Tô Lạp chết rồi, Liên Kiều rất đau lòng, cũng rất bi thương, nhưng phải đối đầu kẻ địch mạnh, có bao nhiêu thương tiếc cũng phải thu lại, bởi vì, nàng không có sự lựa chọn nào khác, nàng phải đối mặt với khiêu khích còn lớn hơn.
Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi tám vạn khoáng binh tới được Thượng Kinh, Long Tiêu mới biết mình đã trúng kế Liên Kiều.
"Rắc!" Ly rượu trong tay vỡ tan thành từng mảnh vụn, hắn lại bị nàng lừa. Khá lắm Liên Kiều, không hổ là nữ nhân Long Tiêu hắn coi trọng.
"Hoàng thượng! Không bằng chúng ta trực tiếp đánh vào thành đi!" Đại tướng quân bên cạnh đề nghị.
Công thành? Long Tiêu hơi khép mắt toát lên một tia nguy hiểm. Cũng tốt! Lúc hắn và nàng tranh đấu bằng vũ lực, nàng sẽ hiểu, hắn mới là bậc quân vương chân chính có thể nắm giữ cả thiên hạ!
"Công thành!"
Không cho Liên Kiều bất kỳ một cơ hội lấy lại hơi nào, Long Tiêu nhất tề phát động lệnh công thành ở cả tứ phía chung quanh.
Phía trên cổng thành, Liên Kiều đứng ở nơi việc công thành diễn ra ác liệt nhất chỉ huy ra lệnh.
"Mỗi một mũi tên đều phải nhúng vào dầu, đốt lửa rồi bắn đi."
"Dạ!"
"Những chùy giáo kia, cũng tưới dầu lên, đốt lửa!"
"Dạ!"
"Tám vạn ở nguyên một chỗ, để dân binh lên trước, dân binh sử dụng cung tên không thuần thục, để tiết kiệm mũi tên, cho bọn họ dùng đá tảng mà ném, hay dùng cung tự chế cũng được. Chốt trận ở tường thành, không cho Lương quân thừa dịp tiến tới."
"Dạ!"
Ba ngày ba đêm luân phiên công thành, Liên Kiều luôn cùng ở một chỗ với các tướng sĩ, khát uống chút nước lạnh, đói ăn chút lương khô, tướng sĩ ăn gì, nàng ăn cái ấy. Hành động này đã giúp nàng giành được sự kính trọng của trên dưới ba quân, khiến họ càng thêm anh dũng giết địch, thề sẽ quyết tâm thủ thành.
Mê Cách đã mấy lần khuyên Liên Kiều hồi cung nghỉ ngơi, nhưng lại bị nàng nghiêm khắc cự truyệt, cuối cùng nàng hạ lệnh, người nào muốn khuyên nàng hồi cung, liền xử tội người đó, Mê Cách không còn cách nào khác, Y Mã đau lòng, Tiểu Đức Tử nhói tim. Hoàng hậu nương nương của bọn họ là nữ nhân đang mang thai ....! Sao chịu nổi khói lửa chiến tranh, tàn nhẫn vô tình!
Chỉ có Liên Kiều hiểu rõ lòng mình, thân thể của nàng không yếu như bọn họ tưởng tượng, nàng là thầy thuốc, tự có chừng mực, mọi sự cấp bách, nàng càng muốn ra vẻ cùng các tướng sĩ đồng cam cộng khổ, sẻ chia hoạn nạn. Tô Lạp nói không sai, nàng dối trá, nàng giả tạo, nàng ghê tởm, đúng vậy, nàng thừa nhận là nàng đang diễn trò, nàng phải diễn cho mọi người nhìn, bởi vì nàng đã tự hứa với mình phải bảo vệ thành trì của hắn, người dân của hắn, thiên hạ của hắn. Nhưng chỉ dựa vào một mình nàng thì làm sao nổi! Nàng phải nhờ dân chúng giúp một tay, người dân chính là cơ sở để giành chiến thắng. Lôi kéo nhân tâm là duy nhất cách duy nhất nàng có thể làm!
