Hôm sau, tam vương gia ghé phủ Lãnh thừa tướng một chuyến, là cố tình muốn đến xem cái mạng nhỏ mà chàng vừa nhặt về hôm qua đã sao rồi, cả đêm qua Thiên cứ trằn trọc mãi không ngủ được, chốc chốc lại đưa tay lên môi nhớ lại mùi vị của cô, thật ngọt!
- Kha, Tuệ nhi đâu rồi? Nàng ấy đã khoẻ chưa?
- Muội ấy đã khoẻ rồi, vừa nãy ta còn thấy đang chơi ở ngoài kia.
- Chúng ta ra chơi với muội ấy!
. Kha cười gian, đây chính là đang có tình ý với muội muội nhà chàng sao?
- Ngươi cười gì?
- Lão tam, người đang để ý đến Tuệ nhi nhà ta?
- Ta...ta đâu có...ta ra ngoài đây.
. Mặt Thiên đỏ ửng lên, không biết là do trúng tim đen hay chỉ đơn giản ngượng vậy thôi. Thiên đi ra ngoài, Kha theo sau nhưng lại lẻn đi nơi khác. Đây là đang tạo cơ hội cho hai người kia đây mà.
- Hàn Tuệ! Muội đang làm gì đó?
- Tam vương gia? À huynh lấy giúp ta con diều mắc kẹt trên cây đó được không?
. Thiên mỉm cười gật đầu rồi nhảy lên chụp đuôi con diều lấy xuống. Trả diều cho cô hai người ngồi xuống gốc cây trò chuyện.
- Huynh tên gì?
. Thiên có vẻ hơi ngạc nhiên, chàng và Kha là bạn thân từ nhỏ, thường hay ghé phủ nàng chơi chẳng lẽ nàng không biết? Hay muốn đùa?
- Ta tên Lý Quốc Thiên, muội không nhớ thật sao?
- À lần trước do ta bị bệnh nằm trên giường nhiều ngày liền khi tỉnh dậy đột nhiên không nhớ gì cả.
- Muội quên cả ta, ta thật sự là rất đau lòng a~
- Muội...muội cũng đâu có muốn.
. Cô cúi mặt phụng phịu dáng vẻ như một ŧıểυ tử làm Thiên bật cười.
- Nè cười gì đó, ai cho huynh cười .
. Vừa nói cô vừa cù vào người Thiên khiến chàng cười lớn hơn, Thiên đứng dậy bỏ chạy, cô quăng luôn chiếc diều mà đuổi theo chàng. Dưới gốc cây có hai bóng dáng bé nhỏ đang rượt đuổi nhau, tiếng cười vang lên...Uỵch...Thiên đang chạy thì dấp ngã ngửa lên trời, cô phía sau mất đà hướng thẳng vào ngực Thiên mà ngã xuống đè lên. Môi hai người khẽ lướt qua nhau, cô vẫn còn nhắm mắt nãy giờ không chịu mở, hé mắt cô thấy Thiên đã nhìn cô từ lúc nào, chàng còn đưa tay lên vuốt tóc cô làm tim cô đập loạn xạ, hai má đỏ ửng lên. Đây chính là dụ dỗ sao? Nhìn người dưới thân mình, chỉ cách nhau 1cm, thật khó chịu a~ Nhưng Thiên thật cuốn hút cô.
- Vương gia! Huynh đúng là mỹ nam.
- Vậy nhìn thêm chút nữa đi.
. Nhìn cô cười yêu nghiệt khiến cô ngại ngùng đứng bật dậy bỏ chạy thật nhanh về phòng để lại tam vương gia ngồi dưới gốc cây tay mân mê con diều rồi tự mỉm cười.
----------Trưa
- ŧıểυ thư! Người và tam vương gia có phải đã...
- Đã đã cái gì... ta với huynh ấy chẳng có gì hết.
- Ban nãy em và thiếu gia đã nhìn thấy hết rồi.
- Em với huynh trưởng dám nhìn lén ta sao....
. Mặt cô lại đỏ bừng lên, ngại ngùng e lệ.
. Gâu....Gâu... grừ... grừ...
- Để em ra ngoài xem có chuyện gì
. ŧıểυ Xuân vừa ra một lúc tiếng hét của nàng thất thanh vọng vào.
- Thích khách...có thích khách....
. Cô nhảy vọt xuống giường chạy ra xem.
- Tên kia, trông quen mắt quá. À ta nhớ ngươi là ai rồi
. Nam nhân kia vừa thấy chó đã trèo lên cây vẻ mặt sợ hãi.
- Mau bắt nó lại, bắt nó để ta xuống.
- Là sợ chó sao. Hảo!
. Cô nghĩ rồi nói với ŧıểυ Xuân.
- Trong phủ có bao nhiêu con đem ra đây hết cho ta.
- Nhưng mà người đó...
- Nhưng nhưng gì ta mới là chủ tử của em.
. ŧıểυ Xuân đi một lúc rồi về trên tay cầm những sợi dây đang xích chó, thấy nàng mọi người trong phủ đều dừng công việc lại mà xem kịch.
- Thả chó!
. ŧıểυ Xuân thả những con chó hung hăng đó ra, chúng liền chạy tới bên cái cây mà nam nhân kia trốn.
- Haha... lần trước ngươi một đao mém chút giết ta. lần này ta xem ngươi thế nào.
- Bắt chúng lại, xú nha đầu. ta xuống được thì sẽ chặt tay ngươi, sẽ khiến nhà ngươi hối hận, bắt chúng lại.
- Haha ŧıểυ cẩu cắn chết hắn cho ta.
- Mau xích chó lại, ai cả gan dám làm chuyện này.
. Phụ thân cô vừa đến đã quát tháo khiến cô sợ hãi, rụt rè đi lại chỗ phụ thân.
- Phụ thân, tên này lẻn vào phủ nên con...
- Con...con.
. Ông nhìn cô giận dữ rồi xoay lại nói với nam nhân kia.
- Cửu vương gia! Thật thất lễ, người có thể xuống, an toàn rồi.
. Phong từ từ đi xuống cũng tức giận không kém .
- Thừa tướng, người này là ai?
- Vương gia! Đây là ái nữ của ta, Lãnh Hàn Tuệ, ta thay nó tạ lỗi với người!
- Hừmm...không dễ bỏ qua đâu, chẳng qua ta đến đây tìm Kha, ta có việc, hồi phủ.
. Nam nhân kia rời khỏi thì ông xoay lại nói với cô.
- Tuệ nhi! Đến thư phòng gặp ta.
. Đây là lần thứ 2 cô đến thư phòng, nhưng cảm giác sợ hãi còn nhiều hơn lần trước gấp bội.
- Phụ thân! Người có gì căn dặn?
- Con có biết mình vừa đắc tội với ai không? Suýt chút nữa cái mạng con cũng không còn.
- Người đó là ai ạ?
- Cửu vương gia! Lý Nam Phong, hoàng thượng đặc biệt yêu thương người hơn các vương gia khác, nếu hoàng thượng mà biết cửu vương có hề gì ở chỗ ta, ta cũng không dám bảo toàn tánh mạng cho con.
- Chẳng qua là vài con chó thôi mà.
- Là con không biết, lúc nhỏ cửu vương một lần đi lạc bị một bầy chó hoang đuổi cắn, trên vai hiện vẫn còn dấu nên từ đó hễ thấy chó là sợ hãi. Còn con, ngày mai theo ta đến phủ cửu vương tạ lỗi.
- Phụ thân, con...
- Phải đi.
. Ông gằn giọng làm cô không dám nói một tiếng. Phụ thân có biết con mém nữa đã chết dưới tay hắn không, thật bất công a~
---------- Sáng hôm sau
. Ở một nơi nào đó, cô đang ngồi cạnh tam vương gia, đầu cô dựa vào vai chàng trông rất tình tứ, Thiên nắm lấy tay cô đưa lên môi hôn nhẹ một cái rồi hỏi.
- Nàng có muốn trở thành vương phi của ta không?
