Mộ Thần và Diệp Thạch được một vị cường giả võ tôn Bạch gia chỉ dẫn đến nơi đó.
Trên trăm tu luyện giả tụ tập bên cạnh vực sâu. Người tới đây không phải võ tôn thì cũng là võ thánh, còn có rất nhiều gương mặt mà Mộ Thần chưa từng thấy qua.
Diệp Thạch đứng cạnh Mộ Thần, truyền âm nói: “Không biết Mệnh Tộc có ai đến không.”
Mộ Thần híp mắt, nói: “Đến.”
Mộ Thần kế thừa một phần ký ức về Mệnh Tộc, nên cũng biết không ít bí mật về Mệnh Tộc.
Mộ Thần rất dễ dàng tìm ra Trang Ti Phong, Trang Ti Vũ, Trang Ti Lôi, Trang Ti Vân, Trang Ti Nguyệt trong đám tộc nhân Mệnh Tộc, năm người này chính là năm người thu phục ngũ tháp nước ngoài vào hai trăm năm trước. Trong năm người có hai võ thánh, ba người còn lại là võ tôn.
Cạnh năm người còn có một lão nhân thần bí. Mộ Thần tuy rằng không rõ về thân phận lão giả lắm, lại rõ ràng cảm giác được nguy hiểm. Thực lực lão nhân này rất mạnh!
Trong lúc Mộ Thần quan sát vài người, đám người Mệnh Tộc cũng đang quan sát hắn.
Diệp Thạch đầy chờ đợi nhìn xuống dưới vực thẳm, tò mò hỏi: “Khi nào Vùng Cấm mới mở vậy? Không biết trong đónhìn thế nào nhỉ?”
Là người thì đều sẽ hiếu kỳ, người Bạch gia với Lăng gia càng kể Vùng Cấm đáng sợ bao nhiêu, Diệp Thạch lại càng hứng thú về Vùng Cấm hơn.
Mộ Thần nói: “Hẳn là nhanh thôi.”
Dưới vực sâu cuồn cuộn hắc vụ, Diệp Thạch nhíu mày nói: “Bí cảnh này có hơi âm trầm.”
Mộ Thần cũng thấy vậy: “Ừm.”
Trong mấy trăm người ở đây, võ tôn chiếm đa số, hơn nữa phần lớn là võ tôn cửu tinh, đại khái là tới tìm kiếm cơ duyên đột phá.
Từng đạo hắc quang bừng lên, những người đứng bên mép vực đều lập tức bị kéo xuống.
Mộ Thần và Diệp Thạch bất ngờ không kịp đề phòng bị thu vào Vùng Cấm, sau đó còn chưa kịp đứng vững, một cái thủ ấn thật lớn liền áp về phía hai người.
Cảm ứng được sát khí đập vào mặt, Diệp Thạch không chút do dự lấy ra sách trận pháp, phát động Nguyên Thủy Trận Văn.
Thực lực Diệp Thạch sớm đã đột phá, nên khi phát động Nguyên Thủy Trận Văn, sát khí hiện ra như hồng thủy, khí tượng kinh người.
Mộ Thần cũng ấn ra cự chưởng dị hỏa. Diệp Thạch cùng Mộ Thần liên thủ, cho dù là vị võ thánh thất tinh ở Bạch gia kia cũng khó chống đỡ nổi, tuy vậy, hai người vẫn không phải là đối thủ của lão giả kia.
Mộ Thần cùng Diệp Thạch bị một cự chưởng kia đẩy bay ngược ra ngoài.
Mặt đất chợt kịch liệt rung động, Mộ Thần nhanh chóng kéo Diệp Thạch, hai người lui về phía sau.
Bỗng một con yêu thú vô cùng lớn từ dưới đất đứng lên.
Con yêu thú này chắc hẳn đã ngủ rất lâu, thân thể cùng mặt đất hòa hợp như một thể, hoàn toàn không có khí tức, thế cho nên ngay từ đầu Mộ Thần cùng Mệnh Tộc đều không phát hiện ra.
