Dùng sức hất bàn tay nữ nhân kia đang để trên tay mình, Liên Kiều tông cửa xông ra, lại bị cỗ kiệu lớn nguy nga lộng lẫy ngoài cửa làm cho ngơ ngẩn.
Ngoài cửa một hàng thái giám. Cung nữ đồng loạt quỳ xuống, ầm ầm nói: "Tham kiến Ngọc phi nương nương, vạn tuế vạn vạn tuế!"
Chán nản bị nhét vào trong kiệu, Liên Kiều hiểu mình đã bị Long Tiêu bố trí hoàn toàn. Lấy thân phận của nàng, muốn đường hoàng vào ở trong hậu cung là không thể, vì vậy hắn liền trăm phương ngàn kế an bài cho nàng một thân phận mới. Nữ nhi của Cửu Môn Đề Đốc, thật đủ danh giá rồi! Còn thật khó khăn cho hắn dụng tâm chăm sóc! Chỉ là, tất cả cũng chỉ là vì mong muốn của bản thân hắn mà thôi.
Tám người nâng đại kiệu rêu rao khắp nơi, một đường đi tới hoàng cung, lòng của Liên Kiều cũng một đường chìm đến đáy cốc, chẳng lẽ nàng thật sự không trốn thoát? Cửa cung đều sâu như biển, ban đầu là vì Mục Sa Tu Hạ nàng mới có thể chạy trốn, hôm nay nàng phải làm sao? Mục Sa Tu Hạ sẽ không trở lại cứu nàng lần nữa, bởi vì nàng là người đã chết! Ban đầu quyết tuyệt, đã tạo thành khốn cảnh hôm nay, giờ khắc này, nói không hối hận là gạt người.
Bỗng nhiên phát hiện, lòng của nàng căn bản không chứa nổi nam nhân khác, cho tới nay, trong lòng của nàng cũng chỉ có hắn, muốn nàng tiếp nhận nam nhân thứ hai, nàng tình nguyện đối mặt với chuyện hắn tam thê tứ thiếp.
Kiệu bỗng dừng lại, Liên Kiều chỉ nghe người bên ngoài ầm ầm quỳ xuống đất cung kính nói: "Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Đôi giày màu ánh kim từ từ bước thong thả lại gần, dừng ở bên ngoài kiệu, Liên Kiều thấy rõ ràng.
Màn kiệu bị bàn tay trắng muốt thon dài, chứng tỏ được sống an nhàn sung sướng từ từ vén lên, nàng nhìn thấy Long Tiêu một thân long bào, phong lưu phóng khoáng đứng ở bên ngoài kiệu, khóe miệng chứa nụ cười, thẳng tới đáy mắt.
Hắn cười làm cho nàng cả người rét run, hắn nhìn hắn tựa như nhìn con mồi trong lồng, nàng vô dụng bị nhốt, không cách nào chạy trốn!
"Ngọc phi của trẫm, lần đầu gặp mặt ....!" Hắn mỉm cười duỗi tay về phía nàng.
Tay của hắn rất đẹp, nàng lại không lòng dạ nào thưởng thức, đôi tay như thế không phải là đôi tay nàng nguyện ý nắm.
Không nhìn thấy kháng cự của nàng, hắn trực tiếp cầm lấy tay mềm của nàng, nụ cười trong đáy mắt sâu hơn, mềm mại không xương giống như ảo tưởng hắn đã thấy vô số lần.
Lực trên tay hắn tăng thêm, ép buộc nàng ra khỏi kiệu, đột nhiên cúi người dịu dàng nói ở bên tai nàng: "Từ hôm nay, nàng chính là Ngọc phi của trẫm!"
Mắt phượng lạnh lẽo, Long Tiêu ngay sau đó lạnh giọng hạ lệnh: " Ngọc phi của trẫm, các ngươi đều phải hầu hạ, ai chậm trễ, ai lắm mồm, trẫm sẽ không dễ dãi đâu!"
T người quỳ xuống: "Ngọc phi nương nương vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Long Tiêu hài lòng nhìn người quỳ đầy đất, tâm tình vô cùng tốt ôm cái eo nhỏ nhắn của Liên Kiều, dẫn nàng xoay người, chỉ vào tòa cung điện lộng lẫy xa hoa trước mặt nói: "Nơi này vốn là Sướng Xuân uyển, hôm nay đổi thành Ngọc Kiều điện, ban cho Ngọc phi!"