. Cô e thẹn gật đầu, Thiên nâng cằm cô, hai người nhìn xoáy vào mắt nhau, khoảng cách 2 người ngày một gần, gần một chút nữa, lại gần thêm chút nữa, chỉ một chút nữa thôi, chút nữa cô sẽ chiếm hữu đôi môi quyến rũ kia...cố lên chút nữa thôi sắp được rồi.
- ŧıểυ thư...ŧıểυ thư người mau dậy.
- Ưmm...đợi một lát.
- ŧıểυ thư...ŧıểυ thư...
. Cô bị ŧıểυ Xuân đánh thức, hình ảnh của cô và Thiên mờ dần mờ dần rồi biến mất.
- ŧıểυ Xuân ơi là ŧıểυ Xuân để ta ngủ thêm một chút nữa là đã...
- Đã sao hã ŧıểυ thư?
. ŧıểυ Xuân ngây thơ chớp mắt nhìn, cô im lặng không nói nữa cô biết có nói ra cô sẽ là trò đùa mất.
- Ta...ta không có gì hết! Mau lấy nước ấm cho ta đi. À hôm nay sao lại đánh thức ta sớm vậy?
- ŧıểυ thư quên gì sao? Hôm nay người phải đến phủ cửu vương gia.
. Nghe nhắc đến tên đó cô liền biểu môi nhăn mặt tỏ vẻ khinh khỉnh đi đến bàn vơ đại một miếng bánh nhâm nhi. ŧıểυ Xuân đem y phục đến cho cô chọn lựa.
- ŧıểυ thư! Người xem bộ y phục màu hồng đẹp hơn hay màu xanh đẹp hơn?
. Cô lười biếng không thèm liếc mắt mà giơ tay chỉ đại. Đến phủ của tên đó cần gì phải lựa, ta đến vì phụ thân chứ đâu phải coi mắt. ŧıểυ Xuân định trang điểm cho cô thì bị cô tránh né xua tay.
- Ta muốn để mặt mộc, hôm nay không phải ngày ta xuất giá có cần khoa trương vậy không?
- ŧıểυ thư! Lão gia sẽ trách em không lo chu đáo cho người.
- Ta sẽ chịu em yên tâm!
. Cô nói rồi đi ra đại sảnh nơi phụ thân cô đã chờ đó từ khi nào.
- Nha đầu! Đến phủ cửu vương sao lại lôi thôi như vậy? Còn không mau đi vào chỉnh trang lại muốn làm ta mất mặt nữa sao?
- Phụ thân!
- Còn cãi!
. Lão gia ra lệnh cho một nha hoàn chỉnh trang lại cho cô, cô bị lôi vào phòng thay một bộ y phục màu hồng rườm rà nhiều lớp, chưa kịp định hình cô bị ấn xuống tô tô vẽ vẽ lên khuôn mặt vốn đã xinh đẹp kia. Sau một hồi nhìn vào gương, cô thật không nhận ra mình nữa? Là cô hay một đại mỹ nhân?
. Khi cô lên xe ngựa được 1 lúc, chẳng ý tứ mà lăn ra ngủ ngon lành...
- ŧıểυ thư đã đến rồi người mau dậy.
. Cô ngọ nguậy mình, miệng còn sợi dây trắng dính ở khoé miệng.
- Oaa...nhanh vậy! vừa chớp mắt đã đến.
. Cô bước xuống tiến vào bên trong cùng phụ thân, một người thanh niên tuấn tú vận đồ đen ra nghênh đón.
- Lãnh thừa tướng, nhị ŧıểυ thư! Cửu vương gia đang chờ hai người.
. Nói rồi hắn chạy vào trong bẩm báo lại, cửu vương ngồi trên cao nghiêng đầu môi hơi nhếch cười tà, đôi mắt hổ phách hướng về cánh cửa như đang hào hứng đợi cô.
- Cho vào!
. Mới hôm qua tên này còn la lên sợ hãi vì chó, hôm nay lại giở cái giọng yêu nghiệt này, có phải cùng 1 người không a~