Lương Quốc không có cung tên bắn tầm xa, nên muốn bắn hạ binh lính Cách Tát trên tường thành cao vút tận mây là điều không thể, chỉ có thể dựa vào thang dây, nhưng mấy ngày liền rồi Lương quân vẫn không có cách nào leo lên được tường thành cao sừng sững ấy. Mà đụng phải chùy giáo trên tường thành Liên Kiều ra lệnh làm, cũng đã thiệt mạng không ít, rồi thì cung tên lửa, lại bắn chết vô số binh lính Lương Quốc, tạo ra ánh lửa bập bùng trùng điệp mấy dặm ngoài thành.
Công thành mấy ngày nay khiến Long Tiêu tổn thất nghiêm trọng.
"Hoàng thượng, tường thành Thượng Kinh vừa cao vừa dày, cửa thành cũng chắc chắn vô cùng, khó mà công phá trong thời gian ngắn!" Đại tướng quân quỳ xuống đất góp lời.
"Phế vật!" Long Tiêu lâm vào mù quáng, nhìn bóng dáng xinh đẹp trên tướng thành, chỉ có thể nhìn, mà không thể chạm. Cắn răng một cái, Long Tiêu trầm giọng nói: "Ngưng chiến, lui ra xa mười dặm, tạm điều chỉnh"
Hắn muốn điều chỉnh lại sách lược công thành, chứ cứ theo cách đánh này, có lẽ đợi đến khi Mục Sa Tu Hạ quay về hắn vẫn chưa chiếm được Thượng Kinh. Hắn phải nghĩ biện pháp khác!
Nhìn Lương Quân lui về ngoại thành, lúc này Liên Kiều mới chán nản đặt mình ngồi xuống ghế, mấy ngày liên tiếp ứng chiến khẩn trương, giờ mới được thả lỏng, từ trước tới nay chưa từng thấy mệt mỏi rã rời cả người bao giờ, vậy mà giờ nàng mệt đến mức mí mắt cũng không nhấc lên được.
Y Mã nén lệ đắp áo choàng cho Liên Kiều, Mê Cách vì không muốn đánh thức nàng, sai người trực tiếp mang cả ghế lẫn người hồi cung.
Đường đi lắc lư, Liên Kiều bỗng tỉnh lại, sóng mắt đảo quanh, như tìm ra lối đi tốt, dặn dò: “Trong lúc nguy cấp, gia cố cửa thành rất tốn nhân lực, để khoáng binh lên cửa thành canh giữ, bọn họ cần nghỉ ngơi!"
"Hoàng hậu nương nương. . . . . ." Đáy mắt Mê Cách đỏ bừng, đường đường là một đấng nam nhi cao bảy thước, khóe mắt lại ươn ướt, "Nương nương người đừng nói nữa... Nghỉ ngơi thật tốt, chút chuyện này thần sẽ tuân thủ làm theo, người đã mệt lắm rồi, đừng hao tâm tổn sức vì mấy chuyện vặt vãnh này nữa, vi thần van xin ngài!"
Nhắm mắt lại, Liên Kiều khoát tay một cái nói: "Bổn cung tự có chừng mực, Mê đại nhân không cần quan tâm. Trái lại Long Tiêu đột nhiên lùi ra mười dặm, hẳn là điều chỉnh lại sách lược công thành, không thể để mặc được!"
"Vi thần xin tuân theo dạy bảo của nương nương, chắc chắn sẽ đề cao cảnh giác, cẩn thận chú ý động tĩnh Lương Quân, không để Lương Quân có cơ hội để lợi dụng!" Mê Cách thề nguyền có ba quân làm chứng.
Mười ngày, Lương Quân ngưng chiến mười ngày, tĩnh lặng hồi lâu khiến Liên Kiều thiếu chút nữa cho rằng Long Tiêu đã từ bỏ ý định công thành.
"Quân doanh địch có động tĩnh gì!" Mấy ngày nay nghỉ ngơi điều độ cũng làm Liên Kiều tăng thêm chút sức lực, cả thân thể lẫn tinh thần đều phấn chấn hẳn lên.
