"Anh ấy à? Cũng… tạm được thôi." Hàn Thư Anh trả lời mà giọng chẳng có mấy nhiệt tình. Trong lòng thì đang thầm nghĩ: đúng là cái loại đàn ông lạnh lùng, khó tính, lại hay thích lo chuyện bao đồng, không dễ ở chung chút nào.
Nói đến công an Giang, cô lại bất giác liếc nhìn xung quanh tìm người.
"Chị Quách, còn họ… đâu rồi?"
Quánh Mai vừa mở hộp cơm mang theo vừa đáp: “Đồng chí Giang ra ngoài rồi, còn đồng chí Văn thì đi vệ sinh.”
Hành khách đi tàu giường nằm đa phần ăn mặc khá tươm tất, ít nhất quần áo cũng không vá víu. Ở thời đại này, mặc đồ vá là chuyện thường, nhất là ở nông thôn nơi nơi đều thấy. Trong thành phố thì còn đỡ hơn một chút, trái lại, ai mặc đồ không vá sẽ khiến người khác chú ý, vì thường là gia cảnh khá giả. Những người đi khoang giường nằm như thế này thường là cán bộ cơ quan, công nhân viên chức trong các nhà máy lớn, có lương, có phiếu, nên ra ngoài cũng phải giữ thể diện một chút.
Dù vậy, ai đi đường xa cũng ráng tiết kiệm, dù gì chuyến tàu chỉ kéo dài một đêm, không cần thiết phải mua đồ ăn trên tàu, vì đồ trên tàu thường đắt. Tuy mọi người đều có lương, nhưng ai cũng biết lương chẳng dư dả bao nhiêu, tiêu gì cũng phải tính toán. Quánh Mai tự chuẩn bị hộp cơm từ nhà, bên trong là cơm bắp trộn khoai lang đỏ, thêm ít mỡ heo xào cải trắng. Trời lạnh như hiện tại, để qua đêm cũng chẳng lo bị hỏng.
Lúc này, một nhân viên tàu mang theo một chiếc bình lớn được chế từ tôn sắt đi vào toa, bên ngoài bình được bọc thêm một lớp áo bông để giữ nhiệt và tránh làm khách bị phỏng. Vừa đi, anh ta vừa lớn tiếng thông báo: “Khách nào muốn uống nước thì chuẩn bị sẵn cốc hoặc chén, tôi tới rót nước sôi đây!”
Quánh Mai vội vàng đứng dậy, chạy đến xin một bình nước ấm bằng tráng men. Hàn Thư Anh cũng từ giường nhảy xuống, ôm theo chiếc ly tráng men của công an Giang, định lấy một bình nước ấm, cô còn đang tính rửa mặt.
Đã hai ngày không gội đầu, điều kiện sinh hoạt trên tàu khiến cô cảm thấy thật khó chịu. May mà tóc cô không dễ bết dầu, ba ngày không gội cũng tạm được. Nếu có thêm chút phấn phủ thì càng tốt, chụp hình lên nhìn vẫn giống như vừa mới gội đầu, tóc vẫn xõa mượt, mềm mại.
Theo quan sát của cô, ở thời đại này, phụ nữ cắt tóc ngắn phần lớn là người đã kết hôn. Còn những người tóc dài thì có cả đã có chồng lẫn chưa lập gia đình, họ thường tết tóc thành hai bím dài rồi vắt ra trước ngực.
Nhập gia tùy tục, Hàn Thư Anh từng xem qua không ít phim điện ảnh của thời kỳ này nên cũng không xa lạ gì với kiểu tóc tết hai bím. Làm thì cô làm được thôi. Chỉ có điều tóc cô đã bị tổ tạo hình của đoàn phim xử lý quá nhiều.
Chiều dài thì vẫn đủ, thực ra là dài tới tận eo, nhưng vì kiểu tóc cần lên hình đẹp hơn nên nhà tạo mẫu đã cắt chỉnh theo kiểu phía trước ngắn hơn phía sau, lại còn tỉa tạo góc cạnh cho tóc phồng lên. Chính vì vậy, dù cô có cố gắng tết lại thế nào thì tóc cũng không thể bóng mượt và đều nếp, lúc nào cũng có vài lọn tóc giữa chừng vểnh lên, nhìn rất khó chịu.
Sau một hồi loay hoay, cô tức đến mức bung hết tóc ra, rồi cô chia tóc ra hai bên, buộc mỗi bên thành một túm nhỏ ở vị trí dưới tai, cứ thế mà đi cho rồi.
Tuy không có gương, cô vẫn biết mình trông cũng không tệ. Trước đây cô từng làm kiểu tóc tương tự, nếu buộc cao thì gọi là kiểu đuôi ngựa đôi cao, còn buộc thấp như bây giờ thì là đuôi ngựa đôi thấp.
Phong cách này rất hợp với hình ảnh thiếu nữ thuần khiết, và trên người cô thì hiệu quả lại càng nổi bật, tiếc rằng hiện tại không có dải lụa đẹp nào, nếu có để buộc thêm thì chắc chắn sẽ càng xinh hơn. Cô khẽ thổi cho tóc mái xõa xuống, dù không có gương để ngắm mình, cô vẫn rất tự tin vào dung mạo của bản thân.