Âu Dương Phong khoanh tay đặt trước ngực, như cười như không mà nhìn hắn, nhàn nhàn nói: “Ngươi đoán thử xem?”
Độc Cô Lưu Vân đoán không ra, cũng lười đoán.
Nếu nội lực vẫn còn, vậy hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, phải tóm lấy Âu Dương Phong buộc y nói ra sự thật.
Nghĩ đến đây, Độc Cô Lưu Vân lập tức rút kiếm tấn công Âu Dương Phong.
Hắn vừa ra chiêu, chân khí trong cơ thế liền tăng tốc vận chuyển, lúc này mới phát giác ra trong đan điền hình như có một cỗ khí nóng lạ thường hòa lẫn với chân khí lưu chuyển qua kỳ kinh bát mạch, tuy nội lực không bị ảnh hưởng, nhưng vẫn cảm thấy có chút kỳ quái.
Độc Cô Lưu Vân biết bản thân phải tốc chiến tốc thắng để tránh phát sinh sự cố, vì vậy liền vận công huýt sáo gọi Điêu Nhi trở về, đồng thời đẩy mạnh thế công, trường kiếm trong tay biến hóa thành ánh sáng cuồn cuộn đánh về phía Âu Dương Phong.
Âu Dương Phong vừa tránh né công kích của hắn vừa cười lạnh, nói: “Ngươi cứ vận công đi, càng vận công thì dược hiệu càng phát tác nhanh.”
Lúc này, Độc Cô Lưu Vân đã cảm nhận được cỗ khí trong đan điền càng lúc càng nóng, huyết mạch toàn thân như đang sôi trào lên, thậm chí trong lòng còn có một cảm giác nôn nóng không nói nên lời, liền giận tái mặt, hỏi: “Thuốc mà ngươi hạ rốt cục là cái gì?”
“Tàng Xuân Thảo.” Âu Dương Phong cười đến mức đôi mắt hoa đào phải cong lên, đắc ý nói: “Chính là mị dược. Tìm được ngay gần sơn động, tuy hiệu quả hơi kém so với mị dược của Bạch Đà Sơn chúng ta, nhưng vẫn đủ để khiến một con người gục.”
*mị: quyến rũ. Mị dược cũng giống như xuân dược.
Độc Cô Lưu Vân nghe thấy liền nổi nóng, nhưng cũng cực kỳ cảm thấy khó hiểu: “Ngươi đã giải được huyệt đạo, vậy sao không mau chạy đi, hạ loại…dược này với ta làm gì?
Âu Dương Phong không trả lời, đôi mắt nhìn chằm chằm Độc Cô Lưu Vân tỏa ra một cỗ hận ý mãnh liệt và dục vọng muốn chinh phục.
Từ khi y còn nhỏ thì tâm nhãn đã nhỏ như cây kim, nếu ai dám đắc tội với y, y đều sẽ ghi tạc ở trong lòng, sau đó trả lại gấp chục gấp trăm lần, tuyệt đối là nhân vật điển hình trừng mắt tất báo.
Lần này, Độc Cô Lưu Vân muốn buộc y nói ra giải dược, đã dùng đủ mọi cách làm nhục y, thậm chí còn muốn xâm phạm y, mối thù lớn này nếu không báo, vậy đó không phải là phong cách của Âu Dương Phong.
Cho nên, y giả bộ ngủ để lừa Độc Cô Lưu Vân, sau đó giải toàn bộ huyệt đạo trên người, chuyện đầu tiên y muốn làm không phải là mau chóng trốn thoát, mà là làm sao để mau chóng báo thù rửa hận, tùy ý xxx Độc Cô Lưu Vân để rửa hận trong lòng.
Mà cách tốt nhất đễ giẫm đạp lên tôn nghiêm của một người nam nhân chính là xâm phạm thân thể của hắn.
Đây là điều mà Độc Cô Lưu Vân đã dạy cho y, y quyết định dùng gậy ông đập lưng ông.