Liên Kiều căn bản không có lòng xem xét, một lòng chỉ đang nghĩ nên thoát khỏi nam nhân trước mắt thế nào.
Khẽ mỉm cười, hắn điểm nhẹ lên chóp mũi nàng, nàng cả kinh, đôi mắt hốt hoảng ngẩng lên nhìn lại hắn.
"Ngọc phi, nàng lại mất hồn rồi...!" Hắn nhỏ giọng trách cứ, lại có thể cảm nhận được cưng chiều trong giọng nói của hắn.
Nàng không chút phản ứng đúng như hắn suy nghĩ và dự đoán, cũng không tức giận, hắn có thể tạm thời bỏ qua nàng, cái mà hắn có nhiều nhất chính là thời gian để cùng nàng chơi loại trò mèo vờn chuột này, nàng trốn không thoát hắn, hắn vì nàng mà bày ra võng tình dày đặc.
"Ngọc phi cũng mệt mỏi rồi, tạm thời nghỉ ngơi một chút, buổi tối trẫm trở lại thăm nàng!" Nói xong lại hôn vào trán nàng một cái.
Buông nàng ra, mỉm cười, tự nhiên rời đi, thân ảnh tiêu dao khí thế tung hoành, đó là Đế Vương kiêu ngạo.
Sau khi Long Tiêu đi, những thái giám cung nữ kia quả nhiên rất cẩn thận, vây quanh nàng không ngừng hỏi han ân cần, điểm tâm, đồ ăn truyền lại rút, rút lại truyền. Gắng làm cho nàng vui mừng, hài lòng, dù sao hoàng thượng rất coi trọng vị quý phi nương nương này, muốn chậm trễ, đó là muốn rơi đầu.
Mọi người thấy Liên Kiều ngủ, không dám quấy rầy, mấy cung nữ phục vụ canh giữ ở bên giường, những người khác ai làm việc người ấy.
Một giấc này, nàng ngủ đến mức trời đất mù mịt, rối rắm, kinh sợ, đau lòng, lo sợ nghi hoặc mấy ngày liên tiếp làm cho nàng không được ngủ ngon. Hôm nay, mặc dù vào hang cọp, nhưng, không trốn được, chắc chắn có quyết tâm, nàng lại được ngủ rất an ổn. Vẫn ngủ thẳng tới lúc mặt trời lặn mặt trăng lên, Long Tiêu đi tới tẩm cung của nàng mà vẫn chưa tỉnh.
"Các ngươi nói nương nương từ khi trẫm rời đi liền đi ngủ, cho tới bây giờ vẫn chưa tỉnh sao?" Đôi mắt phượng ánh sáng lung linh, lại thoáng qua tia lạnh lẽo.
"Hồi bẩm hoàng thượng, nương nương thật đã ngủ say đến bây giờ cũng chưa tỉnh lại!" Hai tiểu cung nữ bẩm báo chi tiết.
Ánh sáng lạnh chợt lóe, hắn hời hợt nói: "Người đâu, đem hai nô tỳ này lôi ra đánh 50 đại bản!"
"Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng a! Hoàng thượng tha mạng. . . . . ." Hai tiểu cung nữ bị sợ đến xụi lơ trên mặt đất, không biết vì sao sao đột nhiên lại gặp tai vạ, 50 đại bản? Đánh xong làm gì còn mạng sống nữa chứ!
Nhíu mày một chút, thái giám ngoài cửa ba chân bốn cẳng kéo hai cung nữ ra ngoài, trước khi đóng cửa lại nghe thấy Hoàng đế lạnh lùng nói : "Chuyện của Ngọc phi chính là chuyện của trẫm, có bất kỳ chuyện gì đều phải bẩm báo với trẫm, tất cả đều phải nhớ kỹ cho trẫm!"
Xoay chuyển ánh mắt, nhìn dung nhan tuyệt sắc ngủ trên giường, vẻ lạnh lẽo trên mặt thoáng chốc trở nên mềm mại, tinh quang trong mắt cũng không sắc bén tràn ngập tình ý ngưng đọng lại vẻ xinh đẹp của nàng.
" Ngọc phi của trẫm ——" hắn thở dài than nhẹ, hài lòng nhìn nàng ngủ ở hoàng cung của hắn, sống ở nơi hắn an bài cho nàng.
Khóe môi khẽ cong, không khỏi hồi tưởng lại những việc đã trải qua. Lần đầu gặp nhau ở y quán, nàng lạnh nhạt mà xa cách, gặp nhau lần thứ hai ở hoàng cung Cách Tát, nàng nhìn thấu nhưng lại lãnh đạm, gặp nhau lần nữa ở Đại Lương, nàng lòng dạ ác độc cay độc! Từng nét của nàng đều mãnh liệt hấp dẫn hắn nhưu thế, hắn không cách nào kháng cự, vô lực thoát khỏi. Tựa như nghiện thuốc phiện, dạ, nàng sẽ làm mình nghiện! Tựa như đổng để, biết rõ nàng là trí mạng, vẫn như cũ như thiêu thân lao đầu vào lửa!
Hôm nay, hắn đối với nàng vẫn như thế. Mặc dù Thái hậu hạ lệnh phải giết, thế nhưng hắn lại chỉ muốn giết Mục Sa Tu Hạ, gã nam nhân dám chiếm lấy tâm của nàng, nhưng chưa từng muốn thương tổn nàng chút nào. Nàng là người đầu tiên, cũng là nữ nhân duy nhất để cho hắn động lòng. Hắn sẽ không bỏ qua nàng!
Từ từ bước thong thả tới bên giường, ngồi bên mép giường, đưa tay nâng lấy bàn tay mềm của nàng, ghé vào khẽ hôn bên môi. Thật tốt! Có thể bình thản ở cùng với nàng như vậy thật sự là quá tốt, đây là cảnh hắn ảo tưởng bao nhiêu lần, rốt cuộc đã được thực hiện, nàng cuối cùng sẽ thuộc về hắn, tựa như đế vị của hắn, đến cuối cùng vẫn là hắn.
Hai nô tỳ kia thật sự đáng ghét, không đến thông báo, lại để cho hắn bỏ lỡ thời khắc thưởng thức dung nhan lúc nàng, đáng chết!
"Ừ ——" nàng ưm một tiếng. Long Tiêu cho là nàng tỉnh, trầm ngâm nhìn kỹ, phát hiện nàng đạp chăn lại ngủ mất, cười khẽ, thì ra là nàng ngủ thiếp đi, lại cũng có một mặt ngây thơ như vậy, thật đáng yêu!
Không nhịn được cúi đầu xuống, hôn lên khóe môi nàng, đưa đầu lưỡi ra tỉ mỉ lướt qua hình môi của nàng, xúc cảm mềm mại của nàng làm cho cổ họng hắn căng lên, bụng dưới một hồi nóng ran, xương sống hoàn toàn trào lên cảm giác tê dại, làm hắn than nhẹ ra tiếng.
Vốn định lướt qua liền ngừng lại, không muốn quấy rầy nàng ngủ ngon, lại lần nữa chiếm đoạt ngọt ngào của nàng, hôn từ từ sâu hơn, môi nàng thật ngọt, thật thơm ngọt!
Bị hôn không cách nào hô hấp, Liên Kiều không tự chủ khẽ mở môi anh đào ra, lại làm cho một cái lưỡi to tiến vào, dây dưa lấy nàng.
Ghét loại cảm giác bị xâm phạm này, đó không phải là mùi vị của hắn, nàng cự tuyệt tiếp nhận! Nhíu đôi mày thanh tú, nàng đưa tay chống lại lồng ngực của Long Tiêu, kháng cự xâm nhập của hắn. Từ từ mờ mịt mở mắt, nàng nhìn thấy đôi mắt tràn đầy tình dục của hắn.
Kinh sợ. Cắn một cái, nàng nếm được vị ngai ngái, nhưng vẫn không được buông ra, hắn như cũ Cuồng Bá mút lấy lưỡi của nàng, mặc dù tia máu chảy xuống khóe miệng hắn.
Nàng sợ, điên cuồng trong đáy mắt nam nhân này làm cho nàng sợ! Thật sự sợ hãi, nàng rõ ràng không muốn thỏa hiệp.
Rốt cuộc hắn dần dần thả môi nàng ra, liên tục hôn vào các nơi khác ở cổ nàng, chịu đựng cảm giác cực kì nhục nhã, nàng lạnh lùng nói: "Buông ta ra!"