Lúc này yêu thú thức tỉnh, khí tức hết sức đáng sợ.
Hình dạng yêu thú giống như một con ếch, miệng nó vừa há ra, mấy võ tôn đã bị con yêu thú kia ăn vào miệng.
Một cỗ mùi thối cùng hấp lực thật lớn đánh úp lại, Mộ Thần kéo theo Diệp Thạch nhanh chóng bay ngược ra.
“Đó là quái vật gì vậy?!” Diệp Thạch hỏi.
“Đừng động tới nó, đi mau.” Mộ Thần nói.
Diệp Thạch nghe vậy, lập tức thu liễm thần sắc trên mặt, bay theo Mộ Thần rời đi.
“Tên kia đuổi tới đây.” Mộ Thần chợt nói.
Diệp Thạch nhíu mày: “Lão nhân kia điên rồi?”
Lão đầu chết tiệt kia lại dám ra tay với bọn họ ở loại địa phương này, phải biết là nơi này rất nguy hiểm.
Mệnh Tộc có nhiều lão quái vật, thực lực thật đúng là mạnh, lão tổ tông võ thánh thất tinh của Bạch gia Diệp Thạch cũng có gặp mấy lần, thực lực lại kém hơn lão quái vật Mệnh Tộc rất nhiều.
Mộ Thần rất nhanh tính toán lộ tuyến, tránh né người phía sau.
Một gốc liễu xanh tươi vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt Mộ Thần.
Trong lòng Mộ Thần liền trầm xuống, bởi vì trong tính toán của hắn, nơi này sẽ không có gốc cây liễu nào cả, nhưng cố tình ở đây lại xuất hiện một gốc cây lớn như vậy!
Mộ Thần đột nhiên nhớ tới ‘cây liễu giết người’ mà Lăng Xuyên trọng điểm đề cập với hắn.
Cành liễu đột nhiên vén ra, Diệp Thạch nhìn thấy phía trên thân cây liễu hiện lên một gương mặt quỷ dị, nhất thời mao cốt tủng nhiên.
Mộ Thần cùng Diệp Thạch bị cành liễu bắt tới, bọc thành bánh chưng.
Mộ Thần trong lòng bị đè nén một trận, hỏa diễm mãnh liệt xuất ra từ cơ thể.
Gốc liễu phát ra tiếng hét thảm, cành liễu mãnh liệt tán ra.
Mộ Thần ôm lấy Diệp Thạch bị cây liễu bỏ ra, không đợi Diệp Thạch hoãn một chút tâm tình nào, Mộ Thần đã nhanh chóng mang Diệp Thạch rời đi.
Sau đó mấy người Mệnh Tộc tìm tới chỗ vừa rồi, bị gốc liễu dây dưa một hồi mới đuổi theo tiếp.
Hai người quẹo Đông quẹo Tây hai ngày, xác định bỏ được đám người Mệnh Tộc mới ngừng lại.
“Lão quái vật Mệnh Tộc kia là ai vậy?Thực lực mạnh ghê.” Diệp Thạch hỏi.
Mộ Thần híp mắt nói: “Hình như là võ thánh cửu tinh, chỉ cách võ thần một bước.” Dựa theo ký ức của Trang Thiên Dương thì Mệnh Tộc có một vị trưởng lão võ thánh cửu tinh vẫn luôn ru rú trong nhà, đã sống mấy vạn năm.
Diệp Thạch trừng to mắt: “Khó trách lợi hại như vậy, nhưnggốc liễu kia cũng rất lợi hại.”
“Chúng ta hiện tại ở chỗ nào? Trên bản đồ có biểu hiện không?” Mộ Thần hỏi.
Diệp Thạch lấy ra ngọc bội nhìn nhìn, tràn đầy thất vọng nói: “Trên bản đồông ngoại đưa hoàn toàn không có.”
