc này đã tràn đầy sự chờ mong, nhìn Dương Dạ.
"Ừ, đại vương, chuyện này, để ta, à, để tiểu nhân cẩn thận suy nghĩ một chút, nhất định sẽ cho đại vương một câu trả lời thuyết phục thỏa mãn!" Dương Dạ giả vờ chăm chú, trong ánh mắt biểu hiện ra một tia cảm kích.
Cái này đã làm cho Ngô vương vui đến điên luôn, nhận định rằng lần này Phạm Lãi đến Ngô, lấy danh nghĩa tiến cống để dựa đầu về mình, lời nói và ánh mắt này cũng đã nói lên tất cả một cách rõ ràng!
Ngô vương càng vui vẻ, càng thêm hăng hái, lôi kéo Dương Dạ uống rượu điên cuồng, uống đến nổi không chú ý đến hình tượng của mình, thậm chí là đang ngồi ở chiếu trên, mà lê la ngồi xuống chiếu dưới luôn!
Bản thân Dương Dạ không hề có cảm giác say, nhưng mà trong lòng vẫn đang suy nghĩ xem bước tiếp theo nên làm thế nào, hắn không phải đến đây để uống rượu với Ngô vương, càng không phải đến để quy phục! Vấn đề hiện tai chính là, Ngô vương quả thật là không gần nữ sắc, vậy thì Tây Thì cùng Trịnh Đán sẽ được an toàn, nhưng mà lại không có chổ lợi nào cả! Thế này thì làm sao khiến cho Ngô vương lơi là triều chính, lẽ nào cần phải hy sinh thân mình à?
Nghĩ như vậy, da gà của Dương Dạ liền nổi lên, bắt đầu cảm thấy lo lắng, nhìn thấy Phù Sai đã say mèm rồi, do dự nửa ngày, không nhịn được nữa, cẩn thận hỏi một câu :" Đại vương, tiểu nhân có việc muốn hỏi, không biết có nên nói hay không!"
"Nói đi nói đi! Nếu Phạm đại phu nguyện ý đến Ngô quốc, định làm tâm phúc của quả nhân, vậy thì còn có chuyện gì không thể nói!" Ngô vương ngồi khoanh chân, chống tay ngã người về sau, tay còn lại thì múa qua múa lại.
"Đại vương, tục ngữ nói, yểu điệu thục nữ, quẩn tử hảo cầu, nhưng đại vương không gần nữ sắc, chẳng lẽ là vì để chuyên tâm triều chính? Một lòng muốn thống nhất giang sơn xã tắc sao?" Dương Dạ nhẹ giọng hỏi.
"Việc này ... việc này không đề cập đến ... không đề cập đến cũng được!" Ngô vương vừa nghe vậy, biểu tình liền trở nên xấu hổ, nhắm hai mắt lại, múa tay cho qua.
"Nhưng mà, đại vương lẽ nào không nghĩ đến ..." Trong lòng Dương Dạ gấp vô cùng! Phù Sai mà không háo sắc thì làm sao mà mình được về nhà? Vì vậy suy nghĩ cẩn thận, chuẩn bị kích Ngô vương một chút : "Đại vương lẽ nào không nghĩ đến, nếu đại vương chỉ đặt hết tâm tư vào giang sơn xã tắc, không gần nữ sắc, vậy thì cho dù đại vương có thâu tóm thiên hạ, thống nhất giang sơn, nhưng đến khi đại vương trăm tuổi, thì làm sao có được hậu thế thừa kế lại non sông do ngài cực khổ thu gôm?"
Ngô vương nghe vậy, liền im lặng lại, chậm rãi ngồi thẳng lên, đưa tay vỗ vỗ cái bàn trước mặt, khiến cho Dương Dạ hết hồn nhảy dựng lên, nhìn chằm chằm vào Phù Sai, cảm thấy lời nói của mình đã bắt đầu có tác dụng.
"Phạm đại phu ... người .. người nguyện ý đến Ngô quốc ta, trở thành tâm phúc của quả nhân, sau này trở thành đại thần thủ chính?"
Dương Dạ nghe vậy, cảm thấy Phù Sai có khả năng muốn tâm sự "chuyện đời tôi" với mình, vì vậy lập tức nói : "Thần đích thật là nguyện ý cống hiến cho đại vương, nhưng mà ..."
"Được rồi! Không cần nhiều lời! Quả nhiên muốn ngươi trở thành tâm phúc!" Ngô Vương Phù Sai cắt lời Dương Dạ, vỗ vỗ cái bàn, im lặng một hồi, rồi từ từ có phản ứng, khuôn mặt đầy vẻ u sầu ngẩng lên nhìn Dương Dạ : "Phạm đại phu, việc người nói, người cho rằng quả nhân không muốn sao? Nhưng mà, quả nhân cũng có nỗi niềm khó nói ..."