Hắn không chút cử động, đã bắt đầu cởi nàng áo, "Xoẹt —— nàng nghe được tiếng quần áo bị xé rách.
"Cắn không đứt lưỡi của ngươi, ít nhất ta có thể cắn đứt lưỡi của ta!" Đè nén sợ hãi trong lòng, nàng cố giữ vững tỉnh táo nói.
Đầu ở trước ngực nàng rốt cuộc cũng dừng lại, hắn ngẩng đầu, thở hổn hển nhìn nàng, dục vọng trong đáy mắt rõ ràng chưa được thỏa mãn. Chỉ là lời của nàng làm cho hắn dừng lại, bởi vì, hắn biết nàng nói được làm được.
Nhếch miệng, dục vọng trong đôi mắt hắn, nụ cười bên môi, máu tươi phun đầy khóe miệng, tạo thành bộ dạng vô cùng tà tứ, máu tanh lại khiến hắn hấp dẫn trí mạng.
"Ngọc phi, đừng giãy giụa vô vị nữa! Nàng là của trẫm, vĩnh viễn đều là của trẫm, cả đời này ngươi cũng trốn không thoát!"
"Ta không yêu ngươi, ở trong lòng ta ngươi không đáng giá một đồng, Đế Vương thì như thế nào, đối với ta, ngươi không hơn một đôi dép cũ!" Nàng lạnh nhạt nói.
Trong nháy mắt hắn tức giận, nhưng chỉ là trong nháy mắt, cơn giận rất nhanh bình thường trở lại, hắn biết nàng đang kích động hắn, nàng cố ý. Nữ nhân này quá biết tính toán, phóng túng không phải là đối thủ của nàng, chỉ có hắn mới đủ kiên nhẫn cùng lực lượng thuần phục nàng. Một ngày nào đó, nàng sẽ hạ đầu cao ngạo, tình ý liên tục rúc vào ngực hắn, van xin hắn nhiệt tình.
Đêm nay, hắn không đụng tới nàng, ôm nàng ngủ, cho đến khi bình minh!
Chương 60: vả miệng
"Điện hạ, hắn là quốc chủ Phiên quốc, không giết được!"
"Điện hạ, một khi quốc chủ bị giết, tất sẽ kích thích sự phẫn nộ của dân chúng ....! Cầu xin Điện hạ nghĩ lại!"
"Cút ——"đôi mắt xinh đẹp màu xanh dương giờ phút này lóe lên ánh sáng khát máu.
Phó tướng đồng loạt đưa mắt nhìn nhau một cái, biết chủ nhân của bọn hắn đã mất đi lý tính, cùng hắn giảng đạo lý căn bản là uổng phí hơi sức, không làm được còn bị rơi đầu .
Huyết thị vệ Mạc Cổ Nhĩ cũng không nhìn nổi, thái tử điện hạ điên rồi, hắn cơ hồ có thể xác nhận sự thật này. Từ giây phút thái tử phi tự vẫn trước mặt hắn, thái tử thật ra đã không phải thái tử rồi.
Tự mình thẩm vấn tất cả các đại thần của Phiên Quốc, sau đó định bọn họ tử tội, tội danh là Phiên quốc quốc sư bắt cóc thái tử phi, Phiên quốc quần thần tất cả đều bị liên luỵ, từ trên xuống dưới không ai thoát khỏi. Sau đó hắn nhốt bọn họ ở trong ngục giam, mỗi ngày từ sáng đến tối đều hành hình, giết người, giết người, rồi lại hành hình!
Sau đó hắn lại phát tiết tức giận trên người Đức Trạch công chúa mới sắc lập sườn phi, định tội mê hoặc quân, một chén canh hoa hồng, khiến cả đời vô sinh, thậm chí không cho phép thái y chẩn mạch xem nàng thụ thai hay không, nếu nữ nhân hắn yêu không cách nào mang thai con cháu cho hắn, hắn cũng không c những nữ nhân khác mang thai cho hắn. Dùng hình pháp tàn nhẫn nhất với một nữ nhân biểu hiện hận ý của hắn, người người nhìn thấy đều lạnh run cả người, đây đã không phải là sợ, mà là một loại sợ hãi khắc sâu.