"Hồi bẩm nương nương, giữa trại địch đang cho xây dựng rất quy mô!" Mê Cách lúc bẩm bảo cũng thấy khó hiểu, không biết Long Tiêu rốt cuộc đang có âm mưu quỷ kế gì!
"Xây dựng quy mô?" Liên Kiều cau mày trầm ngâm.
"Dạ, hơn nữa trông còn giống kiểu
"Đài cao!" Liên Kiều nhỏ giọng kêu lên, nhìn về phía Mê Cách nói, "Có biết bọn họ dùng vật liệu gì không?”
"Bẩm nương nương, hình như là cọc gỗ."
Cau mày dạo bước, Liên Kiều trầm ngâm chốc lát nói: "Lệnh cho hộ bộ thu thập một số lượng lớn dầu hỏa trong thời gian nhanh nhất."
"Dạ!"
Mê Cách lui ra, Liên Kiều nhẹ nhàng xoa bụng, đã có thể cảm thấy thai máy rồi! Con à, nhất định phải vì mẹ mà gắng lên! Phải cùng mẹ bảo vệ Thượng Kinh, bảo vệ Cách Tát, chờ cha con trở lại!
Mười lăm ngày sau, Liên Kiều đang nằm trên giường bỗng bị một hồi tiếng tù và lay tỉnh. Vội tung chăn gấm, từ trên giường lật người dậy, chân không dẫm lên mặt đất lạnh lẽo.
"Quân địch công thành rồi!" Nàng thì thầm ra tiếng.
"Nương nương, xin người mau nằm xuống, khiến nô tỳ giúp người mặc y phục, như vậy sẽ lạnh đấy!" Y Mã vội vàng quỳ xuống đất cầu xin, Hoàng hậu nương nương của bọn họ sao chẳng biết quan tâm đến cơ thể của mình gì cả!
Liếc nhìn Y Mã trên đất, Liên Kiều hít sâu một hơi, làm mình tỉnh táo hơn, ngồi lại giường hẹp, để Y Mã giúp mình đi giày, thay y phục.
Mặc xong, Liên Kiều ra khỏi tẩm cung, Mê Cách đã sớm chờ ngoài điện.
"Nương nương, quân địch công thành rồi !" Mê Cách quỳ xuống đất cung kính lên tiếng.
"Bổn cung biết! Truyền lệnh xuống, cho cung thủ đánh trận đầu, chuẩn bị cẩu đá!" Liên Kiều chỉ huy ứng chiến đâu vào đấy.
Đi lên trên cổng thành, dõi mắt nhìn quanh, chỉ thấy từng ngọn đài cao di chuyển từ nơi xa tới. Trên đài cao là từng dãy binh lính Lương quốc, tay ai cũng mang theo cung tên, thân khoác khôi giáp dày cộm, nghiêm trang đứng thẳng.
Mê Cách trầm giọng hạ lệnh: "Cung thủ chuẩn bị, bắn tên!"
Hỏa tiễn xé gió bay đi, nhưng hoàn toàn không thể đả thương binh lính Lương quốc. Chuyện gì thế kia? Dù cho khôi giáp có cứng rắn nặng nề, nhất thời không bắn thủng được, nhưng sao đến cả dầu hỏa cũng không thể thiêu cháy được áo giáp và y phục trên người quân sĩ?">Mê Cách lặng người, mắt thấy đài cao từng bước tiến tới gần, hét lớn một tiếng: "Mang dầu hỏa hất lên đài cao!"
Chúng tướng sĩ được lệnh, rối rít đem dầu hỏa hất ra.
"Bắn tên!" Ra lệnh một tiếng, làn hỏa tiễn lập tức ào ào lao về phía đài cao.
Nhưng đài cao kia lại không bốc cháy như đã định, ngược lại tất cả những mũi hỏa tiễn kia đều tắt ngúm. Chuyện gì xảy ra đây? Mê Cách không rõ, ngạc nhiên nhìn Liên Kiều.
Lúc này Liên Kiều mới ngộ ra, những tướng sĩ trên đài kia nhất định là mặc đồ chống cháy, xem ra lần này Long Tiêu đến, là đã chuẩn bị trước, tình thế bắt buộc đây mà!
