Một nhà ba người thu dọn quán, lại đi mua chút nguyên liệu mới, sau đó vội vàng ngồi xe lừa ra khỏi thành về nhà.
Chuyện làm ăn rất tốt, lại còn được về sớm, cha mẹ Trần vô cùng vui vẻ.
Trần Hi ôm hộp tiền, vừa nghe mẹ Trần nói chuyện với cha Trần, vừa đếm tiền.
Bán được hơn tám trăm đồng, trừ chi phí đi thì nàng kiếm được bốn trăm đồng.
Đây mới chỉ là ngày đầu tiên khai trương, chờ ngày sau thanh danh nổi tiếng ra ngoài, chắc chắn sẽ không chỉ có bấy nhiêu đây!
Một tháng kiếm được một hai mươi lượng bạc, chắc chắn không thành vấn đề.
Bốn trăm tiền cầm trong tay tuy rằng không nhiều lắm, nhưng đối với Trần Hi, người vừa mới xuyên qua tràn đầy hoảng sợ trong lòng, an tâm hơn rất nhiều.
Cuộc sống có thể trôi qua, còn có thể càng ngày càng tốt hơn, cảm giác khủng hoảng đối với thế giới xa lạ sâu trong đáy lòng nàng cũng tiêu tán hơn phân nửa.
Sau khi thu tiền lại, Trần Hi hít sâu một hơi,cảm thấy tương lai tươi sáng, nhưng vừa mới nhếch môi cười thì đã thấy một bóng dáng quen thuộc.
Nữ chính Thập Bát Nương gánh đòn hàng trống không, đang đi dọc theo đường về nhà.
Trần Hi trừng mắt nhìn.
Mấy chục dặm đường, đi bộ trở về sao?
Không hổ là nữ chính, thể lực và sự kiên nhẫn đều không phải người thường có thể so sánh được.
Lúc xe lừa đi qua, Thập Bát Nương dừng lại, đứng sang một bên đường để nhường lối. .
Mới vừa đứng vững, vừa ngẩng đầu đã thấy Trần Hi đang nhìn chằm chằm mình, Thập Bát Nương cũng không nghĩ tới một nhà Trần Hi cũng thu dọn quán sớm như vậy.
Nàng ấy hơi sửng sốt.
Nhưng rồi nghĩ lại, họ mới đổi sang làm ăn mới, hôm nay thấy buôn bán cũng khá tốt, có lẽ đã bán hết hàng rồi.
Trên mặt nàng ấy chỉ sửng sốt một chút, sau đó lập tức rời mắt.
Hai nhà vì tranh giành khách hàng mà luôn không hòa thuận, gặp mặt cũng không nói chuyện.
Cha mẹ Trần vì chuyện từ hôn mà gặp khó khăn, cũng không mở miệng.
Cảnh tượng trở nên im lặng đến kỳ lạ.
Trần Hi nhìn Thập Bát Nương, lại nhìn chiếc đòn gánh chân nàng ấy …
"Thập Bát Nương." Nàng chủ động mở miệng.
Thập Bát Nương cho rằng Trần Hi muốn khoe khoang việc làm ăn mới của mình, cười nhạo nàng chỉ có thể gánh đòn đi bán bánh ngọt, nàng ấy ngẩng đầu, cảnh giác nhìn sang.
Lại không nghĩ tới, Trần Hi nhếch miệng cười với nàng ấy : "Về thôn còn hơn hai mươi dặm đường nữa, đi bộ cũng mất một hai canh giờ, ngồi xe của nhà ta đi, sẽ nhanh hơn."
Thập Bát Nương lộ vẻ kinh ngạc.
"Không cần đâu." Không nhìn thấy sự ngạo mạn và cười nhạo trên mặt Trần Hi, nhưng kinh nghiệm trước đây vẫn khiến Thập Bát Nương không dám lơ là: "Ta đi bộ là được."
Trần Hi cũng nhảy từ trên xe xuống: "Bây giờ ngày ngắn, chờ đến khi trời tối, ngươi là con gái, đi một mình không an toàn, ta lại không đòi tiền của ngươi, khách khí cái gì."
Thập Bát Nương khó hiểu nhìn Trần Hi.
Đột nhiên đối xử tốt với nàng như vậy, Trần Hi lại đang có âm mưu gì sao?
"Đi thôi." Trần Hi lại nói: "Nếu ngươi khinh thường đi cùng ta, lúc sắp đến cửa thôn, ngươi xuống xe trước là được."
Thập Bát Nương còn muốn kiên trì, nhưng đối diện với ánh mắt chân thành của Trần Hi, nàng ấy lại do dự.
Nghĩ đến những lời Lâm Lang nói với nàng ấy vào buổi trưa, cuối cùng nàng ấy cũng gật đầu.
Trần Hi cho rằng nữ chính là rộng lượng không so đo cùng nàng, lập tức giấu kín tâm tư nhỏ nhen của mình hơn một chút, giúp đỡ Thập Bát Nương đặt chiếc đòn gánh lên xe lừa, hai người ngồi song song với nhau.
Đúng vậy, nàng tiện đường chở Thập Bát Nương, quả thật có dụng tâm kín đáo.
Tuy rằng đã quyết định phải cách nam nữ chính xa một chút, nhưng dù sao cũng là người cùng thôn, gặp mặt chắc chắn là chuyện tránh không được.
Thứ nàng muốn tránh xa là tránh tuyến nội dung cốt truyện chính, không xảy ra xung đột cùng nữ chính.
Nhưng có thể giao hảo với nữ chính, chắc chắn cũng không tệ.