Hiểu Hiểu vốn đã có dự cảm sẽ có chuyện xảy ra, tuy rằng đã đến Dương gia làm việc, đồng thời được đại thiếu gia cho làm hầu gái thiếp thân, trong lòng Hiểu Hiểu đã sớm chuẩn bị cho việc sẽ "mất tem" với Dương Dạ rồi, nhưng mà khi thấy chuyện sẽ xảy ra, thì nàng lại khẩn trương muốn chết.
Mắt thấy hai tay của Dương Dạ cứ ôm lấy mình, còn mắt thì cứ nhìn chằm chằm mình, mà khuôn mặt càng lúc càng gần mình, hô hấp cũng ngày càng trở nên gấp gáp, Hiểu Hiểu chỉ sợ hãi kêu lên một tiếng : 'Đại thiếu gia, muốn... bây giờ sao?'
Nghe Hiểu Hiểu nói như thế, Dương Dạ bỗng nhiên cảm thấy mình đã thất thố rồi, vội vàng dừng tay lại, cười xấu hổ, nói : "Khụ... khụ... cái này... em rốt cục còn đau không? Hiểu Hiểu?"
"Em không sao, đại thiếu gia, em thật sự không có việc gì" Hiểu Hiểu thấy Dương Dạ xấu hổ, trong lòng liền ấm áp, đại thiếu gia tôn trọng hạ nhân, tôn trọng nữ tính như vậy, không hề giống đại thiếu gia trong lời kể của chị em chút nào cả!
Con gái là loại động vật cảm tính, trong lòng bị cảm xúc chi phối, tim của Hiểu Hiểu cũng đập nhanh hơn, còn nói ra một câu mà ngay chính bản thân nàng cũng cảm thấy bất ngờ : "Đại thiếu gia bây giờ... muốn Hiểu Hiểu, thật không?"
Trong đầu của Dương Dạ nổ một cái "đùng" thật lớn, ngơ ngác nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Hiểu Hiểu, ánh mắt khiếp đảm nhưng lại mang vẻ mong chờ, bởi vì thở gấp cho nên làm cho bộ ngực nhấp nhô lên, đôi chân trắng nhỏ nhắn dưới lớp váy màu hồng khẽ co lại, hắn rốt cục đã không khống chế được, máu điên lên, cắn răng một cái, giậm chân một phát, thực hiện bước đầu trong sự nghiệp "xé bỏ tem chứng nhận trai tân", cúi người xuống, nhào đến Hiểu Hiểu.
Tuy rằng Hiểu Hiểu e lệ, bị đôi môi nóng bỏng của Dương Dạ khiêu khích hôn lên miệng, lổ tai, gáy cổ, cũng bắt đầu động tình, toàn bộ thân thể như mềm ra, hô hấp cũng trở nên kịch liệt, cũng nhẹ nhàng rên rỉ lên.
Vốn dĩ giọng nói của Hiểu Hiểu đã ngọt còn hơn búp bê nữa, mà lại rên rỉ lên như vậy, giống như là một ngòi nổ kích dục hạng nặng dành cho Dương Dạ vậy, làm cho máu nóng của Dương Dạ càng thêm sôi trào lên. Môi của hai người rốt cục đã hợp với nhau lại, cái lưỡi mềm mại của Hiểu Hiểu, nước bọt ngọt ngọt của nàng đã làm cho Dương Dạ hoàn toàn điên cuồng, môi thì hôn, tay cũng bắt đầu mò xuống dưới, vuốt ve bộ ngực của Hiểu Hiểu, chậm rãi trượt xuống dưới nữa, chạm lên lớp da thịt mịn màn dưới chân nàng. Dương Dạ cảm nhận rất rõ ràng, khi tay của mình chạm xuống chân của Hiểu Hiểu, thì Hiểu Hiểu khẽ run lên một cái, giống như là rên lên một tiếng vậy.
Dương Dạ như được cổ vũ vậy, trong ấn tượng của hắn, trước đây cũng từng xem sách và những bộ phim của Nhật, những cô gái khi phát ra âm thanh như vậy là đang hưởng thụ cảm giác thoải mái, lúc này Dương Dạ đã không còn tâm trí để suy nghĩ bất kì điều gì nữa rồi, trong lòng chỉ còn tràn ngập sự chờ mong được tiếp xúc với người khác phái, mà lần đầu tiên của mình đem cho một cô gái xinh đẹp khả ái như vậy, cái này còn có gì hối tiếc nữa?
