Xuyên Việt Chi Viễn Sơn Trà Nông

Chương 19 - Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của

Trước Sau

break
Edit: Rei

Beta: TrinhTrinh

Hài tử trong núi chắc nịch. Tiểu hài nhi cùng với nói là bị lạnh bất tỉnh, không bằng nói là đói bất tỉnh. Một chén cháo nóng đã đem người cứu trở về. Sau đó, không đợi tiểu hài nhi phục hồi lại tinh thần, đã bị Đại Hùng xách đi nhà thôn trưởng.

Tiểu hài nhi tuy rằng đáng thương, nhưng mà chuyện này nhà bọn họ thật là không thể ôm vào người. Tình huống người trong thôn đều không khác nhau cho lắm, một khi nhà bọn họ mở cái cửa này, với đức hạnh của người trong thôn, lập tức liền sẽ nói cho cậu biết cái gì gọi là được một tấc lại muốn tiến một thước.

Tiểu hài nhi thoạt nhìn còn có chút ngây thơ. Đại Hùng dẫn theo đi đến nửa đường, đột nhiên như là tỉnh ngộ lại kêu lại khóc muốn tìm cha mẹ mình, còn ý đồ hướng trên người Đại Hùng đá đánh.

Đại Hùng cánh tay duỗi ra, kiềm chế hai cái cánh tay tiểu hài nhi, cũng không quản mặt nước mũi nước mắt, đập cửa nhà thôn trưởng.

Thôn trưởng nghe Đại Hùng nói vài lời đem tiền căn hậu quả nói hết ra, hai con mắt trừng lớn thành chuông đồng.

Đứa bé kia vừa nghe cha mẹ nhà mình nhảy xuống núi tự sát, nhất thời liền ngốc, không khóc cũng không gào.

Chưa đến một khắc, có thôn dân chạy tới: “Thôn trưởng, không tốt! Phòng ở Nhị Căn gia bị tuyết chôn!”

Nhị Căn gia chính là cha đứa bé kia.

Nguyên bản tiểu hài nhi sửng sốt vừa nghe, nhất thời giống bị ấn chốt mở, gân cổ họng khóc la: “Đều là ngươi! Là ngươi giết cha mẹ ta! Ngươi giết cha mẹ ta! Ta giết ngươi!”

Thôn trưởng vừa nghe nhất thời liền phát hỏa: “Câm miệng!”

Thôn dân vào cửa báo tin cũng là sửng sốt: “Phát sinh chuyện gì? Nhị Trụ tử, ngươi như thế nào ở chỗ này? Cha nương ngươi đâu?”

Nhị Căn tử bị thôn trưởng hung dữ dọa đến, khóc nấc, lúc này nấc một cái, chỉ vào Đại Hùng nói rằng: “Hắn, hắn… hức mà… Đem cha mẹ ta… hức mà…”

Thôn trưởng một bàn tay vỗ Nhị Căn tử té ngã: “Xú tiểu tử, nói nhảm cái gì? Người này đã cứu mạng nhỏ của ngươi!”

Nhị Trụ tử đứng lên, nhất thời liền mặc kệ, một cước đá ngã ghế đá bên cạnh, cũng không đánh nấc.

“Ngươi nói bậy! Hai người các ngươi thông đồng! Chính là các ngươi đem cha mẹ ta giết!”

Đại Hùng nhìn sốt ruột chết, hoàn toàn không muốn tham dự chuyện này. Tiểu tử này muốn là con nhà y, nhìn nó không bị y đánh chết mới lạ! Buổi sáng một chén cháo kia coi như là uy cẩu… Uy cẩu có thể thấy cẩu lắc lắc cái đuôi!

Đại Hùng cùng thôn trưởng chào một tiếng rồi đi, cũng không nghe đứa bé kia phía sau quỷ rống quỷ gọi. Y nguyên bản còn nghĩ nhà mình cũng không thiếu một bát cơm, nêu thật tiểu tử này trong nhà thật sự không người, y trong âm thầm chiếu cố một chút cũng có thể. Hiện tại xem ra, quả nhiên vẫn là tức phụ có dự kiến trước.

Ôn Luân nghe được Đại Hùng một năm một mười báo lại, nguyên bản mày nhăn ngược lại buông lỏng ra. Cậu tuy rằng lúc ấy nói như vậy, trong lòng còn có một phần áy náy, hiện tại xem ra cũng chẳng việc gì: “Người nhà của nó đâu?”

Đừng nói Đại Hùng đã rời đi trong thôn tận năm năm, chính là không rời đi trong thôn trước, y đều cùng người trong thôn không quen.

Ngược lại Lý Nhị mấy ngày nay chạy chịu khó, lại là trong Huyện Bá phủ rèn luyện một phen ra tới, đem chi tiết toàn thôn nói đến rõ ràng: “Vợ chồng Nhị Căn nhảy vực, còn có đại nhi tử gọi Đại Trụ Tử, nghe nói lúc đầu ở trong tửu lâu thị trấn làm tiểu nhị.”

Ôn Luân nhướng mày: “Lúc đầu?”

Lý Nhị gật đầu: “Vâng. Hắn đi năm đó lừa gạt nữ nhi Đông gia, bị Đông gia đánh gãy chân, ném vào trong rừng sâu núi thẩm. Đông gia tìm người trực tiếp đập nhà bọn họ, còn ép bọn họ ký xuống giấy nợ, nghe nói con số còn không nhỏ.”



Ôn Luân như nghe cố sự. Cậu trước kia nghe cố sự lịch sử đều là nói, nữ tử bị hủy danh tiết đại đa số đều là gả cho người thủ đoạn độc ác, cơ hồ tất cả nữ tử bất hạnh đều không có kết quả tốt gì. Đông gia tửu lâu này ngược lại lợi hại, nhưng loại chuyện này không phải quan phủ quản sao? Dù sao cũng là một mạng người. Bất quá chuyện này dù sao cũng là Lý Nhị hỏi thăm tới, khả năng cùng chân tướng kém cách xa vạn dặm.

Ôn Luân cũng là nghe qua liền bỏ, buổi sáng điềm xấu xem như đi qua, lúc này liền thèm bánh mật.

Đại Hùng không hai lời, vén tay áo làm bánh mật.

Làm bánh mật rất tốn sức. Ôn Luân một người bưng một chén trà táo nhìn bốn người khác bận việc.

Phụ cận Long Châu huyện bánh mật làm đúng chỉ có một loại, đại bộ phận đều là chưng ăn. Điều kiện tốt một chút, liền dính thêm chút đường trắng ăn mà thôi.

Ôn Luân không quá thích bánh mật ăn cùng với đường. Quá ngọt, cậu cũng chỉ bất quá có thể ăn một chút rượu nhưỡng bánh mật, không để đường, ở trong bát rót chút mật hoa quế trộn trộn là được; nhưng mà hiện tại ngay cả rượu nhưỡng đều không có.

Thúy Liên ở dưới sự chỉ huy của Ôn Luân, đem bánh mật cắt thành mảnh nhỏ, bên trong tùy tiện thả rau dưa thịt. Bản thân bánh mật trừ bỏ mùi gạo đậm đà ra, căn bản chính lương thực đơn sơ, cùng cái gì cũng có thể phối hợp lên.

Thúy Liên khuấy bột bánh mật sau, lại vô sự tự thông làm đủ các loại xào rang bánh mật.

Ngay tại người một nhà đều đem tràng ngoài ý muốn kia buông xuống sau, thôn trưởng tìm tới cửa.

