Lúc này, Liên Kiều đã làm Hoàng hậu tôn quý của cả một quốc gia, nhưng nàng lại chẳng thấy vui vẻ gì. Một cuộc sống cẩm y ngọc thực, tôi tớ thành đoàn dĩ nhiên là rất tốt, nhưng trượng phu của nàng lại không thể lúc nào cũng ở bên nàng như trước kia nữa. Mỗi lần, đều đợi tới khi nàng đã ngủ thiếp đi, hắn mới nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh nàng, mà lúc trời sáng hắn lại phải rời đi rất sớm. Tân hoàng mới đăng cơ tất nhiêu có nhiều công sự chờ hắn xử lý, chiếu lệnh ban không xong, chính sự để ý không xuể, bậc Đế Vương đúng là cũng có cái gò bó bất đắc dĩ của Đế Vương, nàng tuy hiểu, nhưng vẫn không có cách nào thấy thoải mái.
Người ta nói mang thai sẽ làm tính tình nữ nhân xấu đi, trở nên buồn vui thất thường, trong lòng Liên Kiều hiểu rõ, nàng không phải tiểu hài tử ba tuổi, mà là một người trưởng thành tâm lý thành thục, và cũng là Hoàng hậu của Cách Tát quốc, cho nên hẳn phải cố gắng không chế tính cách của mình. Chẳng qua lý trí thì bình tĩnh, nhưng trong lòng lại thấy cô độc, bởi vì nàng chỉ là một nữ nhân.
Sờ bụng chính nơi đó đã hơi nhô ra, ba tháng rồi! Vẫn chưa biết là con trai hay con gái. Mỗi khi ấy, nàng mới lại có thể lộ ra ý cười.
"Hoàng thượng giá lâm!"
Lạ thật, lúc này hắn nên ở Thừa Phong điện xử lý quốc sự, sao lại hồi cung?
Đứng dậy ra ngoài nghênh tiếp, mới vừa nhấc váy chuẩn bị quỳ xuống hành lễ, cánh tay Mục Sa Tu Hạ đã đỡ lấy nàng, ôm eo nàng, không hờn không giận thấp giọng trách cứ.
"Đã nói bao nhiêu lần rồi, ở trong tẩm cung không được quỳ lạy ra, sao lại không nhớ hả!"
Hắn hơi chút tức giận làm nàng uất ức, cái tên nam nhân này, đã đăng cơ làm hoàng đế rồi mà vẫn không nhớ nổi phải xưng là "Trẫm", trí nhớ kém quá mà! Lỡ để cho đám thần tử lão thành cổ hủ biết được, e là lại bị chỉ trích cho xem!
Nhớ ngày đó đăng cơ trên đại điện, chuyện hắn ôm nàng phi thân lên đài đã bị các đại thần đem ra bàn tán N lần, cho đến khi làm Mục Sa Tu Hạ phát bực, mang vị đại thần cứ lải nhải mãi không thôi chuyện này ra đánh cho 40 gậy mới tha, đám thần tử kia mới sợ tới mức không dám lên tiếng, từ đó về sau, phàm là chuyện liên quan đến Hoàng hậu nương nương thì phải suy tính cẩn thận xem có nên nói ra trước mặt thánh thượng không. Thật đáng thương, vị đại thần bị đánh kia đã ngoài sáu mươi tuổi, một thân xương cốt già yếu, sao chịu nổi 40 gậy đây? Nếu không phải quan thụ hình hạ thủ lưu tình, sợ là đã sớm đi đời nhà ma rồi.
Cười cười giúp hắn cởi áo choàng, ôn nhu nói: "Quốc sự xử lý xong rồi à? Sao sớm vậy đã về cung?"
Ôm nàng vào lòng, tựa đầu nơi hõm vai nàng, hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Quốc sự nào có thể xử lý hết được? Đã làm không xong, thì nghỉ một lúc cũng chẳng sao, nhưng nếu lỡ lạnh nhạt với Hoàng hậu của ta, trong lòng sẽ không yên."