Cuối cùng hắn cũng hành hạ quốc chủ Phiên quốc đến không còn hình người, định tội khác là Vô Đạo, Lạc Đan bị sợ đến mức chỉ còn thiếu tè ra quần, dung nhan được bảo dưỡng trong một đêm già nua, nhìn qua lão nhân thất tuần. (70 tuổi) Thấy mọi người kinh hãi không dứt, thế mới biết một mặt ăn thịt người, uống máu người của hắn.
Lạc Đan cho là Mục Sa Tu Hạ bởi vì ông ta yêu cầu hắn cưới con gái của ông ta, cũng để con gái của ông ta thụ thai mới đem tặng gan Thanh Long mà sinh khí. Vì cầu mạng sống, liền tranh thủ dâng gan Thanh Long lên, nhưng Mục Sa Tu Hạ dù đã lấy được lại chẳng những không bỏ qua cho ông ta, ngược lại còn hành hạ ông ta tệ hại hơn. Ông ta không biết, gan Thanh Long này khiến Mục Sa Tu Hạ nhớ tới vẻ mặt Liên Kiều bị thương quyết tuyệt, thấy vật nhớ người, hắn làm sao không hóa ma? Lạc Đan lúc này như tự chui đầu vào rọ.
Khoái đao giơ lên cao cao, đôi mắt hắn bởi vì máu tươi sắp bắn ra mà hiện ra tia sáng rực, tàn nhẫn dâng lên một chút ý cười, hắn rốt cuộc có thể giải quyết nam nhân này, người đầu sỏ khiến Liên nhi vứt bỏ hắn. Hành hạ ông ta, giết ông ta, hắn muốn nam nhân này cùng hắn vạn kiếp bất phục!
"Đợi đã nào...! Đừng giết hắn!" Phấn nhi xông vào, vội vàng hô to, hắn không muốn quốc gia này bởi vì sự điên cuồng của hắn mà lâm vào nghiệp chướng vô biên!
Nghiêng đầu, mắt màu xanh dương chiếu tới gương mặt thanh lệ.
"A ——" hắn nổi giận gầm lên một tiếng, một đao huơ ra, cái này để cho hắn như nam nhân rắn rết, hắn muốn giết chết hắn, không cần gặp lại hắn, hắn để cho hắn nhắc tới cái chết của nàng, nàng chết rồi, một chút cơ hội, một tia hi vọng cũng không cho hắn, hắn móc hết tim cho nàng, nàng lại chà đạp trên mặt đất, chẳng thèm ngó tới, nàng bỏ qua hắn làm hắn đau cũng không kịp, trực tiếp bị đá vào địa ngục. Nàng chết rồi, tim của hắn cũng biến mất theo, bởi vì hắn đã giao trái tim cho nàng, ăn sâu trên người của nàng, một nam nhân không có trái tim, sao còn có thể sống được giống người?
"Liên Kiều chưa chết ——" Lạc Phong biết rõ mình không phải là đối thủ của hắn, vì để cho hắn dừng tay, hắn chỉ có mau chóng hét lên câu này.
"哐 Đ-A-N-G...G!" Đao trên tay rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy. Hắn giật mình, cũng hoàn toàn ngơ ngẩn, ngơ ngác đứng ở đàng kia, tựa như tượng.
Dần dần, hốc mắt nóng lên, giống như có đồ vật gì ở trong ánh mắt đọng lại, không cẩn thận nhỏ xuống. . . . . .
Chất lỏng nóng bỏng từ khóe mắt rơi xuống, thân thể lay động, hắn có chút không chịu nổi.
Thị vệ đứng ở một bên tất cả đều mắt choáng váng, thứ trong suốt trong đôi mắt chủ nhân là cái gì? Là nước mắt sao? Huyết thị từ nhỏ làm bạn bên cạnh chủ nhân càng thêm vẻ khó tin, chủ nhân của bọn hắn, anh dũng vô địch, Cuồng Bá vô tình, tung hoành sa trường, lãnh khốc kiên quyết, mấy lần người bị thương nặng, bao lần ở hiểm cảnh có từng chảy lệ đâu?
Sợi tóc màu bạc thổi xuống ở cạnh má, hai mắt màu xanh dương bởi vì nước mắt kích thích có vẻ đỏ bừng, dung nhan tuấn mỹ vô cùng lưu lại từng vệt nước mắt phản quang, chủ nhân như vậy hẳn là khiến bọn họ bận tâm!
