. Lưu thị, ma ma tổng quản của phủ đang đi làm việc của mình, ngang qua hoa viên trong viện của cô, lơ đễnh nhìn qua cảm thấy có gì đó không đúng, bên kia là có gì đó, xuất hiện xung quanh lại là một vũng nước có màu đỏ đỏ, hiếu kì đi lại nhìn xem thì không khỏi kinh sợ mà ngã xuống la lên
- Ahh...Cứu! Mau cứu người! Có người sắp chết!!!
. Tiếng hét thất thanh của thị thu hút không ít người đến. Vài nha hoàn nhận ra người bị nạn mà hoảng loạn thốt lên kinh hãi
- Là...là thất vương phi! Các ngươi mau đỡ người dậy
- Máu nhiều quá! Mau...mau báo lại cho vương gia gọi Thái y đến!!
. Cho người đỡ Hàn Sương vào một căn phòng, nha hoàn nào không còn phận sự thì lui về, còn Lưu thị thì tức tốc đi theo đám người đang dìu Hàn Sương, trước khi đi còn khéo léo dặn một nha hoàn tên Cẩm Yên ở lại hiện trường tìm kiếm xem có gì khả nghi thì thu lượm lại. Cẩm Yên đang giữa trưa nắng gắt bị Lưu thị lôi ra như vậy thì hời hợt nhìn sơ qua vài cái rồi tìm chỗ mát ngồi, phía xa một nữ nhân đi lại, trên khuôn mặt biểu lộ rõ sự tò mò
- Cẩm Yên tỷ, nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao bên kia, trên mặt đất lại toàn máu?
- Ta vừa đến thì cùng lúc Lưu ma ma đã cho người dìu Thất vương phi trên người thương tích kia về phòng, còn bắt ta ở lại tìm kiếm những thứ khả nghi, giữa trưa nắng gắt như vậy không phải là vì chuyện ta đụng phải thị hôm trước mà trừng phạt sao!
- Nếu vậy để muội giúp tỷ!
. Nữ nhân đó mỉm cười rồi thoắt một cái đã đi đến chỗ có chất lỏng màu đỏ, đi tới đi lui đứng lên ngồi xuống một hồi thì tỏ vẻ mừng rỡ cầm vật gì đó chạy lại phía Cẩm Yên
- Cẩm Yên tỷ! Muội tìm thấy một vậy rất khả nghi liền đem sang cho tỷ
. Nói đoạn nữ nhân đó mở lòng bàn tay ra, một chiếc khăn màu hồng có đường thêu tinh xảo hơi nhăn nhúm nằm gọn trong lòng bàn tay. Cẩm Yên nhận lấy vật chứng liền hồ hởi cảm ơn, không tốn sức mà vẫn tìm được, nữ nhân kia có phải quá ngu ngốc hay không lại thế chỗ ta ra đứng nắng?
- Đa tạ muội! Lục Ý!
---Quay lại chỗ Hàn Sương
. Lưu thị phái người báo tin cho Nam Phong biết, hắn liền tức tốc trở về, cái khỉ gì chứ? Thất vương phi đang yên đang lành lại có chuyện tại phủ của hắn!
. Cô sau khi tiễn Hàn Sương đi liền chú tâm đến vết thương của ŧıểυ Xuân nhưng liền bị hắn triệu đến, ban đầu là không muốn đi nhưng lại bị hắn tới tận nơi đem cô qua căn phòng kia. Vừa đi hắn vừa hỏi cô, cô liền có sao nói vậy
- Muội muội ngươi xảy ra chuyện, ngươi thật không biết sao?
- Nàng ta vừa đả thương ŧıểυ Xuân, ta liền chăm sóc em ấy không rãnh quan tâm nàng ta đâu mà biết chuyện
. Cô tiến vào thì đập vào mắt là một thau nước pha loãng với máu, kế đó là nữ nhân khi nãy còn chua ngoa bên phòng cô mà nay lại yếu ớt nằm trên giường. Hắn liền lên tiếng hỏi
- Thái y! Thất vương phi thế nào?