Nhẹ nhàng níu vạt áo hắn, nàng vờ nổi giận: "Không yên? Bắt đầu lạnh nhạt với ta từ bao giờ vậy?"
"Hà hà hà. . . . . ." Tiếng cười vui vẻ trầm thấp từ trong cổ họng tràn ra, làm lồng ngực hơi run run.
"Hoàng hậu thật khéo hiểu lòng người!" Hắn ôn nhu nghiền ngẫm hôn lên môi nàng, nhẹ từng chút, bao vây tầng tầng, bàn tay to xoa nắn khuôn ngực đầy đặn của nàng, rồi trượt xuống phần bụng hơi nhô lên, cảm xúc trong lòng trào dân, hôn càng thêm sâu. . . . . .
Mấy ngày sau đó, Mục Sa Tu Hạ luôn trở về bên Liên Kiều sớm hơn thường lệ, việc này khiến Liên Kiều dù trong lòng vui vẻ cũng có chút nghi ngờ. Đáng lý ra hắn không nên làm như vậy chứ!
Bị Mục Sa Tu Hạ nhẹ nhàng ôm vào trong ngực, Liên Kiều chợt bất an run lên, hắn nhận ra ngay, tựa lên người nàng hỏi: "Không thoải mái à?" Gần đây Liên Kiều bắt đầu nôn nghén, không ăn được gì, khiến hắn lo lắng xót xa, không làm gì được, cũng chẳng đỡ đần được gì, chỉ có thể ôm nàng như thế, không biết là đang an ủi nàng hay là tự an ủi mình.
Tay hơi động đậy, mặt đã vùi vào lồng ngực kiên cố của hắn, cảm nhận hơi thở nam tính của hắn, nhẹ giọng nói: “Không có việc gì!”
Thấy nàng đáp lời, hắn mới dần bình ổn tâm trạng, nằm lại lên giường, cánh tay vẫn ôm chặt nàng như cũ.
“Hạ. . . . . .” Nàng nhíu mày, rốt cuộc vẫn cất tiếng hỏi, “Có phải chàng giấu ta chuyện gì không?”
Cánh tay hơi run lên, hắn nhanh chóng cúi đầu nhìn nàng, không vui: “Ai lại nói linh tinh cái gì bên tai nàng rồi?”
Nàng cười, ý bảo hắn không cần nhiều lời.
“Giờ còn cần ai phải nói gì với ta sao?” Nàng cười khổ, trách hắn giấu giếm.
Nhìn thê tử trong ngực, mỉm cười, nàng vẫn luôn thông minh nhạy cảm như vậy, sao hắn có thể qua mắt được nàng đây? Huống chi chuyện này có muốn giấu cũng không giấu được, cuối cùng rồi cũng biết. Nhưng hắn không muốn nàng biết sớm quá, chậm một ngày là thêm một ngày yên ổn, hắn không muốn nàng phải vì vậy mà lo lắng.
“Liên nhi, đúng là ta có chuyện giấu nàng, nhưng để mấy ngày nữa rồi ta sẽ nói cho nàng biết được không?” Hôn lên vành tai nàng, ngửi mùi hương trên tóc nàng, hắn lưu luyến giờ khắn hạnh phúc này.
“Được!” Hắn không muốn nói, vậy nàng cũng không muốn nghe, khi hắn nguyện ý rồi, hắn tự khắc sẽ nói cho nàng biết.
Bảy ngày sau.
“Nương nương, Cát Cát cầu kiến!” Tđt khom người nói.
“Cho vào!” Liên Kiều nhìn vào gương đồng, chỉnh sửa lại dung nhan, cái gì phải đến thì ắt sẽ đến.
Cát Cát cung kính tiến vào trong, quỳ gối kính cẩn nói: “Nô tài tham kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế!”">“Có chuyện gì? Đứng lên rồi nói!” Vấn lọn tóc cuối cùng gọn vào trong mũ phượng, nàng lạnh nhạt liếc nhìn Cát Cát đang quỳ gối trong nội đường, hắn rốt cuộc muốn nói gì đây?