Thôn trưởng bộ dáng giống như Tường Lâm tẩu*, lăn qua lộn lại nói xong các loại hiện thực khách quan: “Nhị Trụ Tử mới sáu tuổi, trong nhà không cái người lớn… Hiện tại lại là cái thời tiết này, ngay cả phòng ở cũng bị mất… Chúng ta cũng không thể nhìn tiểu hài nhi đói chết…”

*Tường Lâm tẩu: một nhân vật trong tiểu thuyết Chúc Phúc của Lỗ Tấn, là một người phụ nữ nông thôn thời xưa điển hình, chịu nhiều nạn tai khổ cực cho đến khi chết.

Ôn Luân nhướng mày, nếu không phải vì cậu còn biết bưng khí khái văn nhân kia, cậu đều muốn đập bàn mắng chửi người. Có phiền hay không? Còn chưa xong?

Đại Hùng trước vỗ bàn một cái, không quá dùng sức, nếu không cái bàn đã nát.

Thôn trưởng hoảng sợ. Thôn trưởng hắn mặc dù ở trong thôn dân uy tín không nhiều lắm, nhưng tốt xấu cũng không có người nhìn mặt hắn mà không khách khí như vậy.

Đại Hùng trừng hai mắt: “Tiểu tử kia luôn miệng nói ta giết cha nương hắn, thôn trưởng, đổi là ngươi, ngươi cứu hắn?”

Thôn trưởng nghẹn. Tiểu tử kia thật sự là chọc người ghét. Vốn là toàn thôn không một người muốn thấy, ban đầu đại ca của hắn không thành sự, vợ chồng Nhị Căn hai người liền toàn trông cậy vào một đứa nhỏ như vậy, bị nuông chìu đến vô pháp vô thiên. Nhưng trừ bỏ đứa nhỏ trong nhà thì ai lại đi nhận hài tử lưu manh như vậy?

Hiện tại hài tử lưu manh này chơi xấu trong nhà bọn họ, quả thực có thể mỗi ngày nháo đến lật nóc. Lúc này, không chỉ Đại Hùng thành hung thủ giết cha nương hắn, ngay cả một nhà bọn họ đều thành hung thủ giết người. Khỏi cần chờ đến đầu xuân, người toàn thôn đều tham dự giết toàn gia hắn.

Ai có thể thật có thể cùng một hài tử nhỏ như vậy so đo?

Ôn Luân nghe phiền: “Chờ đầu xuân, đưa đi Dục Anh đường trong thị trấn đi.”

Dục Anh đường không là cái địa phương tốt gì, bất quá tốt xấu có thể đem những cô nhi này nuôi đến lớn, về phần chờ bọn hắn đi ra ngoài là trộm hay là cướp, Dục Anh đường cũng không quản.

Thôn trưởng có chút không đành lòng, nghĩ trái nghĩ phải, nhưng cũng chỉ có một biện pháp như vậy.

Ôn Luân gõ gõ cái bàn: “Trong nhà Nhị Căn hiện tại liền dư lại một đứa Nhị Trụ Tử, đến đầu xuân ăn dùng…”

Thôn trưởng lắc lắc đầu, than thở: “Cũng không biết nên làm cái gì bây giờ?” Nhà hắn cũng không giàu có, ai đều eo hẹp một ngụm thóc. Đừng nói hài tử nhỏ như vậy một chút ăn không bao nhiêu. Tiểu tử choai choai ăn nghèo lão tử, Nhị Trụ Tử lại hung ác. Một lần ngồi trên bàn ăn sau, nhà bọn họ liền đem bát cơm Nhị Trụ Tử tách ra, nếu không người khác đều không cần ăn cơm.

Hiện tại trong nhà thôn trưởng người đối thôn trưởng ý kiến rất nhiều. Không có việc gì đi nhặt tiểu tử như vậy trở về làm chi? Thôn trưởng hiện tại quả thực hai phía đều không đúng.

Thôn trưởng than thở đi rồi.



Đại Hùng nhìn bộ dáng Ôn Luân cười tủm tỉm, trực tiếp hỏi: “Đánh cái bàn tính gì đâu?”

