"Được không? Thiếu gia Cao Hoàn?" Dương Dạ bình tĩnh cười hỏi.
"Được được! Tao thật sự rất bội phục mày! Ha ha ha ha ..." Cao Hoàn cười đến nổi không nghe được nữa, sau nửa ngày mới bình tĩnh lại :" Thằng ... thằng nhóc, có phải là đầu của mày có vấn đề rồi không?"
"Cậu đồng ý là tốt rồi!" Dương Dạ nói xong, liền cuộn cái chiếu gỗ lại, giơ tay túm lấy Dương Tự, rồi kéo ra ngoài biển.
"Anh! Anh! Anh điên rồi! Dùng cái này để lướt sóng! Còn mang theo em! Chúng ta đi tự sát à?" Dương Tự bị đại ca lôi đi, nói như muốn khóc :" Anh! Em còn trẻ lắm!"
"Em zai, đại ca muốn cho em một chút uy phong, em tin anh một lần đi!" Dương Dạ dùng sức ngắt cánh tay của Dương Tự, sau đó quay đầu lại cười với Tây Thi và Trịnh Đán : "Các mỹ nữ, cổ vũ cho anh nhé!"
"Dạ" Tây Thi và Trịnh Đán cười ngọt ngào, đồng thời đáp lời, trong ngực các nàng chỉ có một niềm tin tuyệt đối với sư huynh Dương Dạ, nhưng mà khi các nàng đáp ứng và cười một cái như vậy, khiến cho người xem náo nhiệt xung quanh không ngừng ngã xuống.
Dương Tự giãy không được, bị Dương Dạ lôi ra biển, càng đi biển càng sâu, Dương Tự rốt cục đã chảy nước mắt hối hận rồi, trong lòng cầu niệm : Trời xanh có thể thấy, biển rộng có thể làm chứng, tôi bị đại ca hại chết ! Vĩnh biệt, ba ba, San San ...
Ngay khi Dương Dạ lôi em trai Dương Tự đi ra ngoài biển, thì ở một nơi trên bờ biển vẫn còn một người chăm chú quan sát tất cả, đó chính là Tiểu Niếp.
Tuy rằng Tiểu Niếp tức giận anh của mình đột nhiên lấy mình ra làm tiền đặt cược, nhưng nàng cũng biết trình độ lướt sóng của đại ca, hẳn là sẽ không thua, cho nên rất là tò mò cái tên chống đối với anh mình có năng lực gì, đầu tiên là có thể ăn hiếp được đại ca trong tình huống có lão Ngốc và đại Biện bên cạnh, sau đó khi nghe là đấu lướt sóng, hắn ta tại sao lại đồng ý nhanh như vậy? Nhất là khi thấy tên này lôi "đồng bọn", mang theo cái chiếu gỗ chạy ra ngoài biển, Tiểu Niếp cũng há to miệng ra, thầm nghĩ, tên này khẳng định là tinh thần có vấn đề.
Vì vậy, trong sáng ngoài tối, nói chung là dưới sự quan tâm của nhiều người, Dương Dạ kéo chặt Dương Tự đang viết di chúc trong lòng đi ra ngoài biển.
Nước biển rốt cục đã lên đến ngực, Dương Dạ để cái chiếu nằm ra, rồi không để ý đến sự giãy dụa của Dương Tự, ném hắn lên cái chiếu, Dương Tự vừa lên cái chiếu liền ôm cứng ngắc không dám động, nước mắt nước mũi trộn lẫn với nước biển, khóc nói : "Anh! Anh là anh ruột của em mà! Em và anh đâu có thù oán gì đâu, nể tình anh em nhiều năm của chúng ta, anh tha cho em con đường sống đi! Sau này em sẽ không bao giờ ... không bao giờ nói chuyện với Tiểu Đán nữa, hu hu hu ..."
"Thằng nhóc ngu! Nhìn đại ca mang em đi chơi chút đặc sắc nè! Để cho những người trên bờ được mở rộng tầm mắt ra!" Dương Dạ nói xong, liền đẩy cái chiếu đi bơi ra ngoài biển.
Rốt cục đã đến! Dương Dạ dùng sức vỗ một phát vào mông của Dương Tự một cái, dựa vào những thứ vừa hiện lên trong đầu, lớn tiếng ra lệnh : "Dương Tự! Ngẩng đầu lên! Mông và lưng cũng đứng lên! Hai tay đặt hai bên cạnh hai chân! Nhanh!"
Dương Tự bị tiếng quát lớn của đại ca làm giật mình, cộng thêm cú đánh khá đau của Dương Dạ, vừa nghe thấy lời nói của đại ca lập tức làm theo.
Sóng rốt cục đã đến, cả người Dương Dạ và Dương Tự đều ướt đẫm, Dương Tự bị nước biển đánh vào mặt làm cho ho khan sặc sụa, Dương Dạ nhìn trái nhìn phải một chút, thấy cái chiếu đã được cơn sóng nâng lên rồi, vì vậy hai tay lập tức xoa bóp một chút, rồi cứ giống như đang đứng trên mặt đất, nương theo sóng biển mà nhảy dựng lên, đáp lên trên cái chiếu gỗ, cùng với lúc mà Dương Tự đang đứng lên khỏi chiếu, hô to : "Let's Go!"
Dương Tự vẫn còn đang sợ đến mức nghĩ rằng : Thiên linh linh, địa linh linh, có thể làm cho mình quên mình là ai không? Nghe Dương Dạ nói vậy, cũng cảm thấy cái chết bắt đầu, vì vậy không thể làm gì khác hơn là khống chế hai chân đang run, chăm chú nhắm mắt lại, đánh chết cũng không dám mở ra.
Dương Dạ đứng phía sau Dương Tự, đỡ lấy hai cánh tay của Dương Tự và giang ra, hai chân một trước một sau đứng vững trên chiếu, duy trì thế cân đối, khống chế cơn sóng đánh tới, hơn nữa biển lớn hình như là đặc biệt nể tình, lúc này sóng biển bỗng nhiên lớn lên, một ngọn sóng cao chừng ba bốn mét dâng lên, Dương Dạ thấy đã đúng rồi, Dương Tự ở phía trước không nhìn lại, mà còn cách bờ rất xa, người trên bờ căn bản là không thấy rõ. Vì vậy gồng cánh tay trái lên, phóng ra năng lực mà nãy giờ vẫn phải khống chế, xích ấn lập tức lan tràn khắp cánh tay, hình vẻ ngọn lửa kéo dài lên đến tận mặt trái của Dương Dạ.
Cứ như vậy, cái chiếu do Dương Dạ điều khiển bắt đầu trở nên dễ dàng hơn. Qua vài con sóng, Dương Dạ cũng dần dần nắm được nguyên lý lướt sóng, thì ra lướt sóng và giữ một quả cầu tròn trên bề mặt phẳng có chung một nguyên lý. Bởi vì từ trên đỉnh sóng đi xuống thì có tốc độ khá nhanh, nhưng khi đến giữ sóng rồi thì có thể giữ được tốc độ nhất định, sau đó lợi dụng quán tính để tiếp tục cởi qua ngọn sóng khác.
" Dương Tự, mở mắt ra! Chúng ta đang lướt sóng!" Dương Dạ đứng ở phía sau hô lớn với em trai.
Dương Tự cũng cảm thấy dưới chân quả thật đang có biến động, giống như là đang di chuyển vậy. Vì thế cẩn thận mở mắt ra, bất chợt nhìn thấy một cơn sóng lớn, liền sợ hãi kêu "A" lên một tiếng, rồi nhắm con mắt lại, đợi một hồi thấy không có chuyện gì xảy ra, vì vậy lại lén mở mắt, rốt cục đã phát hiện ra, mình quả thật là đang lướt sóng trên cái chiếu gỗ!