“Tạ ơn nương nương!” Cát Cát dù đã đứng lên, thân người vẫn cong xuống như cũ, “Hồi bẩm nương nương, Hoàng thượng mời nương nương thay y phục rồi tới cửa cung đưa tiễn! Đây là thủ dụ của Hoàng thượng.” Sau đó hắn liền rút thánh chỉ trong tay áo ra.
Liếc nhìn thủ dụ trong tay hắn, Liên Kiều không tới nhận, mà trực tiếp đứng dậy nói: “Giờ đi luôn thôi!” Đã sớm đoán được dụng ý của hắn, hắn muốn đi, nhưng không muốn nói cho nàng biết quá sớm, là vì sợ nàng sẽ không nỡ để hắn đi! Đồ ngốc này!
Một chiếc kiệu vàng xa hoa rộng rãi dừng bên ngoài cửa cung, màn kiệu vừa vén lên, gió lạnh đã tràn vào, cuốn theo cả lá khô. Một chiếc giày vàng nhẹ dẫm lên phiến lá khô kia, giòn tan mấy tiếng “Răng rắc”.
Liên Kiều khoác trên mình một bộ trang phục lộng lẫy từ trong kiệu bước ra, ngước mắt nhìn lại, đại quân khí thế ngút trời đã ý chí hiên ngang chỉnh tề đứng dưới thành cung, trải dài mấy dặm, không thấy điểm dừng.
Ở cửa cung, ngồi trên con hắc mã, Mục Sa Tu Hạ mặc một thân quân trang, áo giáp đen lóe sáng dưới ánh mặt trời mùa thu, gió thu cuồn cuộn, thổi tung tấm áo choàng nhung đen cùng vài sợi tóc bạc của hắn, một đen một trắng quấn quýt giao tranh, một vẻ đẹp đầy nam tính, vừa cuồng ngạo vừa đa tình.
Nàng nhìn hắn, cứ bình tĩnh như thế, si ngốc ngắm nhìn hắn, nam nhân giống y như thiên thần trước mắt nàng đây chính là trượng phu của nàng!
“Nô tì ra mắt hoàng thượng!” Nàm cam tâm tình nguyện quỳ rạp xuống.
Ngay lúc ấy, hắn nhận một quỳ của nàng, hắn biết, đó không phải là biểu thị cho sự sợ hãi đối với thân phận của hắn, mà là của một nữ nhân, một thê tử đối với trượng phu của mình, một phần là cầu phúc, một phần là mong đợi, một phần là khát khao.
Tung người xuống ngựa nâng nàng dậy, hắn mỉm cười nhìn nàng: “Ta phải xuất chinh!”
Nàng đáp lại ánh nhìn của hắn, đáy mắt dù không muốn, cũng không thể giữ lại: “Bảo trọng, ta và con chờ chàng trở về!”
Hăn nhíu mày, có chút khó tin khi nàng có thể bình tĩnh như thế.
Nàng cười quyến rũ, biết, bình định Phiên quốc là việc phải làm, vấn đề chỉ là sớm hay muộn, hôm nay mọi sự trong nước đều đã được thu xếp thỏa đáng, hắn đương nhiên phải đi. Nhưng hắn không nói, vẫn luôn không chịu nói cho nàng, nàng cũng giả bộ như không biết, ấy là ý tốt của hắn, dù hắn không nói ra, lẽ nào nàng lại không hay biết?
Nhìn nàng cười, hắn biết rõ, nàng là thê tử của hắn! Hắn sao có thể qua mắt được nàng?
“Nàng, cũng phải bảo trọng!” Con mắt vốn luôn ngạo nghễ lúc này như ẩn hiện một nỗi u buồn không dứt.
