Đi ra mở cửa, ngoài cửa đã không còn bóng dáng của Trương đại thiếu gia đâu cả, chỉ thấy một người hầu đang lau sàn nhà.
"Thấy Trương đại thiếu gia đâu không?" Dương San hỏi.
"Tiểu thư, tôi có thấy!" Người hầu này lập tức đứng thẳng dậy : "Vừa rồi Trương đại thiếu gia không biết bị cái gì mà vọt từ bên trong ra, sau đó không cẩn thận ngã lăn xuống cầu thang, bây giờ đang ngồi nghỉ ngơi trong phòng khách lầu một, bên cấp cứu đã phái người đến xem"
Quân Hinh lúc này cũng đi ra, cười nói với người hầu kia : "Bây giờ anh đi đến phòng khách mời Trương đại thiếu gia một tiếng, nói Dương San tiểu thư đi tắm trước, sau khi tắm xong sẽ chờ hắn ta trong phòng ngủ, kêu hắn đến một chuyến" Nói xong, Quân Hinh còn dặn dò thêm : "Nói nguyên văn lời của tôi, không được thiếu một chữ!" Nói xong liền cười với Dương San.
"Vâng!" Người hầu khom lưng chào, nhưng lại nhỏ giọng nói : "Nhưng mà Trương đại thiếu gia rất có thể đã bị thương ..."
"Anh cứ đi đi, nói nguyên văn lời của tôi như vậy, bảo đảm là sau khi nghe chữ cuối cùng xong hắn ta sẽ lập tức đứng lên cho coi" Quân Hinh cười nói.
Trương Văn Vũ đang dùng tốc độ nhanh nhất của ánh sáng để hoạt động, trong đầu không ngừng hiện ra những chữ mà người hầu kia vừa nói : Tắm => phòng ngủ => thiên đường ...
Gõ cửa phòng Dương San, Trương Văn Vũ vội vàng chỉ sửa lại đầu tóc của mình, trên dưới cả người đều đang rục rịch, nhưng không ngờ người ra mở cửa lại là Nam Vinh tiểu thư.
"Trương đại thiếu gia, mau vào đi" Quân Hinh cười ngọt ngào, đưa tay ra vẫy vẫy : "Vừa rồi xin lỗi nha"
Trong lòng Trương Văn Vũ thất vọng cực độ, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười khách khí, gật đầu với Quân Hinh, vào trong phòng. Cửa sổ trong phòng đã được kéo màn che lại hết, trong phòng tràn ngập mùi nước hoa, Trương Văn Vũ tự nhiên thấy Dương San đang mặc một bộ váy ngủ màu trắng nửa nằm nửa ngồi trên giường, cười với hắn! Lúc đó, ngực của hắn liền bốc cháy lên, thiêu đốt toàn bộ sa mạc!
"San San ... sao em .." Trương Văn Vũ cảm thấy tim của mình như muốn nhảy ra khỏi cổ họng luôn rồi.
"Văn Vũ, anh đến rồi à, mau ngồi đi ...." Dương San kìm chế sự kinh tởm trong lòng, vươn tay ra nói với Trương Văn Vũ.
Trương đại thiếu gia nuốt nước miếng, hai mắt rực sáng, tiêu sái đi tới, Dương San cười, len lén đưa mắt nhìn hắn, Trương Văn Vũ nhất thời cảm thấy trời đất quay cuồng, nhưng mà hắn không chú ý tới, thật ra Dương San đang đưa mắt nhìn phía sau hắn, mà Quân Hinh ở phía sau hắn, cũng đang đưa tay làm ra vẻ "ok" với Dương San ...
Thôi, chúng ta đưa màn hình trở về quần đảo kim thạch đi, lúc này, trời đã tối ...
Trong phòng 3115 của khách sạn trên đảo du lịch số 1, Dương Dạ vừa mới hoàn thành một công cuộc biện luận vĩ đại trong lịch sử loài người, rốt cục đã thuyết phục được Tiểu Niếp không cần phải đem nhiều đồ như vậy, rồi nói cái gì mà tất cả đã có hắn, xin Tiểu Niếp yên tâm này nọ abc ...
Tiểu Niếp đem kem dưỡng da bỏ vào trong túi quần của mình, sau đó nhìn ra ngoài bầu trời, quay đầu lại nghiêm túc nói với Dương Dạ : "Lý Phôi, trời tối rồi, chúng ta xuất phát!"
"Tốt!" Dương Dạ cũng nghiêm túc đáp, sau đó cẩn thận hỏi : "Chủ nhân, chúng ta đi đến đảo số 2 bằng cách nào!"
"Đương nhiên là ngồi thuyền đến! Không có đầu óc!" Tiểu Niếp tức giận giáo dục Dương Dạ một câu.
"Vậy ... thuyền nằm ở chổ nào trên đảo?" Dương Dạ lại hỏi.
Tiểu Niếp sửng sốt một chút, sau đó vuốt cằm làm ra vẻ suy tư, nửa ngày sau, ngẩng đầu hỏi Dương Dạ : "Lý Phôi, ngươi nghĩ xem trễ thế này rồi, chúng ta còn có thể thuê thuyền được không?"
Dương Dạ lại bị chấn động ngã lăn ra đất, cười khổ nói : "Chủ nhân, ngay cả thuyền mà người cũng chưa chuẩn bị?"
Tiểu Niếp lập tức lộ ra bộ mặt "con gái không cần nói lý lẽ", tay chống eo, nói ngang : "Người ta ... người ta còn nhiều chuyện quan trọng cần chuẩn bị! Chuyện con thuyền và mấy thứ khác, đương nhiên là phải do ngươi chuẩn bị rồi, nếu không ta cần ngươi làm thủ hạ cho ta làm gì!"
Dương Dạ dở khóc dở cười, không thể làm gì khác hơn là gật đầu nói : "Xin lỗi chủ nhân, là tôi sơ sót, cho tôi vài phút, tôi lập tức chuẩn bị một ca nô ngay" Nói xong liền rời khỏi phòng.
Đứng ngoài cửa, Dương Dạ lập tức dùng máy liên lạc liên hệ với tổng phụ trách cảnh vệ trên quần đảo kim thạch, để cho người này liên hệ với bên khách sạn một chút, dựa theo ước định, lập tức chuẩn bị một ca nô ở phía nam đảo số 1.
Sau đó, Dương Dạ cố ý đi lòng vòng một chút, kéo dài thời gian rồi mới trở về. Nói cho Tiểu Niếp biết tất cả đã được thu xếp xong, Tiểu Niếp rất là kích động, tuyên bố là sẽ trả cho Dương Dạ 200% thù lao, Dương Dạ thầm nghĩ : Ha ha, không cần tăng thêm, thù lao chính là em đó, nha đầu ngốc.
Trải qua sự nhắc nhở của Dương Dạ, Tiểu Niếp khoác thêm một cái áo bên ngoài bộ đồ bó màu đen của mình, để tránh lúc đi ra ngoài bị người ta chú ý, về phần cái áo khoác này, Tiểu Niếp cũng mất cả nửa tiếng để chọn lựa trong tủ quần áo của mình, cái này không thích hợp, cái kia thì tiếc quá, cái này thì hơi chật, cái kia thì không hợp với bộ đồ bên trong ... Hầu như làm cho Dương Dạ muốn khóc ngay tại chổ.
Rốt cục, phèo, đúng là rốt cục, sau khi tất cả đã thu xếp xong, Dương Dạ mang theo Tiểu Niếp, hai người đi ra khỏi phòng, vào thang máy, xuống thang máy, ra khách sạn, chỉ trong quãng đường ngắn như vậy thôi mà Tiểu Niếp bỗng nhiên đổi ý, nói là chợt nhớ ra, cái áo khoác đang mặc không hợp với đôi giày mình đang mang, phải đi đổi lại cho nó đẹp mắt một chút. Dương Dạ hầu như muốn phát điên lên, cố gắng cắn răng kìm chế cơn xúc động trong người mình lại, nghiến răng nói với Tiểu Niếp : "Lần này đi trộm đồ, chứ không phải đi dự tiệc!" Nói như vậy mới làm cho Tiểu Niếp yên phận lại.