Liên Kiều nhất thời cũng luống cuống tay chân, không nghĩ nổi cái gì, mắt thấy đài cao chậm rãi áp lên tường thành, Lương quân trên đài hô giết ầm vang.
Cắn răng, lạnh giọng hạ lệnh: "Cung thủ lui ra, thương binh tiến lên!"
Binh sĩ cầm trường thương trong tay lúc này tham trận mang lại ưu thế tuyệt đối, trường thương đâm tới, những Lương quân đứng trên đài cao không đứng vững ào ào rơi xuống, tiếng hét vang, kêu gào thảm thiết không dứt vang lên bên tai.
Vậy mà lúc này, trường cung Lương Quân rốt cuộc cũng có đất dụng võ, quân binh Cách Tát nằm trong tầm ngắm đều bị bắn ngã khỏi tường thành.
Hai bên mặc dù đều tổn thất nghiêm trọng, nhưng Lương Quân người đông thế mạnh, nhu không địch nổi cương, vây cánh trên tường thành đã bị Lương quân đánh giết hổng một phần. Theo lỗ hổng ấy, Lương Quân anh dũng tiến lên, chém giết binh lính Cách Tát nhất thời không chống trả nồi.
"Thương binh lui ra, đao binh ra trận!" Phất cờ lệnh trong tay, áp chế sợ hãi trong lòng, Liên Kiều tỉnh táo ra từng đạo chiến lệnh.
Trên thành tường, ngổn ngang thi thể binh lính Cách Tát, dưới tường thành lại càng thêm thây chất thành hàng, máu chảy thành sông! Các chiến sĩ thay phiên nhau tơi xuống, ai ai cũng phủ đầy máu tươi không phân định nổi là binh sĩ nước nào, nhưng thương vong chiến tranh cũng không bởi vì thể mà giảm đi phần nào.
Cửa thành, Long Tiêu thoáng nhếch miệng cười tàn nhẫn lẳng lặng chờ đợi, vui vẻ nhìn các tướng sĩ bên mình xé mở phòng tuyến ngày càng lớn, sẽ nhanh đánh được vào thành thôi, hắn chờ bọn họ mở cửa thành ra, nghênh đón hắn vào thành. Liên Kiều, nữ nhân hắn yêu bằng cả sinh mạng, mệnh số đã định nàng phải là của hắn, nàng trốn không thoát đâu.
Chương 76: Vong tình
Công thành ba ngày ba đêm, quân đội Cách Tát tổn thất thảm trọng. Loại khí giới công thành mới của Long Tiêu, khiến Cách Tát binh lính dần dần không địch lại được, lỗ hổng trên tường thành ngày càng nhiều, nhìn một lượng lớn binh lính Lương Quốc chen chúc tiến vào, cõi lòng Liên Kiều dần dần lạnh thấu, nàng rốt cuộc cũng không cố thủ được, mà thủ cũng không nổi!
"Nương nương, người mau chạy đi! Nơi này cứ để thần đi cản phía sau!" Mê Cách trung thành đỡ cho chủ, thề bảo hộ Hoàng hậu nương nương chu toàn!
"Không, Bổn cung sẽ không chạy trốn! Sẽ không bỏ lê dân bách tính cùng binh lính Cách Tát lại một mình!" Mấy ngày gió lửa, thây chất đầy đồng, Liên Kiều đứng ở bên trong thành, lặng yên nhìn cửa thành sắp bị phá mở.
"Hoàng hậu nương nương!" Mê Cách đột nhiên quỳ trên mặt đất, gương mặt khẩn cầu cực kỳ bi ai, "Thần van xin người, mau đi thôi! Đi nhanh đi! Không đi thì không còn kịp nữa đâu! Vì hoàng thượng, vì huyết mạch trong bụng nương nương, xin nương nương hãy suy nghĩ!"
Đương nhiên nàng đã nghĩ tới, nhưng cả kinh đô bị Lương Quốc bao vây, có thể trốn đi đâu đây? Cho dù chạy được ra ngoài, bằng thân thủ của nàng thì liệu có thoát được không? Thay vì làm tù binh mất hết tôn nghiêm, không bằng cố gắng tới cùng.