“Nhất định!” Nàng cho hắn một lời khẳng định chắc nịch, “Ta nhất định sẽ khỏe mạnh, con cũng vậy!”
Không đòi hỏi hắn phải sớm ngày trở lại, nàng chưa bao giờ đặt ra kỳ hạn cho hắn, hắn là người mang trên mình đại nghiệp, không thể trói buộc hắn được!
Nhìn nàng, lại một lần nữa thở dài ôm nàng vào trong ngực, trước cửa cung, ngay trước mặt bá quan văn võ cùng mười vạn đại quân, dưới trời xanh, mây trắng, hắn thâm tình hôn lên môi nàng. Nếu như có thể, hắn thật sự không muốn phải rời bỏ nàng vào lúc này, nàng đang mang thai mà! Chỉ là hắn thân bất do kỷ, trọng trách trên vai đâu thể nói bỏ là bỏ xuống được.
“Phải nhớ ta!” Hắn khàn giọng dặn dò ngay trên môi nàng, bá đạo rời đi mà vẫn cứ chiếm trọn tâm trí nàng.
“Ừm!” Nàng ngượng ngùng khẽ đáp, nhiều người nhìn như vậy, nàng thật dự không có mặt mũi nào để diễn một màn ân ái trước mặt mọi người.
Hai gò má nàng ửng hồng, ánh mắt thẹn thùng e lệ, khiến hắn không tài nào dời mắt, một hồi lâu sau mới nói: “Binh bộ thượng thư Mê Cách có thể tin được!”
Cuối cùng lưu luyến buông nàng ra, xoay người lên ngựa, ánh mắt chăm chăm nhìn nàng, cất lời hứa hẹn: “Sẽ nhanh thôi! Chờ ta!”
Dùng toàn bộ sức mạnh lộ ra một nụ cười tự mình cho là diễm lệ nhất, tiễn hắn lên đường. Hắn thâm tình ngắm nhìn nàng một lượt, rồi dứt khoát xoay đầu ngựa, tự ép mình không được chần chừ thêm nữa, hét lớn: “Lên đường!”
Nàng vẫn giữ vững nụ cười đưa mắt nhìn hắn, mặc dù hắn không thấy, mặc dù hắn không quay đầu nhìn nàng, nhưng nụ cười của nàng vẫn thủy chung vương trên khóe môi, đọng lại mãi -----">Cho đến tận khi chất lỏng mặn chát trượt vào trong miệng, đó chính là bao nhớ nhung cay đắng của nàng!
Chương 72: Đối đầu kẻ định mạnh
Mục Sa Tu Hạ cầm binh xuất chinh gần một tháng rồi, chẳng hiểu vì sao trong lòng Liên Kiều vẫn cảm thấy vô cùng lo lắng, cũng không phải nghi ngờ năng lực hành quân đánh trận của hắn, mà là lần này Phiên quốc loạn động, thế tới ào ào, nghe nói không chỉ Phiên quốc động thân nổi dậy, mà cả Lương quốc cũng có động thái. Xem ra Long Tiêu chắc sẽ không từ bỏ ý đồ.
Theo tin báo từ tiền tuyến, lần này Phiên quốc dám lớn mật chủ động khơi mào chiến sự như vậy, chính là vì có Lương quốc đứng phía sau giở trò quỷ. Hôm nay Lương quốc đã phái ra 30 vạn đại quân tiến về phía Phiên quốc, đây mới chính là nguyên do khiến Mục Sa Tu Hạ dứt khoát hạ quyết định ngự giá xuất chinh. Thực lực Lương quốc đâu thể khinh thường!
“Ở tiền tuyến giờ sao rồi?” Liên Kiều ôm bụng bầy bốn tháng hỏi Binh bộ thượng thư Mê Cách quỳ dưới hạ đường, vẻ mặt điềm tĩnh.
“Khởi bẩm nương nương, mười ngày trước Hoàng thượng đã hợp nhất với liên quân, 30 vạn đại quân cùng hành quân thẳng tiến đến quốc đô Phiên quốc!”
Đây là tin tức từ mười ngày trước, aizz, truyền gửi thông tin ở cổ đại thật lạc hậu, bao nhiêu nóng lòng của nàng đều biểu lộ hết ra ngoài.
“Lương quốc có động tĩnh gì không?”
“Bẩm nương nương, tạm thời chưa phát hiện ra bất kỳ điều gì.”
Hừm, trước khi rời đi Mục Sa Tu Hạ có để lại ba vạn quân tinh nhuệ trấn thủ quốc đô nhưng tên Long Tiêu kia quỷ kế đa đoan, nàng không thể không đề phòng.
Ra khỏi đại điện, tản bộ trong hoa viên, đây là bài tập nàng phải làm mỗi ngày. Nơi này là cổ đại, điều kiện không cho phép nàng đẻ mổ, để sinh được dễ dàng, nàng phải chú ý đến trọng lượng của cơ thể và đứa bé trong bụng, không lỡ đứa nhỏ lớn quá lại khó sinh.
Bầu trời có chút âm u, sợ là sắp mưa. Không biết Cách Tát quốc ở nơi sa mạc thế này liệu có tuyết không nhỉ? Nàng phải trải qua mùa đông năm ngoái ở Lương quốc, năm nay nàng không muốn để lỡ mùa đông ở Cách Tát quốc.
“Nương nương, bên ngoài có người cầu kiến!” Y Mã quỳ gối bẩm báo.
“Người nào?” Đang làm những bước dưỡng thai thời kỳ đầu cho đứa con trong bụng, Liên Kiều tùy ý hỏi.
Y Mã ngập ngừng: “Dạ, là Tô phi nương nương!”
Là nàng? Sau khi Mục Sa Tu Hạ lên ngôi, người của phủ thái tử cũng theo vào cung, chỉ giữ lại mình Tô Lạp không cho theo cùng. Đối với dụng ý của Mục Sa Tu Hạ, nàng hiểu, nhưng lại không nắm rõ. Mặc dù thông cảm với Tô Lạp, nhưng nếu Mục Sa Tu Hạ đã làm như thế, tất nhiên là có cái lý của hắn, cũng đã nhanh chóng tìm người chuyên trách phục vụ ăn mặc đi lại, chỉ cần Tô Lạp không phải chịu khổ chịu nhục, nàng cũng không đả động tới.
Sao hôm nay nữ tử này lại chủ động vào cung tìm nàng, chắc có chuyện gì rồi.
“Cho nàng vào.” Không nghĩ ngợi nhiều, lệnh cho Y Mã dẫn nàng vào yết kiến.
Tô Lạp mặc một bộ cung trang màu hồng nhạy, mỹ lệ thướt tha tiến vào trong hoa viên, tới trước mặt Liên Kiều, hai đầu gối quỳ xuống: “Nô tỳ tham kiến Thái tử phi nương nương!”
Ngồi trong lương đình giữa hoa viên, Liên Kiều lạnh nhạt nói: “Tô phi không cần đa lễ, đứng dậy rồi nói!” Nhìn Tô Lạp quỳ gối ngoài đình, nàng cũng không đứng dậy đỡ nàng ta.
Tô Lạp từ từ đứng lên, đầu cúi cực thất, kính sợ.
“Lần này vào cung có chuyện gì?”
“Liên tỷ tỷ!” Không ngờ Tô Lạp lại đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn nàng thốt ra một tiếng xưng hô như vậy. Liên Kiều có chút kinh ngạc, cái tiếng “Liên tỷ tỷ” này như gợi lên trong nàng trí nhớ về một thời xa xưa. Đã bao lâu rồi nhỉ? Nàng thậm chí như đã quên. Một tiếng gọi làm trái tim nàng có chút ấm áp, nhưng đó cũng chỉ là những kỉ niệm đã qua, thời gian trôi đi không quay đầu lại. Nàng không còn là Liên Kiều năm đó, và nàng ấy cũng chẳng phải Tô Lạp khi xưa. Người vẫn vẹn nguyên, nhưng thời điểm đã sai khác.
