vào túi áo khoác, tiu nghỉu không dám rút ra làm loạn nữa.
Đúng là mất cả chì lẫn chài, không chỉ bị anh ta phát hiện mà kịch bản cũng chẳng có một chút phản hồi nào.
Trong khi cô vừa thăm dò vừa lén lút, hay đúng hơn là lảo đảo vụng về, cuối cùng hai người cũng đến được toa giường nằm.
Toa giường nằm ít người hơn một chút. Vào thời kỳ này, không phải cứ có tiền là có thể mua vé nằm, còn cần có giấy giới thiệu, và phải là người có cấp bậc thì mới được.
Toa này không chỉ có giường ngủ mà còn có chăn gối được gấp gọn gàng để hành khách nghỉ ngơi.
Tìm đến khoang bốn người, đã có hai người ở đó, một nam một nữ.
Người đàn ông trông trẻ, mặc bộ đồ xám kiểu Trung Sơn, tầm ngoài hai mươi. Người phụ nữ lớn tuổi hơn, tóc ngắn ngang tai được chải gọn
gàng.
Hàn Thư Anh nghe thấy công an Giang, người vào trước xách hành lý, đang bắt tay xã giao với người đàn ông trẻ trong khoang bằng giọng nghiêm túc:
"Anh là đồng chí Văn phải không? Tôi từng gặp anh ở Cục Văn hóa Giáo dục huyện, chào anh."
"Ồ, anh là Tiểu Giang ở đồn công an à? Chào anh, cứ gọi tôi là Văn Dật Xuân." Người đàn ông đứng dậy bắt tay lại, cả hai đều không quá thân mật.
Ngược lại, khi Hàn Thư Anh bước vào sau, đồng chí Văn không kìm được liếc nhìn cô hai lần.
"Vị nữ đồng chí này là...?"
"Cô ấy họ Hàn." Công an Giang quay sang giới thiệu với Hàn Thư Anh. "Vị này là đồng chí Văn ở Cục Văn hóa Giáo dục, lần này cùng tôi lên tỉnh học tập."
"Chào đồng chí Hàn, chào cô." Văn Dật Xuân niềm nở chào hỏi.
Hàn Thư Anh nhìn sang, người này trông thư sinh, đeo kính, cô lịch sự gật đầu chào: "Chào anh."
Lúc nãy chỉ nhìn nghiêng đã thấy nữ đồng chí này khá xinh, giờ cô ngồi đối diện, Văn Dật Xuân nhìn thấy chính diện thì ánh mắt ánh lên vẻ kinh ngạc, có chút căng thẳng. Anh cất lời:
"Tôi tên Văn Dật Xuân, hiện làm cán bộ tại Cục Văn hóa Giáo dục huyện. Sau đợt học tập ở tỉnh lần này, dự kiến được thăng chức lên phó phòng, hiện tại vẫn chưa kết hôn..."
Lời vừa dứt, khoang tàu lập tức im ắng. Giang Kiến Hứa khẽ ho một tiếng, liếc nhìn Văn Dật Xuân, rồi lại quay sang nhìn Hàn Thư Anh.
Hàn Thư Anh: ...
Nữ đồng chí ở giường trên phía đối diện cố nén cười trong lúc sắp xếp chăn gối, chủ động giới thiệu bản thân.
"Tôi họ Quách, Quách Mai, làm việc ở bệnh viện Lộc Kiều, lần này lên tỉnh có chút việc."
Thời đại này, người có thể nằm giường tàu thường đều là người có tổ chức, đơn vị, có chút quan hệ và cấp bậc.Hàn Thư Anh lập tức mỉm cười với cô ấy, cúi đầu thầm nghĩ. Tốt thật, ai cũng có công việc, chỉ có cô là chưa đâu vào đâu, giờ lại bị công an Giang ép quay về quê nữa rồi.
“Đồng chí Hàn.”
“Ừ?”
“Cô quê ở đâu, làm việc ở đâu?” Đồng chí Văn Dật Xuân chủ động bắt chuyện, giọng nói nhiệt tình nhưng hơi quá mức, giống như đang tra sổ hộ khẩu vậy…
Hàn Thư Anh không biết phải trả lời thế nào nên quay đầu nhìn về phía công an Giang. Nhận thấy ánh mắt cầu cứu của cô, anh không quay đầu lại mà đáp thay cô.
“Cô ấy đến Lộc Kiều thăm người thân, trên đường bị mất hành lý, tôi tiện đường đưa cô ấy về nhà. Nhà cô ấy ở nông thôn.”
Hai chữ "nông thôn" vừa thốt ra, không khí đối diện lập tức yên lặng.
Hai chữ ấy có sức nặng rất lớn, trong thời đại mà người ta còn không đủ ăn, không đủ sống, thì sinh kế là chuyện vô cùng quan trọng. Hộ khẩu ở đâu ảnh hưởng trực tiếp đến khẩu phần lương thực của cả nhà.
Nếu Hàn Thư Anh thực sự là cô gái nông thôn, có lẽ trong lòng sẽ có chút hụt hẫng. Nhưng cô không phải, không những không phải người nông thôn, thậm chí còn không phải người của thời đại này, nên chẳng có tí áp lực nào.