Mộ Thần nhíu mày nói: “Xem ra bản đồ không có tác dụng rồi…”
“Bản đồ?Bản đồ thì có ích lợi gì, địa hình ở địa phương quỷ quái này mỗi ngày đều biến đổi.” Một nam tử quần áo có chút rách nát, dáng người gầy gò, hốc mắt sâu bỗng xuất hiện ở trước mặt hai người.
“Ngươi là ai!!?”
“Ba ngàn năm, rốt cục lại có người tiến vào, lại còn là hai tên nhóctrẻ tuổi, vận khí tathật tốt, không ngờ lại bắt được ở đây.” Lão giả tham lam nhìn Mộ Thần và Diệp Thạch.
“Không muốn chết thì giao nguyên thạch ra đây cho ta!!” Lão giả nhìn chằm chằm hai người, âm trầm quát.
Diệp Thạch trong lòng giận dữ, đầu tiên là bị Mệnh Tộc lão giả đuổi giết, sau lại bị cây liễu dây dưa, bây giờ lại bị một người xa lạ uy hiếp, Diệp Thạch rốt cục không áp được cơn tức giận.
Diệp Thạch không chút do dự lấy ra sách trận pháp, phát động công kích về phía lão giả.
“Luyện Trận Nhập Thể? Bạch gia lại có người tiến vào?” Sắc mặt lão giả biến ảo, nhìn chằm chằm Diệp Thạch, trong mắt tràn ra vài phần khủng hoảng.
Diệp Thạch lấy ra sách trận pháp phát động Nguyên Thủy Trận Văn, lão giả thấy chiếm không được cái gì, xám xịt chạy đi.
Mộ Thần nhìn lão giả rời đi, trong mắt hiện lên vài phần khác thường: “Kỳ quái.”
Diệp Thạch quay đầu hỏi Mộ Thần: “Sao vậy?”
“Người kia không phải một trong những người tiến vào cùng chúng ta.” Mộ Thần nói. Người nọ hình như căn bản không biết đến hắn cùng Diệp Thạch.
Hơn nữa, Diệp Thạch vừa rồi tuy rằng ra tay sắc bén, nhưng thực lực người nọ cũng không kém, theo lý thuyết không nên đi dứt khoát như vậy mới phải. Người nọ hình như đang kiêng kị cái gì.
“Quả thật không phải.” Một nam tử sắc mặt tái nhợt nhìn hai người, trong mắt hiện lên vài phần phiền muộn cùng bất đắc dĩ.
Sách trận pháp trong tay Diệp Thạch bỗng rời tay, bay vào trong tay nam tử.
Diệp Thạch lăng lăng nhìn nam tử, tâm tình ngoài ý muốn bình thản.
Người này thực lực rất mạnh, thậm chí không phân cao thấp với tên võ thánh Mệnh Tộc bọn họ gặp lúc trước, nhưng Diệp Thạch lại không cảm thụ được địch ý trên người người này.
Bạch Tế Tuyết đánh giá Diệp Thạch, hỏi: “Ngươi bao nhiêu tuổi?”
Bạch Tế Tuyết mày nhăn chặt hơn vài phần, trong mắt tràn đầy tiếc nuối cùng tức giận, “Ngươi mới hai mươi mốt tuổi đã là võ thánh, chạy đến nơi này làm gì? Không phải là một vạn năm trước đã có người truyền tin về Bạch gia làkhông nên để người nào vào đây sao?”
Đúng là có tin tức kia, nhưng mà đã vạn năm qua đi, trưởng bối trong tộc khó tránh khỏi tò mò, rốt cuộc Vùng Cấm xảy ra biến cố gì.
Diệp Thạch có chút khó hiểu nhìn Bạch Tế Tuyết: “Nơi này không thể tới sao?”
Bạch Tế Tuyết hít một hơi, nói: “Cũng không khác lắm.Đến đây rồi thì không thểbước ra ngoài, trước kia còn có thể ra, hiện tại thì không thể.”
“Ngươi hẳn đã biết ta là ai?” Bạch Tế Tuyết dời qua đề tài khác, hỏi Diệp Thạch.
“Thư Linh nói, ngài là người sáng tạo ra nó.” Diệp Thạch nói.
Bạch Tế Tuyết gật đầu: “Đúng, sách trận pháp này là ta luyện ra ở mấy vạn năm trước, ta có thể xem như tổ tiên của ngươi.”
“Nếu hiện tại nó đã nhận ngươi là chủ, vậy ngươi cứ dùng đi.” Bạch Tế Tuyết phất tay, sách trận pháp về tới trên tay Diệp Thạch.
“Hắn là ai vậy?” Bạch Tế Tuyết sắc mặt không tốt nhìn qua Mộ Thần.
“Hắn là phu quân của ta, là người một nhà!” Diệp Thạch vội che trước mặt Mộ Thần nói.
Bạch Tế Tuyết nhíu mày, “Ngươi tuy là song nhi, nhưng hai mươi mốt tuổi đã là võ thánh, vậy mà còn lập gia đình? Sao không tìm nữ nhân?”
Diệp Thạch: “…” Y hai mươi mốt tuổi đã là võ thánh và có lập gia đình hay không thì có liên quan gì?
“Ngươi bao nhiêu tuổi?” Bạch Tế Tuyết hỏi Mộ Thần.
“Hai mươi hai.” Mộ Thần nói.
Bạch Tế Tuyết cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn, híp mắt, lập tức gật đầu nói: “Cũng không tệ lắm, như vậy cũng… miễn cưỡng xứng với người của Bạch gia ta.”
Mộ Thần: “…”
“Ngươi là gia tộc nào?” Bạch Tế Tuyết trầm ngâm rồi hỏi.
“Ta xuất thân từ một tiểu gia tộc vô danh, trong tộc trừ ta thì cao thủ mạnh nhấtcũng chỉ là võ hoàng, tiền bối hẳn là không biết.” Mộ Thần nói.
Bạch Tế Tuyết híp mắt nói: “Không có gì, ngươi không có gia tộc dựa vào lại có thể đi đến một bước này, xác thực coi như không tồi.”
Diệp Thạch gật đầu lia lịa: “Đúng vậy! Đúng vậy! Mộ Thần rất lợi hại!”
Bạch Tế Tuyết liếc mắt nhìn Diệp Thạch một cái, không nói gì. Diệp Thạch bị Bạch Tế Tuyết nhìn mà áp lực.
“Ngươi hiểu trận pháp không?” Bạch Tế Tuyết hỏi.
“Hiểu.” Mộ Thần nói.
“Đã xông qua Bách Luyện Sát Trận của Bạch gia chưa?” Bạch Tế Tuyết tiếp tục hỏi.
“Đã xông qua.” Mộ Thần trả lời.
Bạch Tế Tuyết gật gật đầu: “Nếu là như thế thì coi như cũng được.”
“Tiền bối, ta nghe nói ngài đã biến mất mấy vạn năm. Nếu ngài còn sống thì sao không đi ra ngoài?” Mộ Thần không hiểu hỏi.
Bạch Tế Tuyết nhìn Diệp Thạch cùng Mộ Thần, cười nhạo: “Các ngươi cho rằng ta không muốn đi ra sao?”
Diệp Thạch cùng Mộ Thần hai mặt nhìn nhau, trên mặt đều hiện lên vẻ khó hiểu.
Bạch Tế Tuyết nhìn không trung, mặt bỗng nhiên căng chặt, “Hai ngươi đi theo ta, gió lốc sắp tới rồi, chúng ta không thể tiếp tục ở lại chỗ này.”
Mộ Thần nhìn thấy ưu sắc trên mặt Bạch Tế Tuyết, trong lòng nhất thời cảm thấy có chút lạ. Bạch Tế Tuyết hẳn là võ thánh cửu tinh, Mộ Thần không biết có chuyện gì lại khiến một cao thủ như thế lo lắng tới vậy.