Khuyên mãi không được, Mê Cách định đứng trước người Liên Kiều, hắn đã chuẩn bị xong tinh thần, nguyện chết thay nương nương, vì Hoàng hậu nương nương, hắn xin dâng hiến tính mạng.
Các tướng sĩ Cách Tát cố thủ ở cửa thành đã không tài nào ngăn nổi binh tướng Lương quân tới ngày càng đông, cửa thành dày chắc nặng nề cuối cùng bị mở ra, quân đội Lương Quốc tràn vào như thủy triều, nuốt sống tất thảy binh sĩ Cách Tát trong tích tắc!
Đứng ở tòa tháp cao nhất toàn thành, đáy mắt ngấn lệ, đôi tay nắm chặt thành quyền, đốt ngón tay trắng xanh, Liên Kiều không nhúc nhích đứng ở nơi đó, không để một giọt lệ nào trượt xuống
Mục Sa Tu Hạ, cuối cùng vẫn không đợi được hắn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, mơ hồ mà tuyệt vọng
Dưới cửa thành, Long Tiêu cưỡi trên lưng một con đại mã, nghênh ngang kiêu ngạo tiến vào thành. Hắn đang thị uy với nàng, khoe khoang với nàng, hắn muốn nói gì với nàng? Một nữ nhân chung quy không thể địch lại hắn, hắn mới là quân vương thống trị tất cả!
Giương mắt nhìn lên, hắn rốt cuộc cũng cùng nàng đứng trong một toàn thành rồi, Long Tiêu mừng rỡ cười, nàng là của hắn.
Cờ lệnh vẫn cầm trong tay như cũ, lướt qua ánh mắt chiếm đoạt của Long Tiêu, nàng nhìn về phương Đông, đó là hướng hắn trở về. Nàng gắng hết sức cười rất mực mềm mại đáng yêu, cho dù hắn không thấy được, nụ cười của nàng vẫn luôn nở vì hắn!
Đôi mắt phủ sương đẫm lệ, nàng như thấy một bóng đen nơi phương xa, là hắn sao? Hắn tới rồi sao? Tự giễu cợt mình, sao có thể là hắn đây? Mình đúng là ngu ngốc!
Bỗng nhiên, Lương Quân bỗng nhao nhao lên, ánh mắt Long Tiêu vỗn đang tràn ngập hả hê bỗng khiếp sợ, xoay người nhìn về phía ngoài thành.
Hành động khác thường của hắn khiến Liên Kiều ngờ vực, theo ánh mắt của hắn, lại hướng tầm mắt về phương Đông xa xa! Nơi đó. . . . . . Nơi đó cư nhiên lại thực sự có chấm đen di chuyển, rồi chấm đen dần lan ra, thành một vệt đen dài không thấy đích.
Là hắn!
"Là vó sắt Cách Tát chúng ta!" Mê Cách là người đầu tiên kêu lên.
Hạ, trở về! Hắn thật sự trở về!
Không thể khống chế được, nước mắt cứ lặng lẽ lăn dài, nàng đã đợi được hắn! Không tự chủ bước xuống đài cao, nàng muốn lập tức chạy như bay vào trong ngực hắn, lồng ngực kiên cố ấm áp của hắn!
Dân chúng lẫn binh lính Cách Tát trong thành vốn trầm lặng không có ý chí chiến đấu bỗng phấn chấn lên, tinh thần hăng hái, mọi người mừng rỡ như điên, ầm ầm hô to: "Cách Tát vạn tuế! Ngô hoàng vạn tuế!"
Nhìn bóng người dao động, Long Tiêu hung tợn trừng mắt nhìn Liên Kiều, hắn không tin không chiếm được nàng, không cam lòng buông tha như thế. Tại sao hắn đã tới gần nàng như vậy, mà cuối cùng vẫn không có cách nào giữ chặt lấy nàng!
