Xuyên Về Những Năm 60, Mang Thai Con Của Đại Ca

Chương 36

Trước Sau

break

Ý tưởng thì khá ổn đấy, nhưng điều mà Hàn Thư Anh không ngờ tới chính là, ngay khi hai “con cá nhỏ” vừa chạm nhau, cả hai người liền như bị điện giật vậy. Lần đầu tiên cô hôn một nam diễn viên mà lại có cảm giác như sét đánh ngang tai, trời ơi đất hỡi! Ngay cả công an Giang, người đang định đẩy cô ra, cũng sững lại mất ba giây.

Hàn Thư Anh còn chưa kịp phản ứng gì thêm thì người phía dưới bỗng dưng dùng sức nơi eo, hất mạnh một cái khiến cô cả người bị nhấc khỏi giường, trong chớp mắt đã bị đẩy lùi lại một bước.

Công an Giang đã ngồi dậy.

Hàn Thư Anh chết lặng.

Cô cảm thấy mình hoàn toàn không đủ can đảm để đối mặt với một đồng chí Giang vừa tỉnh táo vừa nghiêm túc. Thế nên cô co cổ lại, cúi đầu, thậm chí không dám ngẩng lên nhìn sắc mặt đối phương.

Thật ra cũng chẳng cần nhìn làm gì, bởi vì ngay lúc đó, khóe mắt cô đã kịp liếc thấy góc dưới bên phải của "kịch bản" đang không ngừng lập lòe ánh sang: cảnh quay thứ ba, hoàn thành!

Mục đích của cô đã đạt được rồi, vậy thì... cũng đến lúc rút lui trong vinh quang thôi.

Hơn nữa, dưới ánh sáng mờ mờ, Hàn Thư Anh đã có thể cảm nhận được từ phía giường tỏa ra ánh mắt sắc như dao của công an Giang, cùng khí thế lạnh lùng khiến người ta nghẹt thở. Cô lập tức không dám hó hé gì, dốc hết toàn bộ sức lực trong đời, trườn ngang sang bên cạnh như một con cá lươn thoát thân.

Vạt váy trắng muốt xoay một vòng nhẹ nhàng theo chuyển động của đôi chân thon dài, để lộ đôi tất trắng tinh phía dưới còn dính một hạt bụi nhỏ. Cô bò lên được giường liền lập tức nằm ngay ngắn, kéo chăn trùm kín người, hoàn toàn bất động bắt đầu giả chết.

Cô đã hạ quyết tâm, dù có chuyện gì xảy ra, tuyệt đối không phản ứng, chỉ biết một chữ "ngủ". Hỏi gì cũng không biết, không rõ, không hiểu. Cứ ba câu là "không biết", dứt khoát ngu luôn cho tới cùng, đóng vai hồ đồ tới tận sáng.

Có lẽ vừa rồi công an Giang ngồi dậy quá nhanh, khiến giường phát ra một tiếng cọt kẹt nho nhỏ. Bên đối diện, người đang ngủ thiêm thiếp là Văn Dật Xuân trở mình rồi tỉnh dậy.

Vừa mở mắt đã thấy đối diện có một người đang ngồi, lúc này ánh sáng từ hành lang hắt vào, lướt nhẹ qua khuôn mặt người đó. Tai của anh đỏ ửng lên một bên, nhìn thế nào cũng không giống đang ngủ ngon lành gì cho cam.

Hắn lười biếng hỏi một câu, giọng vẫn còn ngái ngủ:

"Cô sao chưa ngủ?"

Một lúc sau mới nghe thấy âm thanh đối diện vang lên tiếng xỏ giày.

"Đi vệ sinh."

"Ừ." Văn Dật Xuân mơ màng trả lời rồi lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Hàn Thư Anh, người vẫn luôn giả chết nhắm mắt nằm im nãy giờ, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy tiếng bước chân rời khỏi giường đối diện. Cô thò đầu ra khỏi chăn, thở dốc một hơi, rồi vươn tay vỗ vỗ ngực trấn an bản thân, còn tiện tay lau miệng một cái. Thật sự quá kích thích, mặc dù chỉ diễn ra trong thời gian ngắn ngủi, nhưng cô cảm giác như cả thế kỷ đã trôi qua.

Chỉ để hoàn thành cảnh thứ ba của kịch bản mà cô liều lĩnh đến vậy. Nghĩ lại vẫn thấy sợ hãi, trong lòng cô đầy bất an, thầm nghĩ không lẽ chỉ vì một cảnh hôn mà bị kết tội "nữ lưu manh"?

Trai chưa cưới, gái chưa gả, thời đại này chỉ chạm môi một cái chắc không phạm pháp đâu nhỉ?

Nhưng cô thật sự rất sợ, lỡ đâu công an Giang lại nổi giận bắt cô về đồn, cáo buộc cô tội quấy rối, rồi tống lên mỏ đá đào quặng thì đời cô coi như xong, chỉ tưởng tượng thôi mà trái tim nhỏ của cô cũng đã đập loạn cả lên, hoảng hốt không chịu nổi.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc