"Đừng đánh ta! Xin ngươi đừng đánh ta! Ta ta ta ta ta..."
"Ta cái con khỉ!"
Dù tiểu tư có run rẩy thế nào, cũng không thoát khỏi ma trảo của Triệu Vân Xuyên, không có cơn đau như dự đoán, mở mắt ra liền thấy một con nhện to bằng quả trứng ngỗng.
Là Triệu Vân Xuyên lấy từ trên đầu tiểu tư xuống, nhìn thì sặc sỡ nhưng không có độc.
Tiểu tư nổi hết da gà.
"Mời người thì phải có thái độ mời người, nói lại nguyên văn những lời ta nói hôm nay cho chưởng quầy nhà ngươi nghe."
"Ta ta ta, ta nhất định sẽ nói lại."
Triệu Vân Xuyên hài lòng gật đầu, đúng lúc tiểu tư tưởng mình được thả tự do, thì vạt áo hắn ta bị kéo ra, Triệu Vân Xuyên ném con nhện vào trong, rồi ung dung rời đi.
"A a a a a a!"
Tiếng hét của tiểu tư vang vọng cả một vùng.
Triệu Vân Xuyên nhìn trời, đúng là hơi nóng, hắn quay lại hiệu sách, mua một ít bút mực giấy nghiên cơ bản, rồi thong thả về nhà.
Ở nhà.
Phương Hòe và Bạch Quế Hoa đang ngồi làm đồ thêu thùa trong sân, vụ xuân đã kết thúc, trên ruộng không có nhiều việc, buổi sáng đi cắt cỏ cho heo, buổi chiều khá rảnh rỗi, hai mẹ con cùng nhau may áo cưới.
Tuy không phải lần đầu tiên nhìn thấy vải đỏ, nhưng mỗi lần nhìn Bạch Quế Hoa vẫn tấm tắc khen ngợi, cẩn thận từng li từng tí, sợ vết chai trên tay làm xước vải.
Bà cười nói: "Vải đỏ này đẹp thật, nhìn mà thấy vui."
Phương Hòe mỉm cười, cậu cũng thấy vậy.
"Nhưng vải đỏ này đắt quá, sau này hai đứa còn phải sống nữa, tiền phải tiết kiệm mà tiêu."
Phương Hòe gật đầu, chỉ trong chốc lát cậu đã nghe Bạch Quế Hoa lải nhải bốn năm lần rồi, nhưng cậu cũng không thấy phiền, cậu biết mẹ là vì muốn tốt cho cậu.
"Thằng nhóc thối, đừng có gật đầu suông, phải ghi nhớ trong lòng, đừng để hắn làm nũng một cái là con lại mềm lòng đồng ý."
Phương Hòe mím môi, hơi ngại ngùng: "Con là loại người đó sao?"
Bạch Quế Hoa không đáp lời, chỉ lặng lẽ nhìn Phương Hòe, vẻ mặt đó rõ ràng là đang nói... con không phải sao?!
Thôi được.
Cậu đúng là vậy.
"Sau này con sẽ cố gắng cứng rắn hơn."
Bạch Quế Hoa khẽ thở dài, bà đã nhìn ra rồi, thằng con ngốc nhà bà bị Triệu Vân Xuyên nắm trong lòng bàn tay, haiz, đây không phải là điềm tốt.
Hai người vừa nói chuyện vừa làm việc.
"Bạch tẩu tử, ở nhà à."
Điền thị dẫn theo Điền Tiểu Hổ và Chu thị nhà Chu đồ tể đến.
"Ôi, khách quý!"
Bạch Quế Hoa vội vàng đứng dậy mời họ vào nhà, Phương Hòe bê ba cái ghế nhỏ từ trong nhà ra, rồi quay vào bếp rót nước.
"Rót Khả Nhạc cho họ đi!"
Điền Tiểu Hổ vẫn đáng yêu như vậy, cậu bé tò mò hỏi: "Bà ơi, Khả Nhạc là gì ạ?"
"Đồ uống ngon!"
"Ngon hơn cả nước đường sao?"
Bạch Quế Hoa xoa đầu cậu bé, gật đầu: "Ngon hơn nước đường nhiều." Ngon hơn nhiều lắm!
Điền Tiểu Hổ mắt sáng long lanh, có chút mong chờ.
Họ vừa ngồi xuống, Chu thị đã nhìn thấy vải đỏ trải trên bàn, kinh ngạc thốt lên.
"Ôi trời ơi, nhiều vải đỏ vậy, chắc tốn không ít tiền?"
Bạch Quế Hoa cười nói: "Con rể mua đấy, may hai bộ quần áo, mặc trong hôn lễ tháng sau."
Điền thị cũng nhìn chằm chằm vào vải đỏ: "Đây là vải bông mịn à?"
Chu thị nhìn kỹ, đúng là vậy.
Vải bông mịn đắt, vải bông mịn màu đỏ càng đắt.
Chu thị hơi ghen tị, cười gượng hai tiếng: "Con rể nhà tẩu tử thật tài giỏi, trong làng chắc chỉ có nhà tẩu tử mới chịu chi như vậy."
Câu này khó trả lời, Bạch Quế Hoa cười cười, lặng lẽ chuyển chủ đề, bắt đầu nói chuyện khác.
Từ khi Phương Hòe bị từ hôn, Bạch Quế Hoa luôn ấm ức trong lòng, bà muốn những người từng coi thường Hòe ca nhi phải nhìn cho rõ, Hòe ca nhi nhà bà không phải là đồ xấu xí không ai thèm lấy, ngược lại, còn có thể tìm được một phu quân rất tốt.
Nhưng bà cũng hiểu cái gì gọi là quá mức thì không tốt.
Đúng lúc này, Phương Hòe bưng ba bát Khả Nhạc đến.
Điền Tiểu Hổ nhìn chất lỏng màu đen trong bát, đen hơn cả nước đường đỏ.
Thì ra đây là Khả Nhạc.
Cậu bé vội vàng bưng bát lên uống một ngụm nhỏ, mắt lập tức cười tít.
"Ngon quá!"
Lại uống một ngụm, nói thêm: "Quả nhiên ngon hơn nước đường nhiều!"
"Thật sao?"
Điền thị và Chu thị cũng bưng bát lên uống một ngụm, quả nhiên rất ngon, vừa ngọt vừa mát, hương vị đậm đà, đúng là ngon hơn nước đường nhiều.
"Tẩu tử, mua ở đâu vậy? Sao trước đây ta chưa từng uống?"
"Ta cũng chưa từng uống, ngon thật đấy!"
Bạch Quế Hoa cười, lưng thẳng tắp: "Con rể ta làm đấy."
"Ôi chao, Hòe ca nhi thật có phúc."
Mấy người nói chuyện phiếm, khát nước thì Phương Hòe lại rót thêm Khả Nhạc, không hề keo kiệt, Điền thị và Chu thị thấy thoải mái trong lòng, càng thấy nhà họ Phương đáng để kết giao, không hề có suy nghĩ coi thường người khác vì nhà mình khá giả hơn.