Mỉm cười, Liên Kiều nhìn nàng: “Sao vậy?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Lạp hiện ra chút quan tâm, lại hơi chút e lệ: “Liên tỷ tỷ, Tô Lạp muốn vào cung chăm sóc tỷ tỷ. Bây giờ tỷ tỷ đang có thai, Tô Lạp thấy không yên lòng! Những hạ nhân kia chân không nhanh nhẹn, quan tâm không đủ tỉ mỉ, Tô Lạp ở trong phủ cả ngày lẫn đêm đều nhớ nhung tỷ tỷ, nếu tỷ tỷ đồng ý cho Tô Lạp hầu hạ bên người, Tô Lạp nhất định sẽ tận tâm tận lực, tuyệt đối không lơ là, cũng vừa hay báo đáp tấm lòng của tỷ tỷ dành cho Tô Lạp.”
Nhìn Tô Lạp, trong lòng hơi có chút nghi ngờ, vì sao nàng mang thai 4 tháng rồi, nàng ta mới có ý định đến hầu hạ nàng? Huống hồ lại nhằm đúng lúc Mục Sa Tu Hạ không có trong cung mới tới gặp nàng. Nàng ta đột nhiên trở nên hòa nhã tỏ vẻ thân thiết thế làm Liên Kiều sinh nghi, dường như nàng ta đang cố gắng thắt chặt mối quan hệ với nàng, nàng ta rốt cuộc là có mục đích gì đây?
Ngoài mặt không biến sắc, Liên Kiều khẽ mỉm cười: “Nha đầu thông minh lanh lợi trong cung còn nhiều, muội muội không cần để tâm làm gì, dù sao muội muội cũng là phi tần của hoàng thượng, không nên làm mấy việc nặng nhọc này, thành ý của muội muội tỷ tỷ xin ghi nhận.”
Tô Lạp hoa dung thất sắc (khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt), ảm đạm nói: “Lẽ nào tỷ tỷ không tin tưởng Tô Lạp, lo sợ Tô Lạp làm việc không tốt sao?”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đã rưng rưng chực khóc của Tô Lạp, Liên Kiều có chút ngạc nhiên, rốt cuộc nàng ta muốn làm gì đây.
“Được rồi! Thật sợ muội quá, vậy muội cứ ở lại đi, dù sao ta cũng muốn có người ở trong cung cùng trò chuyện.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn kia của Tô Lạp vốn đang lo lắng vô cùng lập tức hé lộ một nụ cười rực rỡ.
“Đa tạ tỷ tỷ!”
Không phải nàng muốn dùng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, hành vi của Tô Lạp quá kỳ quái, khiến lòng nàng nảy sinh cảnh giác. Chỉ là nhiều ngày nay, nàng ta ngược lại luôn làm tốt bổn phận của mình, hỏi han ân cần, quan tâm đầy đủ cho nàng, không có hành động gì khác, điều này làm Liên Kiều mê muội không thôi, không biết nàng đang toan tính điều gì.
“Nương nương, Binh bộ thượng thư Mê Cách đại nhân cầu kiến!” Y Mã tiến tới bẩm báo.
Nàng ngạc nhiên, Mê Cách là ngoại thích quan viên, bình thường không cho truyền gọi, hắn nhất định sẽ không vào cung.
“Mau cho vào!” Ắt hẳn là có việc gì đó, Liên Kiều không nhịn được lo lắng.
Mê Cách vội vã tiến vào, quỳ gập một chân hành lễ: “Vi thần khấu kiến Hoàng hậu nương nương!”
“Rốt cuộc có chuyện gì! Đừng lên rồi nói!” Liên Kiều phất tay, những lễ tiết này thật phiền toái.
Mê Cách đứng dậy khom người nói: “Đại quân Lương quốc đã áp sát Mạch Tây rồi!”