Ôn Luân vươn tay đem Đại Hùng đẩy ra một khoảng, y luôn ỷ vào lớn lên cao đi đoạt dưỡng khí của cậu.

Lý Nhị rất có ánh mắt mà lại đây phao một bình trà, đi theo Thúy Liên Bích Hà đồng thời lui ra ngoài, đem không gian tặng cho chủ tử nhà mình.

Ôn Luân thấy người đều đi ra ngoài, cũng không lôi thôi, kéo Đại Hùng nói tính toán nhỏ nhặt của mình với y: “Sang năm đầu xuân không phải có người muốn đến, nhà chúng ta không nhiều chỗ ở như vậy.”

Đại Hùng không nghĩ tới điểm này. Vô luận là trong thôn hay là chiến trường, đối với bọn họ những người này mà nói, có một địa phương ngủ là xong.

“Ta vốn là tính toán ở trong núi xây phòng ở, bất quá trong núi xây phòng rất nhiều đồ vật muốn vận đi vào rất khó. Hiện tại có sẵn nền nhà, không phải tốt lắm sao. Chúng ta cũng không phải đoạt không, chiết thành thuế ruộng đưa cho Nhị Trụ Tử.” Ôn Luân nói xong âm thanh thấp xuống, giương mắt nhìn Đại Hùng, “Ta đây làm có phải không nên hay không?” Cho dù chiết thành thuế ruộng, để Nhị Trụ Tử một mùa đông có thể không lo ăn uống, còn có thể có một khoảng tiền dư trên tay; chính là Nhị Trụ Tử một hài tử nhỏ như vậy, có thể hiểu cái gì? Nói không chừng liền lung tung dùng hết, hoặc là bị người lừa đi rồi.

Đại Hùng một chút đều không cảm thấy tức phụ nhà mình tâm ngoan, ngược lại là cho rằng: “Tức phụ, lòng ngươi mềm yếu.”

A? Ôn Luân không hiểu.

Đại Hùng đối cậu giải thích: “Đừng nói Nhị Trụ Tử phải đi Dục Anh đường, chính là không đi, ngươi cho là Nhị Trụ Tử một đứa bé có thể sống đến mấy tuổi?” Nếu Nhị Trụ Tử tính cách nhu thuận vui vẻ một ít, nói không chắc còn có thể hỗn cơm bách gia, nhưng Nhị Trụ Tử cái tính kia, trừ thân cha mẹ hắn ra, ai sẽ không có việc gì tìm cái tổ tông?

Tám trăm dặm đại sơn, loại này “Lạc đường” hài đồng không biết có bao nhiêu, ai gặp qua tra ra đến rõ ràng?

Nền nhà kia rất nhanh có thể trở thành địa phương vô chủ. Đến lúc đó lại từ trong thôn mua lại, giá tiền dễ thương lượng không ít.

Nguyên thân là một con mọt sách một lòng chỉ đọc sách thánh hiền, tuy rằng sinh hoạt ở dưới chân tám trăm dặm đại sơn, nhưng trong trí nhớ chỉ có một câu dân phong bưu hãn, cụ thể một cái bưu hãn như thế nào, nguyên thân cũng không biết.

Ôn Luân lại là loại học tra đến từ niên đại hòa bình, đừng nhìn thích những tiểu thuyết đánh đánh giết giết, lại say mê vũ khí, lại mê quân sự, nhưng thực tế đâu? Đừng nói để cậu động thủ giết chết một hài tử, chính là để cậu mắt mở trừng trừng nhìn một cái hùng hài tử đi chịu chết, nghĩ cũng sẽ không nghĩ.

