Xuyên qua tầng mây, có thể thấy được một vùng biển rộng lớn bên dưới, Tây Thi và Trịnh Đán kinh ngạc đến vui sướng! Chạy qua chạy lại trong cabin để ngắm nhìn bên dưới, la lên liên tục : "Chúng ta đang bay sao? Chúng ta ở trên trời sao? Chúng ta thật sự đang bay trên trời sao?"
Đối với Tây Thi và Trịnh Đán mà nói, loại chuyện này hiển nhiên rất là khó tin rồi, Tây Thi hưng phấn đến mức đi mở cả cửa thoát hiểm trong máy bay ra mà nhìn, làm Tiễn bá hết hồn vội vàng ngăn cản nàng ta lại.
"Tiễn bá, chuyện con dặn ông đã làm xong hết chưa?' Dương Dạ ngồi tại ghế, Trịnh Đán thì ngồi bên cạnh Dương Dạ, ngó ra ngoài cửa sổ, vừa nhìn ngắm cảnh bên dưới, vừa tránh ánh mắt của Dương Tự.
"Đã xong rồi" Tiễn bá móc ra một tờ giấy, nhìn vào và trả lời : "Tôi đã liên hệ với lái xe mới do cậu mang về, lấy danh nghĩa của cậu gọi điện lên hệ với đám người Bì Cẩu, Cổ lão tam, để cho bọn họ đi thăm dò ông chủ sau lưng của Châu Khiết Luân là ai, mặt khác, tôi còn dặn dò Thành bá và Khâu tổng quản, nếu như đại thiếu gia của Nam Vinh gia Nam Vinh Huyễn đến Dương gia tìm cậu, thì kêu cậu ấy đến quần đảo kim thạch luôn, còn gì nữa không"
"Ừ, cực khổ cho Tiễn bá" Dương Dạ quay đầu cười với Tiễn bá, nhìn cũng không nhìn, đấm một cái vào mặt của Dương Tự đang cố gắng nổ lực vươn cổ qua nhìn Trịnh Đán.
Trong cabin lập tức phát ra âm thanh : "Chúng ta sắp đáp xuống sân bay trên quần đảo kim thạch, xin đại thiếu gia, nhị thiếu gia, Tiễn bá và những người khác chuẩn bị tốt, mang dây an toàn vào"
Dương Dạ dùng sức đẩy đầu của Dương Tự qua một bên, sau đó lôi Tây Thi về, ngồi về bên cạnh của mình, rồi mang dây an toàn cho Tây Thi và Trịnh Đán, sau khi cài xong cho mình luôn rồi, không biết là do khẩn trương hay là do hưng phấn, mà đột nhiên phát hiện ra tim mình đập rất nhanh, không chỉ là tim đập nhanh, ngay cả xích ấn trên cổ tay cũng mơ hồ phát nhiệt.
Mẹ kiếp, chẳng lẽ trên quần đảo kim thạch có cái gì đó làm cho xích ấn hưng phấn?
Quần đảo kim thạch là do ba hòn đảo nhỏ cấu thành, đảo lớn nhất trong đó được xây dựng thành làng du lịch, máy bay sẽ đáp xuống hòn đảo này. Nhân viên và lãnh đạo trong làng du lịch trên đảo nghe thấy đại thiếu gia muốn đến, cho nên sau khi máy bay đến đây, sẽ đến khách sạn đặc biệt trên đảo, vì thế tất cả lãnh đạo của làng du lịch liền ra trước cửa đứng vỗ tay tặng hoa này nọ, cười cười thân thiện lấy lòng người thân. Theo một ý nghĩa nào đó thì Dương Dạ đúng là chẳng khác nào người thân của họ cả, dù sao làng du lịch và khách sạn nghỉ phép trên này, bao gồm cả hòn đảo này cũng là của Dương gia, Dương Dạ chính là người nắm giữ chén cơm của họ.
Trong khách sạn đã chuẩn bị một phòng cao cấp đặc biệt dành cho người của Dương gia, người của Dương gia không có mặt, thì căn phòng này để trốn, tuyệt đối không cho phép bất kỳ người nào tiến vào.