Hiểu Hiểu cảm thấy những chổ trên cơ thể của mình được đại thiếu gia chạm đến cũng có một sự thay đổi cực lớn, tối hôm qua đã nhìn thấy tất cả của Dương Dạ, lúc này cũng không thể khống chế được tình cảnh tối qua hiện lại về trong dầu, trong lòng cảm thấy sợ, và cũng thấy ngượng.
Dương Dạ hưng phấn đến nổi khó kìm chế được, đưa một tay lên cởi từng cái nút áo của Hiểu Hiểu ra, thậm chí là nhìn thấy được áo ngực màu trắng bên trong, cái đêm xuân này, à không , cái thời khác xuân thần đáng giá ngàn vàng này, đis con muỗi! Ai gõ cửa vậy?
Cửa phòng của Dương Dạ được cài chuông cửa rất đặc biệt, chỉ cần có người chạm vào thì sẽ phát ra nhạc, biểu thị là bên ngoài có người gõ cửa, giờ phút này, âm nhạc vang lên, Dương Dạ và Hiểu Hiểu đồng thời sửng sốt, đồng thời nhìn nhau, và đồng thời xấu hổ đỏ mặt.
Cái cơ thể đang nóng hừng hực của Dương Dạ bị làm lạnh trong nháy mắt, rõ ràng là bị hạ nhiệt độ xuống âm độ C luôn rồi, hắn ức chế tức giận, chỉ có thể xoay người đứng dậy khỏi người của Hiểu Hiểu, chỉnh sửa lại đồ trên người.
Hiểu Hiểu ngồi dậy, cũng không dám nhìn đại thiếu gia, vừa điều chỉnh hô hấp vừa cài nút áo lại, chỉnh sửa áo ngực lại đúng vị trí, cả người cũng trở nên bình tĩnh lại, len lén nhìn Dương Dạ một cái, đứng lên, đi đến cửa phòng, mở ra.
Ngoài cửa là một cô gái mặc đồ hầu gái bình thường, vốn đang cười một cách ngọt ngào hấp dẫn người khác, nhưng thấy là Hiểu Hiểu ra mở cửa, liền sửng sốt một chút, toàn bộ biểu tình liền trở nên khó coi.
"Tốc Tốc?" Hiểu Hiểu hơi sửng sốt một chút, sau đó cười nói : "Sao lại là chị?"
...............................................
Đúng vậy, đây chính là cô hầu gái có cấp bậc thấp hơn Hiểu Hiểu, tên gọi là Tốc Tốc.
Lúc Dương Dạ trở về nhà, trong đội ngũ nghênh đón hắn, Tốc Tốc đứng bên cạnh Hiểu Hiểu, nàng mở to mắt nhìn trừng trừng Dương Dạ đại thiếu gia bước đến bên cạnh mình, nhìn Hiểu Hiểu mà không chớp mắt, sau khi hỏi Hiểu Hiểu một chút lại còn hôn nàng. Chuyện này luôn làm cho Tốc Tốc khó chịu trong lòng, theo nàng thấy, mình cũng không xấu xí hơn Hiểu Hiểu, thậm chí là còn đáng yêu hơn Hiểu Hiểu, và mình còn biết làm cho đàn ông hài lòng hơn Hiểu Hiểu, tuy rằng mình lớn hơn Hiểu Hiểu một tuổi, đã hai mươi mốt rồi, hơn nữa... hơn nữa không phải là gái trinh, nhưng mà chính vì như vậy, thì mới chứng minh rằng mình hiểu biết về đàn ông nhiều hơn Hiểu Hiểu, càng có đủ năng lực hầu hạ cho đại thiếu gia!
Chỉ chênh lệch vài centimet, đại thiếu gia bước đến bên cạnh Hiểu Hiểu, chỉ chênh lệch vài centimet, Tốc Tốc đau khổ khi mất đi cơ hội một bước lên trời của mình, lòng ghen tị của con gái thật là đáng sợ, bởi vì vậy mà Tốc Tốc bắt đầu hận Hiểu Hiểu, nàng cho rằng Hiểu Hiểu lúc đó đã chớp mắt đưa tình với đại thiếu gia! Tuy rằng lúc đó nàng cũng có chớp, nhưng mà Hiểu Hiểu khẳng định là chớp xa hơn và nhanh hơn! Là Hiểu Hiểu cướp đi kỳ ngộ của mình, là Hiểu Hiểu cướp đi đại thiếu gia!