"Ngọc phi! Ngọc phi của trẫm, nàng là Ngọc phi của trẫm, nàng đi đâu! Không được chạy, đứng lại cho trẫm, nàng là của trẫm, là của trẫm!" Long Tiêu đột nhiên như phát điên lên, hắn muốnành được nàng, có chết cũng phải giành được nàng!
"Hoàng thượng! Thu binh đi! Đại quân của Mục Sa Tu Hạ sắp tới rồi, mau thu binh!" Đại tướng quân sau lưng quỳ xuống đất liều chết can gián!
Không, hắn không cam lòng, không cam lòng! Hắn phải giành được nàng, chỉ thiếu một bước nữa thôi, là giành được rồi! Hắn không đi! Hắn sẽ không lui binh! Mạnh mẽ kẹp chặt bụng ngựa, quất roi ngựa, hắn đã trở nên mù quáng!
"Nương nương! Người đừng chạy nhanh như vậy! Cẩn trọng thân thể!" Mê Cách cùng một đám thị vệ theo sát phía sau, tâm tình cũng vô cùng kích động, Đế Vương của bọn họ đã quay về đúng thời điểm quân tình nguy cấp nhất! Sao lòng người có thể không phấn chấn đây!
"Hoàng thượng! Ngài trở lại đi! Mau lui binh!" Đại tướng quân cũng mù quáng, nhìn quân vương của mình phát điên, hắn cũng hung dữ nhìn dõi theo, nữ nhân khiến quân vương của bọn họ phát si phát cuồng như ma nhập. Đôi mắt hơi khép lại, chính là nữ nhân này, nếu như không có nàng, cũng sẽ không có cuộc chiến ngày hôm nay! Nếu như không có nàng, tướng sĩ Lương quốc sẽ không chết thương vô số, nếu như không có nàng, bọn họ sẽ có một đế vương cơ trí tỉnh táo lãnh đạo, nếu như không có nàng. . . . . .
Trên đời này vốn không nên có nữ nhân này, hại nước hại dân! Cung tên trong tay bất tri bất giác giương lên, nhắm ngay giữ dung nhan tuyệt thế, vẻ đẹp như vậy, vốn không nên có ở trên đời.
Ngón tay nhẹ thả ra, dây cung căng hết cỡ bắn đi một mũi kình tiễn, lao vút về phía Liên Kiều.
"Nương nương cẩn thận ——" khi Mê Cách cùng đám thị vệ sau lưng phát hiện ra thì đã không kịp, có muốn cản mũi tên kia cũng không được.
Nghe được thanh âm kia, Liên Kiều nghiêng đầu, kinh ngạc nhìn một mũi tên vun vút bắn về phía mình, run rẩy đứng nguyên một chỗ, trong một ngáy mắt ấy, nàng cơ hồ như cảm nhận được mùi vị của cái chết.
Muốn nhắm mắt lẳng lặng chờ cái chết ập tới, lại không sao khép lại được, bóng dáng đen nhánh kia! Nàng muốn ngắm nhìn hắn cho tới cùng!
"A!" Một tiếng kêu đau, va chạm nặng nề làm nàng nhíu chặt lông mày, đau, lan khắp người. Nàng suy sụp ngã xuống, trên người là một thân hình khác đè lên!
"Hoàng thượng!" Đại tướng quân khó tin vào mắt mình thét lên một tiếng, không ngờ hoàng thượng lại dùng thân mình đỡ cho nữ nhân kia một mũi tên! align="justify">Tất cả mọi người đều nghẹn họng trân trối nhìn một màn trước mắt, Long Tiêu, Đế Vương Lương Quốc, sau lưng cắm ngập một mũi trường tiễn, ôm chặt Hoàng hậu Cách Tát, an toàn bảo hộ dưới thân mình.
"Nàng không sao chứ!" Long Tiêu hốt hoảng nhìn nàng, nàng đang ở dưới người hắn, sắc mặt tái nhợt!
Thở nhẹ, mở mắt ra, nàng đưa tay ôm bụng mình, cảm nhận thai máy một cái thật mạnh mẽ, tươi tắn cười một tiếng, hoàn hảo không có việc gì! Giương mắt lên, vẻ mặt lo lắng Long Tiêu rọi vào trong mắt nàng.