Dương Dạ tìm tổng giám đốc khách sạn, thu xếp cho Tiễn bá một phòng, Tây Thi và Trịnh Đán một phòng, Dương Tự và mình một phòng, về phần Tô Lạp, thì ở chung phòng với Dương Dạ.
Trong phòng tương đối lớn, hơn nữa còn có nhiều phòng nhỏ, Dương Dạ không nói lời nào, Tô Lạp thì vẫn cứ đi theo bên cạnh hắn, đợi đến khi Dương Dạ chỉ vào trong một phòng nhỏ, nói đây là phòng của mày, Tô Lạp liền nhảy bước vào trong, lao thẳng lên trên cái giường nệm, đã lâu lắm rồi nó không được ở thoải mái như vậy, cho nên khá là khoái chí.
Giám đốc và lãnh đạo khác trong khách sạn vẫn rất tò mò về thứ trùm kín mít này, đợi đến khi Tô Lạp gầm lên một tiếng, mặt của những người này liền tái xanh lại, trong đầu nhảy số muốn xoay người bỏ chạy, nhưng mà vì ngại Dương đại thiếu gia vẫn còn đây, cho nên cắn răng chịu đựng mà chân thì rung lên như động đất vậy.
Do tối hôm qua khởi hành, cho nên khi đám người Dương Dạ đến quần đảo này thì đã là gần trưa rồi, bên khách sạn lập tức thu xếp một bữa trưa phong phú, hấp, chiên, xào, luộc, chưng, cất ... món nào cũng có. Trong khách sạn còn thu xếp một nhà ăn riêng cho cả Dương thị gia tộc, bàn lớn trải dài và chất đầy đồ ăn. Dương Dạ căn dặn tất cả nhân viên phục vụ rời khỏi đây, chỉ để lại một mình hắn cùng Dương Tự, Tiễn bá, Tây Thi, Trịnh Đán và Tô Lạp ở đây thôi, mục đích rất đơn giản, hắn muốn cho Tô Lạp ăn ngon miệng, nhưng lại không muốn người khác té xỉu.
Tô Lạp ngồi xổm rất là nghiêm nghị bên cạnh Dương Dạ, nhẹ giọng gầm gừ, chỉ là thấy Dương Dạ cười cười cầm lấy móng vuốt của nó, Tô Lạp khó tin quay đầu nhìn một vòng, phát hiện ra Tây Thi và Trịnh Đán, còn có Dương Tự và Tiễn bá đều đang cười cười chỉ vào bàn, mà lúc này Dương Dạ đã cầm vuốt của nó kéo lại ngồi chung trên ghế, cái này đã thật sự làm cho Tô Lạp vui đến khóc luôn, chậm rãi đứng thẳng thân thể dậy, run giọng rống to vài tiếng, hai hàng nước mắt chậm rãi chảy ra trong hai con mắt to dọa người kia.
Giờ phút này, Tô Lạp hình như đã cảm nhận được sự ấm áp do tia nắng mặt trời chiếu vào người, xung quanh nó tràn đầy sự ấm áp vui vẻ ... Giờ phút này, nó cũng đã bắt đầu hiểu được : Thì ra nụ cười xinh đẹp nhất trên đời này, chính là nụ cười tràn ngập tình yêu thương!
Thôi không nói về sự vui mừng trong nội tâm của Tô Lạp nữa, lúc này nó đã không còn quan tâm đến việc yêu hay thương này nọ, vứt áo choàng trên người xuống, sau đó không chút do dự dùng hai vuốt của mình nhào lên bàn cơm, vươn vuốt ra bắt đầu xử lý những món ngon mỹ thực trên bàn!
Trong lúc nhất thời, trên bàn cơm, xương và dĩa trống đã chất đầy như núi, Dương Dạ, Dương Tự cùng Tiễn bá, Tây Thi và Trịnh Đán đều trốn qua một bên tránh bão, nhìn Tô Lạp đang ăn như chịu nạn đói năm 45 vậy, không khỏi bội phục sức ăn kinh hồn của nó.
Sau một hồi lâu thiệt là lâu, tất cả đồ ăn trên bàn đã được cướp sạch không còn chút nào, thậm chí là ngay cả những thứ dùng để trang trí trên bàn như lọ hoa chẳng hạ, cũng bị Tô Lạp xử lý luôn, trên mặt bàn còn có những vết cào rất rõ ràng.