“Cái gì!” Liên Kiều kinh hãi. Đã xảy ra chuyện gì đây? Mạch Tây là tòa thành trọng yếu về cả quân sự lẫn kinh tế của Cách Tát quốc, nếu Mạch Tây bị chiếm mất, nguồn cung lương thực cho Thượng Kinh sẽ bị chặt đứt, trở thành con thú bị vây trong lồng! Sao quân đội Lương quốc có thể im hơi lặng tiếng lẻn vào như thế? Sao trước đó đến một chút tin tức cũng chẳng hay?
“Đại quân Lương quốc đang nhăm nhe Thượng Kinh của ta, mà đó là tin của ba ngày trước, bây giờ không biết Mạch Tây bên kia rốt cuộc ra sao rồi!” Mê Cách cũng lòng như lửa đốt, sáng sớm nay Binh bộ nhận được tin cấp báo, hắn liền vội vã chạy tới báo cho Hoàng hậu.
“Lương quốc phát tới bao nhiêu quân binh?” Nàng lạnh giọng hỏi.
“Tính sơ sơ khoảng gần 30 vạn.”
“Cái gì?” Nàng gầm nhẹ, 30 vạn! Trên dưới Cách Tát quốc tổng cộng cũng chỉ có 60 vạn đại quân, vả lại một nửa đều đã theo Mục Sa Tu Hạ chinh chiến, “Lương quốc không thể thần không biết quỷ không hay lẻn vào trọng thành của Cách Tát quốc thể được, tin báo có sai sót gì không?” Đây cũng là điều nàng không thể lý giải nổi, số lượng quân binh nhiều như thế sao có thể che giấu tai mắt người ngoài, xuyên qua biên cảnh!
“Bẩm nương nương, theo tin báo thì là do Trát Tạp Vương gia đứng giữa gây rối, Lương quốc chính là đi qua thành trì lệ thuộc của Trát Tạp Vương gia mới có thể nhanh chóng tiến đến Mạch Tây như thế.”
“Trát Tạp Vương gia?” Liên Kiều lẩm bẩm cái tên đó, người này không phải đã sớm trốn chạy bặt vô âm tín rồi sao? Nàng còn nhớ lần đó nói cho Mục Sa Tu Hạ chuyện công chúa Vi Nhi con gái yêu quý của Trát tạp Vương gia là nội gian, thế là Mục Sa Tu Hạ liền ra lệnh truy lùng hai người bọn họ, nhưng không ngờ bọn họ đã sớm bỏ trốn, chẳng biết đã đi đâu, Mục Sa Tu Hạ phái người đi tìm tung tích hai người này rất lâu mà không thấy, sau đó liền thôi.
“Bọn họ không phải đã chạy trốn rồi sao? Hơn nữa trong thành không phải có quân ta canh giữ sao? Lương quốc sao có thể dễ dàng vào thành?” Liên Kiều không tin, một thần tử lưu vong thì có thể gây nên bao sóng gió chứ.
“Tình hình cụ thể vi thần không hiểu rõ lắm, chỉ biết là thủ hạ cũ của Trát Tạp Vương gia đã mở r cửa thành cho đại quân Lương quốc đi qua!”
Xong rồi! Đôi mày thanh tú nhíu lại, Liên Kiều lạnh lùng nói: “Nếu xét theo tốc độ bình thường, đại quân Lương quốc mất mấy ngày mới tới được Thượng Kinh?”
Liếc nhìn Liên Kiều, Mê Cách cắn răng nói: “Bảy ngày!”
Bảy ngày! Nếu không tính thời gian truyền tin, chẳng lẽ bọn họ chỉ còn dư bốn ngày thôi ư?
“Điều động binh lực canh giữ quanh đây tới ứng cứu được không?” Liên Kiều xũng không hiểu cách bài trí quân đội của Cách Tát quốc lắm, chỉ có thể nhờ Mê Cách giúp đỡ.