Đại Hùng còn có một câu chưa nói. Hai vợ chồng Nhị Căn đi lần này, tuyệt đối sẽ có người mật báo cho Đông gia tửu lâu kia, đến lúc đó Nhị Trụ Tử làm sao có thể sẽ có ngày lành? Lại nói, Nhị Trụ Tử cái loại tính tình lang sói này, đừng nhìn mới mấy tuổi, thật gặp phải rắc rối, mới sẽ không như người lớn nói chút đạo lý nào. Năm đó một nhà tiểu hài tử ở thôn bên, bởi vì một chút việc nhỏ, buổi tối liền một cây đuốc trực tiếp thiêu chết một nhà người ta không tính, đại hỏa còn suýt chút lan tràn vào trong núi. Một đỉnh núi ánh lửa kia, Đại Trà thôn bọn họ đều có thể nhìn thấy.

Quên đi, tức phụ mềm lòng có y ở, sẽ không xảy ra cái sự cố gì.

Không qua hai ngày, thôn trưởng lại tới cửa, gương mặt nhăn đến càng khổ: “Thật sự không có biện pháp. Trong thôn chỉ nhà các ngươi còn có thể nhiều thức ăn. Nhị Căn bọn họ cũng đi, chỉ có về cái nền nhà này cùng ba mẫu ruộng. Ta thương lượng nếu không đổi thành thuế ruộng, để cho Nhị Trụ Tử…” Thôn trưởng nói xong, chính mình cũng có chút nói không được.

Hùng gia dựa lưng vào đại sơn, nếu không cách núi thật sự quá gần, vạn nhất đem dã thú xuống, thứ nhất gặp tai ương chính là Hùng gia, nền nhà tốt nhất toàn thôn liền thuộc Hùng gia nơi này. Năm gian đại ốc, sân rộng thoáng, đây cũng không phải là có tiền có thể tạo lên, còn phải san bằng địa phương lớn như vậy mới được. Toàn thôn không thiếu phòng ở nhất chính là Hùng gia. Hiện tại hắn muốn đem Nhị Căn gia cái loại nền nhà xó góc này bán cho Hùng gia, quả thực có chút ý tứ ép bán.

Ôn Luân nghe qua Đại Hùng giáo huấn giá trị quan, lúc này cũng không biết là đuối lý, đối với thôn trưởng cũng không nói tiếp.

Đại Hùng trầm mặc một lúc lâu sau, cùng thôn trưởng trao đổi giá cả, đã đem chuyện này quyết định xuống. Về phần ý kiến Nhị Trụ Tử? Đó là người có thể thương lượng công việc sao?

Học tra dự thính đầy đủ quá trình đàm phán, cúi đầu nghĩ tiền mình lúc ấy mua đỉnh núi, giống như có chút chịu thiệt.

Đại Hùng tiễn bước thôn trưởng, vào nhà nhìn thấy tức phụ nửa ngày không lên tiếng: “Nghĩ cái gì đâu?”

Ôn Luân sĩ diện, không nói chính mình năng lực đàm phán số âm, bày ra một bộ tư thế đương gia: “Ngô, ta suy nghĩ đến đầu xuân muốn chuẩn bị nhiều ít đồ vật.” Lời ra khỏi miệng sau, cậu đột nhiên phát hiện, trừ bỏ bắt chẹt, sai, là Huyện Bá gia đưa tới một ít đồ vật ra, nhà bọn họ giống như chỉ xuất ra không thu vào, chi tiêu không nhỏ nha.

Hơn nữa vườn trà cũng không phải nói mở ra là có thể mở ra. Mầm trà trong thung lũng khẳng định không đủ dùng, còn phải đi địa phương khác nhập một ít mầm trà chất lượng tốt. Thứ mầm này, bên trong quanh quanh quẩn quẩn rất nhiều. Lý Nhị tuy rằng hiểu một ít, chỉ là cũng có hạn. Hơn nữa dược viên, giai đoạn trước nhất định là một cái trò chơi đốt tiền.

Như vậy tính toán…thậm chí cảm thấy hình như có chút thiếu tiền?!
break
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc