Dương Dạ lập tức làm ra vẻ mặt ham tiền, nói : "Tốt tốt! Tiểu nhân cầu còn không được!"
"Được!" Tiểu Niếp vỗ tay : "Từ giờ trở đi ngươi phải nghe lệnh của ta! Sau này phải gọi là chủ nhân, không được gọi là tiểu thư nữa!"
"Vâng, chủ nhân!" Dương Dạ nhịn cười, lập tức trả lời, sau đó nhìn quanh một cái rồi nói : "Chủ nhân, người có thể thả tôi ra trước được không?"
Tiểu Niếp nhìn Dương Dạ một chút, cười cười trở về từ cửa sổ, cầm lấy chai rượu trên bàn ăn, nói : "Lý Phôi, ta thả ngươi ra cũng được, nhưng ngươi đừng có giở trò với ta! Đừng tưởng ta dễ ăn hiếp như anh trai ta!" Nói xong, tay còn lại duỗi ra thành hình con dao, dùng sức chém xuống một cái, "Xoẹt", đầu chai rượu lập tức bị chặt rớt xuống.
"Woa! Chủ nhân thật lợi hại!" Dương Dạ lớn tiếng nịnh hót.
"Đương nhiên! Từ nhỏ ta đã theo Bằng Thiên học võ rồi!" Tiểu Niếp vừa cười đắc ý, vừa cởi trói cho Dương Dạ
Vừa cởi dây trói ra, Tiểu Niếp lập tức cảnh giác lui về sau, còn Dương Dạ thì cười trộm, cúi người cung kính với Tiểu Niếp : "Cảm ơn chủ nhân!"
"Ừ!" Tiểu Niếp vui vẻ, hoàn toàn giống dáng vẻ của con nít giả làm người lớn vậy, chắp tay ra đằng sau đi vào bước, tuy rằng mặc đồ vận động, nhưng Dương Dạ vẫn có thể nhìn rõ sự rung động trước ngực của Tiểu Niếp.
"Lý Phôi, ngươi nói muốn cho nổ quần đảo, là có chút mù quáng" Tiểu Niếp làm ra vẻ trầm tư lắc đầu, dáng vẻ khả ái đến nổi làm cho Dương Dạ muốn bước lại hun một cái, nhưng cuối cùng vẫn không nhúc nhích, cắn răng nắm chặt tay lại chịu đựng, nghe Tiểu Niếp tiếp tục nói : "Chủ nhân của ngươi đã điều tra qua, quần đảo kim thạch của Dương thị gia tộc, tổng cộng có ba hòn đảo, đảo số một, là nơi chúng ta đang ở, là đảo nghỉ phép, đảo số hai và số ba là thạch quáng, hơn nữa trên đảo số ba còn có một căn cứ thực nghiệm, chuyên dùng để tinh luyện khoáng thạch"
Chuyện này trước khi đi đã được ông bố Dương Chấn Quỳ nói rồi, cho nên Dương Dạ cười cười nghĩ thầm, nha đầu này đúng là mám trai thật, chịu khó đi điều tra ghê, nhưng mà những cái này không tính là tư liệu gì hết, trên cơ bản nếu muốn tra thì có thễ dễ dàng tra được. Rất nhiều người đã chú ý đến quần đảo kim thạch, hơn nữa quả thật cũng có người đi trộm rồi, nhưng vô ích mà thôi, bởi vì khoáng thạch phải trải qua tinh luyện thì mới có thể trở thành vất chất sinh ra năng lượng. Mà kỹ thuật tinh luyện này là tuyệt mật của Dương gia, không kẻ nào biết được cả.
"Chủ nhân, ý của người là ..." Dương Dạ cẩn thận đuổi theo bước chân của Tiểu Niếp.
"Ta phân tích, nếu như trên đảo số ba có căn cứ thực nghiệm, vậy thì khẳng định là sự thủ vệ cũng tương đối nghiêm ngặt, cho nên chúng ta có thể tập trung mục tiêu trên đảo số hai" Tiểu Niếp lại chắp tay ra sau lưng, làm ra vẻ suy tính : "Lý Phôi, mấy ngày nữa ngươi chuẩn bị một chút, tìm một buổi tối nào đó, chúng ta lén ngồi thuyền đến đảo số hai, trộm khoáng thạch!"
"Vâng, chủ nhân!" Dương Dạ đáp một tiếng thật lớn, nhưng trong lòng đã không nhịn được cười.
"Tốt, Lý Phôi, bây giờ ngươi đã là thủ hạ của ta, nếu như ta muốn tìm ngươi, thì ngươi phải tùy thời nghe lệnh!" Tiểu Niếp quay lại nghiêm mặt hù Dương Dạ.
"Dạ biết ... nhưng mà Cao Hoàn, à không phải, thiếu gia Cao Hoàn bọn họ ..." Dương Dạ lo lắng sẽ gặp phải rắc rối, dù sao thì hắn cũng làm cho Cao Hoàn chịu thảm không ít.
"Không cần để ý đến bọn họ! Bọn họ không biết gì cả!" Tiểu Niếp khoanh tay lại, nói :"Đám người đó đều là một đám phế vật, trên một trình độ nào đó cũng giống như ngươi vậy!" Nói xong, Tiểu Niếp ngẩng đầu lên, chậm rãi đi về phía cửa sổ, hai tay che ngực, tỏ vẻ mê man nói : "Vì sao trên đời này lại có nhiều phế vật buồn chán như vậy? Lẽ nào chỉ có một mình anh Minh Phong mới là nam tử hán thôi sao? Chỉ có người đàn ông thật sự mới viết được ra những câu thơ mê người dành tặng cho ta : Lá xanh mọc trên đại thụ, cây cỏ mọc trên mặt đất, vì sao cỏ khô lá lại vàng? Bởi vì trời thu đã tới" ( Sặc .... trời ơi bài thơ mê người)
Trên trán của Dương Dạ nhất thời chảy đầy mồ hôi lạnh, do dự một chút rồi đi lại nói : "Chủ nhân, nếu ngày hôm nay không có gì, thì tôi về trước"
"Ừ, tốt" Tiểu Niếp xoay người lại, gật đầu nói : "Nhớ kỹ, tùy thời nghe lệnh!"
"Tuân mệnh!" Dương Dạ cúi đầu cười cười không phát ra tiếng động, lúc mở cửa đi ra ngoài, bỗng nhiên quay đầu lại nói một câu : "Chủ nhân! Vừa rồi người dùng thuốc làm tôi ngủ mê, khiến cho tôi gặp ác mộng"
Tiểu Niếp quay đầu lại từ cửa sổ, kỳ quái nhìn Dương Dạ.
"Giấc mộng của tôi là, không biết là ai đã chưng hai cái bánh bao thật lớn, sau đó đặt hai cái bánh bao lên mặt tôi, muốn làm nghẹn chết tôi! Thật sự là làm sợ muốn chết!" Dương Dạ làm ra vẻ kinh khủng.
Tiểu Niếp sửng sốt một chút, khuôn mặt trong nháy mắt liền đỏ bừng lên, chỉ vào Dương Dạ mắng : "Mau cút đi!"
........................................
Ra khỏi phòng, Dương Dạ đi thang máy lên phòng của mình, trong thang máy, hắn có vẻ rất phiền muộn, xem ra quả thật có rất nhiều người đang chú ý đến quần đảo kim thạch của nhà mình, vốn cứ tưởng là chỉ có hai anh em Lãnh thị gia tộc tới, không ngờ rằng bây giờ lại có thêm đại thiếu gia của Mục thị gia tộc, tên là gì nhĩ? À đúng rồi, Mục Minh Phong! Ha ha, Mục Minh Phong ơi là Mục Minh Phong, mày không ngờ rằng mày lại có một người thầm mến mày đơn thuần ngây thơ như vậy chứ? Hừ, tao không chỉ muốn dạy dỗ mày, hơn nữa còn muốn Tiểu Niếp thầm mến mày sau này cũng là của Dương Dạ tao!
Đang suy nghĩ, thì xích ấn trên cổ tay trái của Dương Dạ bỗng nhiên nóng rực lên một cách kỳ quái, cảm giác nóng rực này hoàn toàn không giống, khác hẳn so với tín hiệu triệu hồi của Dương lão thái thái hay là vực chủ. Nhưng mà cơn đau này rất có quy luật, từ khi đến quần đảo kim thạch rồi, xích ấn cứ luôn xuất hiện tình huống như vậy, Dương Dạ giơ tay trái lên, cẩn thận quan sát xích ấn trên cổ tay trái, không có bất kỳ thay đổi nào hết, lẩm bẩm : "Rốt cục là xảy ra chuyện gì? Xích ấn, mày muốn nói cho tao biết cái gì vậy?"