“Muốn triệu tập quân đội thì phải có Hồ Phù (dấu hiệu để điều binh thời xưa, hình con hổ, chia làm hai mảnh) của Hoàng thượng, nhưng lúc này Hoàng thượng. . . . . . Bây giờ chỉ có thể điều động được ba vạn tinh binh trong thành thôi!”
Ba vạn đấu với ba mươi vạn, đúng là bọ ngựa đá xe!
“Không phải Lương quốc đã phái 30 vạn đại quân về phía Phiên quốc rồi ư? Sao lại còn 30 vạn đại quân tiến về Cách Tát ta?” Lương quốc dốc toàn bộ binh lực như vậy, không phải trong nước sẽ trống rỗng sao? Nàng không tin Long Tiêu lại hồ đồ như thế.
“Cái này. . . . . . Hạ quan cũng không biết rõ, chuyện này trước mắt còn chưa sáng tỏ.” Làm sao bây giờ, thân là chức quan đứng đầu Binh bộ, nương nương hỏi vấn đề mấu chốt mà hắn không trả lời được, Mê Cách đã sớm toát mồ hôi lạnh ròng ròng.
“Truyền lệnh xuống, ngày mai lâm triều!” Liên Kiều nói như chém đinh chặt sắt!
Cái gì? Lâm triều? Hoàng thượng không có ở đây thì lâm triều sao được, ai sẽ chủ trì?
Liếc nhìn hắn một cái, Liên Kiều đanh mặt nói: “Ngày mai lâm triều Bổn cung sẽ chủ trì, tình thế nguy cấp, không thể bàn luận nhiều!”
“Dạ!” Mê Cách lĩnh mệnh!
“Ngoài ra, ngươi mau sớm phái người canh chừng nguồn nước ngoài thành đề phòng Lương quốc hạ động, hạ lệnh phong tỏa cửa thành, không cho bất kỳ ai ra vào, để ngừa gian tế trà trộn! Rồi tiếp tục phái người liên hệ với quân đội đóng quân nơi khác, xem có thể tới ứng cứu hay không, hỏa tốc sai người mang tin Thượng Kinh lâm nguy tới báo cho Hoàng thượng! Bắt đầu từ bây giờ nhà nhà tích trữ lương thực, cho mở quốc khố, cứ đến giờ là phân phát theo quy định.” Liên Kiều một hơi bàn giao xo chuyện, nhìn về phía mê Cách.
“Vi thần kính cẩn nghe theo ý chỉ của nương nương!” Mê Cách kính sợ ôm quyền lĩnh chỉ, lần đầu tiên cảm thấy vô cùng bội phục một nữ nhân, dưới tình huống đến cả nam nhân cũng phải toàn thân run sợ, quốc chủ Phiên quốc chính là ví dụ tốt nhất, không phải đại quân Cách Tát quốc bọn họ mới đánh vào quốc đô thì cái tên oắt con vô dụng đó đã bỏ thành mà chạy rồi sao? Vậy mà tai vạ đến nơi, quân địch cận kề, Hoàng hậu của bọn họ cũng không gấp gáp nóng nảy, suy nghĩ kỹ càng, bình tĩnh chỉ huy đâu vào đấy. Nữ tử như vậy quả là hiếm thấy. Chẳng trách Hoàng thượng lại yêu thương nàng hết mực, giải tán 3000 hậu cung, độc sủng một mình nàng. Nàng đúng là nữ nhân khiến nam nhân không thể rời mắt!
Sau khi Mê Cách rời đi, Liên Kiều ở trong tẩm cung đi đi lại lại, đứng ngồi không yên, theo tính toán của nàng, dù bây giời phái người đi cấp báo cho Mục Sa Tu Hạ, trên đường đi không ngủ không nghỉ cũng mất hai mươi ngày mới về được, nhưng quân đội Lương quốc nhanh nhất cũng chỉ bốn ngày là tới, thời gian căn bản không còn kịp nữa.