Âu Dương Phong nghiêm túc suy nghĩ, cảm thấy diện mạo của Độc Cô Lưu Vân rất không tồi, chỉ kém bản thân y có một chút, so với đám thị nữ mỹ mạo trên Bạch Đà Sơn thì đẹp hơn nhiều, tuy cái mặt lạnh đơ đơ kia khiến y có chút không thích, nhưng bởi vì Độc Cô Lưu Vân rất mạnh, cho nên vẫn khiến Âu Dương Phong cảm thấy nếu có thể áp đảo thậm chí là thu phục được hắn thì nhất định sẽ rất có cảm giác thành tựu.
Nam nhân mạnh mẽ có thể gợi lên dục vọng chinh phục của con người.
Âu Dương Phong vừa nghĩ đến nam nhân lạnh như băng sơn, nhanh nhẹn dũng mãnh như liệp báo, kiếm phong cực kỳ lợi hại lại bị y đặt ở dưới thân, bất lực đến mức phải khóc lóc, thở dốc rên rỉ cầu xin tha thứ, liền cảm thấy máu toàn thân sôi trào hừng hực, tưởng chừng như gấp đến độ không thể chờ được nữa.
Mà Tàng Xuân Thảo mọc ngay tại cửa động càng khiến y nghĩ ngay cả ông trời cũng muốn giúp y báo thù.
Hai người lại đánh nhau hơn mười chiêu, Độc Cô Lưu Vân bởi vị trúng phải Tàng Xuân Thảo, cả người đều muốn phát sốt, luồng khí khô nóng mạnh mẽ tàn sát trong lòng khiến hắn hận đến mức không thể lột hết quần áo trên người xuống, tình dục vốn đang ngủ đông tại nơi sâu nhất lại bị dược tính kích thích dần dần tỉnh lại, giống như một con mãnh thú vừa mới thức tỉnh đấu đá lung tung trong cơ thể, đấu đến nỗi trong lòng toàn là lửa. Bởi vì bị lửa dục trùng kích, thần trí của hắn cũng đã bắt đầu mê man, kiếm chiêu càng lúc càng hỗn loạn.
Âu Dương Phong thấy hắn đổ mồ hôi như tắm, đôi mắt đen láy vì bị lây nhiễm tình dục mà toát ra hai ngọn lửa nhỏ, biết hắn đã bị tình dục tra tấn đến mức thần trí mơ hồ, liền tìm sơ hở trong kiếm chiêu của Độc Cô Lưu Vân, nhanh như chớp túm lấy trường kiếm của hắn, tiện đà ngáng chân áp hắn ngã xuống đất, sau đó đè lên, một tay xoa nắn vật cương cứng ở giữa hai chân hắn, tay kia thì luồn vào trong vạt áo vừa niết vừa sờ lồng ngực bóng loáng lại cực kỳ co giãn của hắn.
Độc Cô Lưu Vân vốn đã sa cơ lỡ vận, chỉ có thể dựa vào nghị lực hơn người mà miễn cưỡng bảo trì thanh tỉnh, giờ lại bị y áp đảo trên mặt đất, lại bị tay người kia tùy ý trêu chọc, cảm thấy toàn thân như nhũn ra, tia thanh minh còn sót lại trong đầu đã hoàn toàn biến mất, ồ ồ thở gấp, chủ động đón nhận.
Lại nói Chu Mộ Phỉ, sau khi giải quyết xong nhu cầu cấp bách, đang định tìm lá cây gần đó lau sạch cúc hoa, lại chợt nghe thấy hình như có tiếng nước chảy róc rách ở gần đó.
Đã mấy ngày y chưa được tắm rửa rồi, giờ lại nghe thấy tiếng nước chảy không khỏi có chút mừng rỡ, liền bay về hướng có tiếng nước, quả nhiên nhìn thấy ở sườn dốc phía trước có một dòng thác trong lành không lớn không nhỏ đang ào ào chảy.
Phía dưới thác nước còn có hồ nước, dựa vào thị lực cực tốt của y có thể nhìn thấy có rất nhiều cá lớn dài tới một thước đang bơi qua bơi lại.