Lạc Phong cũng có chút sững sờ, bị tình ý điên cuồng sâu trong ánh mắt hắn rung động, nam tử vĩ đại như vậy, anh hùng như thế, trong một chữ"Tình" lại cũng yếu ớt không chịu nổi một kích!
Hắn có chút sáng tỏ, còn có chút nuối tiếc, tuy hắn đối với Liên Kiều dụng tình chí thâm, nhưng hắn cũng tự biết mình không bằng người này! Nay tình cảm trước mặt làm hắn thua tâm phục khẩu phục!
Thở dài, hắn lẩm bẩm nói: "Liên Kiều chưa chết, ngày đó nàng giả chết lừa ngươi đấy!" Nếu như hắn không nói ra, phụ vương hẳn phải chết không thể nghi ngờ, hắn không muốn nhìn thấy sinh linh đồ thán, hiện nay trong phòng đã hết sức căng thẳng, dân chúng bị người xui khiến tụ họp lại rục rịch, nhưng đám ô hợp như vậy cùng với đội quân tinh nhuệ của Cách Tát không khác nào châu chấu đá xe. Hắn không thể không nói, Liên Kiều, nữ tử kiêu ngạo đã chẳng thèm ngó tới hắn, bận tâm tới hắn!
Một câu nói, nước mắt, mãnh liệt chảy xuống!
"Nàng ở nơi nào?" Tựa như đợi một thế kỷ, hắn mới hỏi một câu này, thanh âm khàn khàn dọa người, đoạn tình như vậy, không cách nào chịu đựng lần được lần nữa, hắn hỏi một cách cẩn thận.
"Không biết!" Lạc Phong nói thật, ngày đó nàng dùng thuốc mê mê hoặc hắn, vì vậy mất tin tức của nàng.
"Chỉ là nàng cũng sẽ không ở lại Cách Tát hoặc Phiên quốc." Hắn nhắc nhở.
"Lương Quốc, nàng ở Lương Quốc. . . . . ." Mục Sa Tu Hạ tựa như mê sảng bước ra, đột nhiên nhấc chân chạy như điên, nàng ở Lương Quốc, nàng ở Lương Quốc. . . . . . Hắn muốn tìm nàng trở lại, đến chết không rời. . . . . .
"Ngọc phi nương nương, đây là huyết yến Nam quốc tiến cống, có công dụng dưỡng nhan, người nếm thử một chút đi!" Tiểu cung nữ càng không ngừng khuyên, gấp đến độ cũng muốn khóc. Ngọc phi nương nương này thật là khó phục vụ, từ ngày đầu đến bây giờ không có hạt cơm nào vào bụng, một giọt nước cũng không uống, nếu để cho hoàng thượng biết, không phải mạng nhỏ của nàng sẽ không còn? Tối qua kết quả của hai tỷ tỷ đã dọa nàng ta, nghe nói đã cũng bị đánh cho không còn hình người, chỉ còn dư lại một hơi thở cuối cùng, coi như cứu được, nửa đời sau cũng sẽ tàn phế.
Liên Kiều ngồi trên giường, cũng không phải là tuyệt thực, không tới thời điểm cuối cùng, nàng cũng không ngốc đến mức đi tự sát, đó là chuyện ngu xuẩn chỉ người ngu làm! Nàng chỉ đang suy tư, suy tư cách tự cứu mình thế nào. Hoàng cung đề phòng nghiêm mật, muốn chạy trốn từ nơi này, hoàn toàn là vọng tưởng. Cho nên, cơ hội duy nhất chính là xuất cung. Rời hoàng cung có lẽ sẽ còn có một chút sức sống.
Đáng thương cho đôi tay nhỏ bé, đang cầm một chén huyết yến canh nấm tuyết,Liên Kiều, vậy mà Liên Kiều bỗng nhiên đứng dậy, chén canh bị rơi, một chén huyết yến canh nấm tuyết cứ như vậy một giọt cũng không thiếu đổ toàn bộ lên người Liên Kiều.