Cho rằng là như vậy, nên tối qua Tốc Tốc đã mất ngủ, nằm trong ký túc xá của nữ hầu, nhìn cái giường trống không của Hiểu Hiểu, nghĩ đến người chị em còn cùng cấp với mình ngày hôm qua, mà bây giờ đã trở thành nữ hầu thiếp thân cho đại thiếu gia rồi, càng nghĩ càng giận, liên tục chửi Hiểu Hiểu là hồ ly tinh! Liên tục oán giận bản thân là vì sao lúc ấy không chớp mắt đưa tình xa hơn một chút, rồi cuối cùng quay đầu ra cửa sổ nhìn ánh trăng, hát lên bài "Một ngàn lẻ một lý do thương tâm" ...
Đương nhiên, phải nói rằng, tất cả những nữ hầu trẻ tuổi ở Dương gia đều ghen ghét thậm chí là căm hận Hiểu Hiểu, nhưng mà không ai khó chịu bằng Tốc Tốc, bởi vì Tốc Tốc và Hiểu Hiểu là bạn tốt nhất trong số nữ hầu trẻ tại Dương gia, ngoại trừ làm việc ra, hai người cùng ăn cùng ở, thậm chí là khi nghênh tiếp đại thiếu gia cũng đứng cùng nhau. Nhưng mà càng như vậy, Tốc Tốc lại càng không chịu nổi, nàng không rõ, cùng là hai nữ hầu của Dương gia, mà tại sao lại có sự chênh lệch lớn như vậy?
Kết thúc hồi ức ngẩn người ấy, trong lòng chỉ còn lại sự ghen ghét và căm hận, Tốc Tốc quay mặt qua một bên, thái độ cũng rất rõ ràng : cô cho rằng trở thành nữ hầu thiếp thân cho đại thiếu gia là giỏi lắm sao? Tôi cũng chẳng thèm để ý đến cô đâu!
Sau đó nàng nghe Hiểu Hiểu kinh ngạc hỏi : "Tốc Tốc? Sao lại là chị?"
"Sao không thể là tôi?" Tốc Tốc lạnh lùng nói : "Đại thiếu gia đã dậy chưa?"
"Vừa... vừa mới dậy..." Nghe Tốc Tốc hỏi như thế, Hiểu Hiểu nhớ lại những chuyện vừa xảy ra, mặt liền đỏ lên.
Tốc Tốc nhìn thấy như vậy, phổi sắp sửa nổ ra rồi! Vốn nàng nghĩ lần này đến gọi đại thiếu gia ăn điểm tâm sẽ trở thành một cơ hội tiếp cận đại thiếu gia tuyệt hảo, nhưng không ngờ người mở cửa lại là Hiểu Hiểu! Hơn nữa, trên trán của Hiểu Hiểu còn có cả mồ hôi hột, mặt thì đỏ ửng, khi được hỏi là đại thiếu gia có dậy chưa, Hiểu Hiểu còn đỏ mặt nữa, Tốc Tốc ngay lúc đó liền hiểu được trong phòng ngủ của đại thiếu gia đã xảy ra chuyện gì!
"Lão gia gọi đại thiếu gia đến Thất Thính ( phòng số bảy chăng?) ăn điểm tâm!" Sắc mặt của Tốc Tốc đã cực kỳ xấu xí, hung hăng liếc nhìn Hiểu Hiểu một cái, dùng sức "hừ" một tiếng, sau đó xoay người rời đi.
Hiểu Hiểu khó hiểu nhìn bóng lưng của Tốc Tốc, không hiểu tại sao chị em tốt lại đột nhiên lại tức giận mình. Cả người trở nên khó hiểu, đóng cửa phòng ngủ lại, xoay người đi lại, bước đến trước mặt Dương Dạ, cúi đầu nhẹ giọng nói : "Đại thiếu gia, lão gia gọi cậu đến Thất Thính ăn điểm tâm!"
Dương Dạ đã khôi phục lại tâm tình, cười cười nhìn Hiểu Hiểu, giơ tay nâng cằm của nàng, chậm rãi giơ lên, nhìn vào con mắt của nàng, sau đó nhẹ nhàng hôn lên môi của Hiểu Hiểu, cười nói : "Hiểu Hiểu, em đừng có gấp, buổi tối ngày hôm nay em đến là được rồi"
Mặt của Hiểu Hiểu lại đỏ lên, hai tay nắm chặt vạt áo, dùng sức mà vân vê, tức giận oán trách : "Ai gấp chứ! Anh mới gấp đó!"
"Đúng vậy, anh gấp!" Dương Dạ cười một tiếng, vươn hai tay ra, ôm lấy cái cổ đã đỏ của Hiểu Hiểu vào lòng, trong lòng yên lặng ngâm nga : Hạnh phúc ở đâu, hạnh phúc ở đâu, hạnh phúc ở ngay trong buổi tối phòng ngủ...