Chu Mộ Phỉ vui mừng kêu lên một tiếng, sau đó giương cánh bay vào trong hồ, đứng ở trong nước mà đập cánh phình phịch như trẻ con, vừa tắm rửa vừa nghĩ lát nữa tắm xong phải bắt vài con cá về, khỏi lo cho bữa sáng ngày mai nữa.
Nhưng mà hắn còn chưa được tắm rửa thoải mái, thì lại nghe thấy tiếng huýt sáo triệu hồi của Độc Cô Lưu Vân truyền từ hướng sơn động đến.
Chu Mộ Phỉ đoán nhất định là có tình huống khẩn cấp phát sinh rồi, vì thế không dám trì hoãn, lập tức bay lên, dùng sức rũ hết nước trên người xuống, sau đó bay nhanh về phía sơn động.
Nhưng đợi đến khi Chu Mộ Phỉ về tới sơn động, liền bị một màn trước mắt làm y khiếp sợ tới mức đại não đình trệ, lay lắt trong gió, ngây ra như phỗng.
Này, này cũng quá điêu rồi đi?
Y chỉ mới đi tắm có một chút, hai tên gia hỏa vốn là cừu địch giờ lại quần áo xốc xếch còn ôm nhau lăn giường là thế nào?
….Tuy trong sơn động không có giường, chỉ có đá lạnh bằng phẳng, nhưng xem ra cũng chả ảnh hưởng gì đến hưng trí của đôi cẩu nam nam này cả.
Chu Mộ Phỉ nhìn hai người bọn họ ôm nhau hết hôn lại sờ, tiếng thở dốc ồ ồ vang vọng trong sơn động, chợt cảm thấy một cỗ lửa nóng không tên từ lòng bàn chân chạy thẳng tới đỉnh đầu, lý trí gì đó đều bị lửa giận thiêu đến không còn sót chút gì.
Còn chưa ý thức được bản thân muốn làm gì, y đã bay tới phía sau hai người đang bị lửa nóng thiêu đến ngất trời, một cái cánh bự khổng lồ mang theo lửa giận hung hăng đập thẳng vào ót Âu Dương Phong.
Âu Dương Phong đang vừa chuyên tâm hôn hôn cắn cắn day day nửa thân trần của Độc Cô Lưu Vân, vừa luống cuống tay chân cởi tiết khố cuối cùng trên người hắn xuống, mắt thấy đã sắp cởi ra hết rồi, bên tai bỗng nhiên nghe thấy tiếng gió quật tới, trong lòng liền biết không ổn, lập tức lăn qua bên cạnh.
Nhưng bởi vì bị tình dục ảnh hưởng, phản ứng của y chậm hơn bình thường một chút. Lúc y cảm nhận được nguy cơ thì cánh của Chu Mộ Phỉ đã đập đến gần lỗ tai của y rồi.
Vì thế, tuy y vừa cảm thấy nguy hiểm đã lập tức né tránh, nhưng vẫn chậm hơn một nhịp, cái gáy bị cánh của Chu Mộ Phỉ đập một phát, sao liền bay đầy trời, bất tỉnh nhân sự.
Chu Mộ Phỉ thu cánh lại, đến trước mặt Âu Dương Phong, thấy hai mắt y nhắm nghiền, hôn mê bất tỉnh, không biết sống chết.
Chu Mộ Phỉ cảm thấy lửa giận trong ngực vẫn khó mà tiêu trừ được, cái thằng mặt trắng này nhìn kiểu gì cũng thấy chướng mắt, liền dùng móng gắp y lên, bay ra khỏi sơn động, bay một hơi ra xa tới mấy chục trượng, sau đó dừng lại trên một chạc cây đại thụ, treo Âu Dương Phong đang hôn mê bất tỉnh lên đó, sau đó mới vỗ cánh đáp xuống đất.
Chu Mộ Phỉ đứng dưới gốc cây, bị gió lạnh ngoài trời thổi một phát, đầu óc đang nóng lên dần dần tỉnh táo lại.
Không bình thường, rất không bình thường .
Độc Cô Lưu Vân bình thường vẫn cứ như một tòa băng sơn cấm dục vì sao lại cơ khát đến mức phải tùy tiện tìm một tên cùng giới tính lăn giường như thế? Lại còn là người bị đè nữa chứ?
Này quá không phù hợp với nhận thức của bản thân rồi.
Bình thường cũng đâu thấy Độc Cô Lưu Vân có đam mê gì khác thường đâu a.
Chẳng lẽ……Hết thảy đều là do Âu Dương Phong giở trò quỷ?
Nghĩ đến đây, lửa giận vốn còn sót lại trong người Chu Mộ Phỉ liền biến thành kinh hoảng, vội vàng giương cánh bay về lại sơn động.
Y bay đến bên cạnh Độc Cô Lưu Vân, cúi đầu nhìn hắn.
Chỉ thấy, Độc Cô Lưu Vân không một mảnh vải che thân đang quay cuồng khó nhịn trên nền đá, hai tay không ngừng lung tung sờ soạng thân thể mình, đôi mắt sáng lạnh lùng giờ lại mê man nóng bỏng, khuôn mặt tuấn tú lộ ra sắc hồng lạ thường, biểu tình trên mặt không biết là thống khổ hay là vui sướng, ngay cả hơi thở phun ra cũng nóng rực khác thường.
Độc Cô Lưu Vân như vậy thật sự quá khác biệt so lúc bình thường, ngay cả thằng ngốc cũng có thể nhìn ra hắn có vấn đề.
Đến lúc này, Chu Mộ Phỉ đã có thể khẳng định, Độc Cô Lưu Vân sở dĩ biến thành như vậy, tuyệt đối là do Âu Dương Phong động tay động chân, có thể là bị hạ dược vật thúc tình gì đó, cũng chính là xuân dược trong truyền thuyết.
Không ngờ xuân dược này lại lợi hại đến như vậy, Độc Cô Lưu Vân có nội công thâm hậu vậy mà lại bị trúng chiêu, thần trí còn mơ hồ đến lộ ra thần thái như thế.
Chu Mộ Phỉ thấy bộ dáng khó nhịn của hắn, trong lúc nhất thời không biết làm sao, một lát sau mới cẩn thận bước lên trước, thử kêu hai tiếng “Úc ~~~ úc ~~~”.
Nghe thấy tiếng kêu quen thuộc của Điêu Nhi, thần trí của Độc Cô Lưu Vân chợt thanh tỉnh một chút.
Ánh mắt hơi đỏ lên của hắn chuyển động về phía tiếng Điêu Nhi phát ra, liền thấy một con đại điêu to lớn mạnh mẽ đang đứng cách hắn khoảng ba bốn bước.
Hiện tại đầu óc của Độc Cô Lưu Vân đã không thể suy nghĩ rõ ràng được, hắn đưa ánh mắt mù sương nhìn Chu Mộ Phỉ, nghi hoặc kêu lên một tiếng “Điêu Nhi?”
Chu Mộ Phỉ nghe thấy hắn gọi, liền đi đến bên người hắn, nói:“Úc ~~~ úc ~~~~” Ngươi bị làm sao vậy? Bị thằng nhóc Âu Dương Phong chuốc thuốc sao?
Nhưng mà, Độc Cô Lưu Vân đang dục hỏa đốt người làm sao có thể hiểu được Điêu Nhi đang nói cái gì.
Hiện tại lý trí của hắn đã bị xuân dược phá hủy, bây giờ làm cái gì cũng đều dựa vào bản năng.
Cảm giác có nguồn nhiệt tới gần người, Độc Cô Lưu Vân mơ mơ màng màng vươn tay ra, ôm lấy Chu Mộ Phỉ, sau đó liều mạng ma xát thân thể của mình lên người nó, hòng muốn giảm bớt cảm giác nóng bỏng khó chịu trong cơ thể xuống.