- Vương gia! Trong phủ người có ai có thù hận với Thất vương phi hay không?
- Ngươi hỏi vậy có ý gì?
- Sau đầu của vương phi có một vết thương khá nặng nhưng tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng xét về mặt vết thương, thần chắc chắn là có người tấn công từ phía sau, vương phi hoảng loạn mà vùng bụng đập trúng vào vật cứng ở đó dẫn đến sảy thai
- Ngươi vừa nói cái gì?
. Một nam nhân tiêu soái bước vào, trên mặt có ba vạch đen, hai mày nhíu lại
- Thất vương gia!
- Vương phi của ta lại xảy ra chuyện ở phủ Cửu đệ, lại bị hại mất đi hài tử, các ngươi mau cho bổn vương một lời giải thích
. Từ người Hạo phát ra một làn khí lạnh lẽo như muốn bao trùm căn phòng làm cô nhất thời như chôn chân tại chỗ
- Thất huynh! Tạm thời ở đây cứ giao cho Thái y lo liệu! Bổn vương sẽ tìm ra hung thủ trả lại công bằng cho vương phi của huynh!
- Được! Một lời đã định!
- Mời!
. Hắn cùng Hạo đi qua gian phòng khác, cô cũng lủi thủi đi theo phía sau, linh cảm có chuyện không lành
- Ai là người nhìn thấy thất vương phi đầu tiên, Lưu ma ma?
. Hắn phất tay áo ngồi xuống, nghiêm nghị nhìn xung quanh phòng, hiện có 4 người, hắn, Hạo, cô, Lưu ma ma
- Bẩm vương gia! Là nô tì nhìn thấy vương phi đầu tiên!
- Ngươi đã ra tay?
. Hắn lơ đễnh hỏi một câu làm Lưu thị lạnh sống lưng, hai tay chắp lại xá xá mấy cái, mồ hôi đổ đầy trên trán
- Nô tì không có! Nô tì không có gan làm chuyện này!
- Nếu có người phía sau chống lưng cho ngươi thì sao?
- Mong vương gia xem xét lại nô tì một lòng trung thành với người không ngu muội mà đem phiền phức đến!
. Thất vương gia từ nãy giờ vẫn ngồi chăm chú nghe, lâu lâu lại liếc nhìn cô một lần, Hàn Sương hay chạy đi gây chuyện với cô, có hay không là do cô làm?
- Cứ cho là ngươi không làm đi! Vậy ngươi nhìn thấy Thất vương phi ở đâu?
- Dạ nô tì nhìn thấy ở gần lối ra hoa viên trong viện của Vương phi!
. Một lời thành thật của Lưu thị làm hắn và Hạo đồng loạt xoay lại nhìn cô làm cô có chút khó chịu! Ánh mắt này, là đang nghi ngờ cô sao?
- Hai người các ngươi nhìn ta cái gì chứ?! Ta đã nói rồi, đúng là nàng ta có đến chỗ ta gây chuyện nhưng ta tuyệt đối không làm ra chuyện hèn hạ như vậy!
- Lưu ma ma ngươi nói tiếp đi!
- Nô tì còn tìm được một vật chứng. Nhưng nó...nó...
- Ngươi mau nói ra! Ngươi sợ cái gì đã có bổn vương ở đây ngươi có sao cứ nói vậy!
- Nô tì tìm thấy một chiếc khăn tay màu hồng, trên khăn tay là hình thêu hoa lan
. Trong phủ, mỗi chủ tử sẽ được phát vài chiếc khăn tay, trên khăn tay sẽ có hình thêu tượng trưng cho vị chủ tử đó, mà tượng trưng cho cô là hoa lan! Chết tiệt!
. Hắn vì biết chuyện đó mà đằng đằng sát khí nhìn cô
- Lãnh Hàn Tuệ! Ngươi còn chối cái gì?
- Ngươi đừng có quá đáng! Chỉ dựa vào cái khăn này mà đổ lên đầu ta?
- Vậy ngươi nói cho ta biết, cái khăn tay này có phải của ngươi?!