"A ——" tiểu cung nữ kêu khẽ một tiếng, vội vàng lau cho nàng, trong miệng lải nhải không ngừng: "Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết ——"
Liên Kiều chán ghét gạt tay không lau cho mình, lạnh lùng nói: "Bây giờ hoàng thượng giờ ở nơi nào?"
Tiểu cung nữ khúm núm, lắp bắp nói: "Sùng. . . . . . Sùng Chính điện!"
"Bãi giá đến điện Sùng Chính!" Nàng không thể ngồi mà đợi đánh chết!
Trước khi đến Sùng Chính điện, trên đường, Liên Kiều đụng phải một người.
"Đứng lại!" Đoàn người Liên Kiều bị gọi lại, một cung nữ lớn tuổi nhẹ nhàng trách mắng: "Thấy phượng giá của Thái hậu còn không quỳ xuống?"
Không để ý tới nàng, Liên Kiều tiếp tục đi về phía trước, cung nữ thái giám ở phía sau từng người một cúi đầu khom lưng với Thái Hậu, mặt vô cùng đau khổ, không phải bọn họ bất kính với Thái hậu, mà là chủ nhân của các nàng không hiểu chuyện, mới như thế!
"Càn rỡ!" Thái hậu rốt cuộc cũng tức giận, Liên Kiều cũng đúng lúc dừng bước.
"Thấy ai gia không những không quỳ xuống hành lễ, ngay cả kêu cũng không thưa, ngươi là người của cung nào?" Thái hậu khí thế hung hăng đi tới trước mặt Liên Kiều, sau khi thấy rõ mặt mũi của nàng liền ngơ ngẩn.
"Là ngươi. . . . . ."
Liên Kiều cười một tiếng: "Thái hậu đã lâu không gặp!"
"Sao ngươi lại ở chỗ này?" Nét mặt già nua tức giận càng thêm nhiều nếp nhăn.
Đôi mắt quay vòng, nàng cười khanh khách nói: "Hôm qua, hoàng thượng phong ta là Ngọc phi rồi!"
"Cái gì?" Thái hậu sợ hãi kêu, hoàn toàn mất hết phong phạm của mẫu nghi thiên hạ, trang dung tinh xảo trên mặt chỉ hiện ra lão thái bà.
"Yêu nữ ngươi, ai gia chắc chắn sẽ không để cho ngươi ở lại chỗ này mê hoặc quân tâm đâu!" Thái hậu ánh mắt lóe ra tia ngoan độc, lạnh lùng nói: "Người tới, vả miệng nàng ta, không có lệnh của ai gia không cho ngừng!"
"Dạ!" Sau lưng ba thái giám lĩnh mệnh, hai người một người giữ cánh tay Liên Kiều, một người đứng ở trước mặt nàng, tay năm tay mười đánh nàng, tiếng đánh thanh thúy rơi xuống, liên tiếp không ngừng kêu trên mặt Liên Kiều.
Thái giám cung nữ sau lưng Liên Kiều bất thình lình bị một màn này làm cho sợ choáng váng, không biết nên làm sao. Một là hoàng thượng, một là Thái hậu, bọn họ ai cũng không dám đắc tội nha!
Liên Kiều cũng không thèm để ý chút nào, mặc dù trên mặt đau rát, nhưng trong lòng nàng rõ ràng, đắc tội với Thái hậu, nói không chừng nàng có thể bị đánh vào lãnh cung, cứ như vậy, nàng ít nhất có thể không cần trong lòng run sợ nhìn đôi mắt tràn đầy tình dục của Long Tiêu mỗi đêm rồi.
Tiếng vang thanh thúy một cái một cái xuống, gương mặt của nàng nhanh chóng sưng lên, trong chốc lát, máu từ bên khóe miệng chảy xuống. Đang trong cơn đau đớn, nàng dần dần chết lặng, tiến tới cảm giác hỗn loạn.
"Dừng tay!"
"A ——"
Một tiếng quát kèm theo một tiếngLiên Kiều trước khi té xỉu thấy Long Tiêu cuồng nộ đâm một kiếm xuyên thấu cổ họng thái giám vả miệng nàng, trên gương mặt đầy máu tươi của nàng, nàng có chút tức giận Long Tiêu tới quá nhanh, liền hi vọng Thái hậu nhất định phải kiên trì nguyên tắc mà tống nàng vào lãnh cung. Sau đó, nàng đã bất tỉnh nhân sự.