"Có bị thương ở đâu không? Bụng à? Hài tử của nàng không sao chứ!" Long Tiêu kinh hồn bạt vía hỏi, trán rịn một tầng mồ hôi mỏng.
"Không có việc gì!" Nàng nhẹ đáp, nhìn hắn, đáy mắt dâng lên một tia mờ mịt.
Nhận được câu trả lời thuyết phục từ nàng, trái tim Long Tiêu thoải mái hơn, vừa nở một nụ cười, nhưng lại bị nỗi đau đớn xuyên tim hắn vẫn cật lực che giấu phá hủy! Đó là mũi tên đoạt mạng hắn.
"Long Tiêu!" Liên Kiều kêu lên!
"Hoàng thượng!" Tướng sĩ Lương Quốc sau lưng cùng hô lớn.
Hắn giơ một tay, ngắn đám quân sĩ kích động, rồi nhìn Liên Kiều phía dưới, cười lên: "Đây là lần đầu tiên nàng gọi tên ta!"
Nhìn hắn, trong lòng Liên Kiều ngổn ngang trăm mùi vị, không biết nên nói gì cho phải!
Mồ hôi trên trán Long Tiêu tuôn ra ngày càng nhiều, thậm chí có chút còn nhỏ giọt trên mặt Liên Kiều. Hắn nhìn nàng, nhìn thật chăm chú, như thể nhìn cả một đời cũng không đủ!
"Ngọc phi, nàng là Ngọc phi của trẫm!" Hơi thở của hắn bắt đầu nặng nhọc, thanh âm suy yếu, đứt quãng, "Nhớ kỹ, nàng là của trẫm. . . . . . Hôm nay, nàng thiếu trẫm một mạng. . . . . . Sau này, khụ, sau này. . . . . . Phải trả trẫm! Phải trả. . . . . ."
"Long Tiêu!" Liên Kiều gấp gáp kêu lên, hoảng sợ phát hiện một điểm đỏ tươi rịn ra trên nền chiến bào vàng óng trước ngực hắn, rồi loang thành một mảnh, một mảnh đỏ tươi kia quả là đáng sợ đến lóa mắt. Mũi tên kia đã đả thương tâm mạch của hắn!
"Ngươi. . . . . . Tội gì phải thế!" Nàng rốt cuộc cố nói được một câu, nước mắt tuôn như mưa.
"Nàng khóc, là vì trẫm sao? Ha ha. . . . . . Khụ khụ khụ. . . . . . Khụ khụ. . . . . ." Hắn đột nhiên cảm thấy mừng vui vô cùng, giống như tất cả đây đều đáng giá. Chỉ là tốt đẹp trong nháy mắt thật ngắn quá, hắn nghĩ lưu giữ lại khoảnh khắc ấy!
"Trẫm muốn nàng nhớ, khụ khụ. . . . . . Cả đời này phải nhớ, nhớ trẫm, hừ —— a ——" Hai mắt Long Tiêu đột nhiên trợn trừng, chuyên chú nhìn chằm chằm nàng, chuyên chú, "Trẫm. . . . . . Chờ nàng!"
Long Tiêu chết rồi, chết trong ngực của nàng, một sinh mệnh đã từng cố chấp như thế, giờ chỉ còn lưu lại một cái xác vô hồn.
Không nói nổi cảm xúc trong lòng bây giờ là vui hay buồn! Có một chút chết lặng, trong đầu hoàn toàn trống rỗng! Bất chợt, cái gì cũng không nghe ra. Nơi xa vang lên tiếng chân bước ầm ầm rung tai, nhưng nàng không nghe thấy, chỉ có thể nhìn tứ phía bắt đầu trở nên huyên náo, mọi sự đều mơ hồ, chỉ còn mờ mịt, thứ duy nhất nàng trông thấy rõ chính là bóng áo giáp đen lấp lánh kim quang kia.
Bóng đen có thể mang lại cho nàng ánh sáng, ấm áp, tiếng cười, niềm vui.