Xuyên Vào Văn Mỹ Thực, Vị Hôn Phu Cũ Hắn Lại Giả Vờ Nhu Nhược

Chương 40

Trước Sau

break

Bọn họ là quán mới, người qua lại nhìn thấy là sủi cảo, phần lớn đều không có hứng thú gì, chỉ nói một tiếng, buổi sáng ăn sủi cảo á? rồi cứ thế rời đi.

Trần Hi cười trả lời, mời người ta đến nếm thử, tuy rằng người ta lắc đầu rồi rời đi, nhưng Trần Hi cũng không nổi giận, chỉ mỉm cười rồi mời họ lúc nào rảnh ghé qua thử, rồi tiếp tục bận rộn..

Sau khi gói được hơn hai chục cái, Trần Hi ngừng tay, chờ nước trong nồi sôi, lập tức cho sủi cảo vào nồi rồi bắt đầu nấu.

Trong lúc đợi sủi cảo được nấu chín, nàng nhanh chóng thái hành hoa và tỏi băm.

"Đây là cách ăn gì vậy?" Một người đàn ông to lớn khiêng theo bao tải, lúc đi qua thì tò mò nhìn thoáng qua: "Ăn sủi cảo còn cho hành hoa và tỏi à?"

Trần Hi ngẩng đầu nhìn hắn ta cười nói: "Súp sủi cảo chua cay, cách ăn độc nhất vô nhị của nhà ta, đảm bảo ăn ngon, đại ca muốn nếm thử một chén hay không?"

Đại nam nhân nhìn nàng còn cho thêm vừng cùng gia vị vào trong bát, có cả dấm chua, hắn ta nhíu mày: "Tavẫn thích uống súp mặn ăn bánh bao hơn!"

Trần Hi cũng không nhiều lời.

Cách ăn mới lạ, người chưa từng ăn bao giờ luôn phải quan sát một chút.

Nhưng nam nhân kia nhấc chân muốn rời đi, thấy Trần Hi lại múc một muỗng dầu ớt, ngạc nhiên nói: "Đây là cái gì?"

"Dầu ớt độc nhất vô nhị." Trần Hi cười tươi nhìn nam nhân kia, trong ánh mắt tò mò của hắn ta, múc một muỗng nước dùng nóng từ nồi sủi cảo thêm vào trong bát: "Nơi khác không có đâu, chỉ có nhà của ta có thôi!"

Vừa dứt lời, mùi chua chua cay cay nhất thời tản ra bốn phía theo làn khói, xộc thẳng vào mũi người khác.

Sắc mặt của nam nhân kia khẽ biến: "Bao nhiêu tiền một chén?"

Trần Hi vẫn mỉm cười: "Bát lớn mười sáu văn, bát nhỏ mười văn."

Đại hán nhíu mày: "Đắt quá."

"Đại ca à, huynh nhìn mà xem." Trần Hi bưng nhân bánh cho hắn ta xem: "Sủi cảo của nhà ta là làm nhân thịt, thịt nhiều hành ít, đúng là hơi đắt, nhưng dùng nguyên liệu chất lượng, ăn ngon còn no lâu, hơn nữa còn bỏ thêm nhiều nguyên liệu như vậy, còn có dầu ớt độc nhất vô nhị, bảo đảm ăn rồi sẽ không hối hận."

Đại hán cảm thấy đắt, nhưng lại ngửi thấy mùi thơm nức mũi, nghĩ đến việc chạy theo thương đội mệt mỏi, cũng kiếm được chút tiền, trong lúc nhất thời có chút luyến tiếc.

Ngay khi hắn ta đang do dự, có người ngửi thấy mùi thơm tìm tới: "Bán cái gì thế, sao có mùi thơm quá vậy?"

Là một người trẻ tuổi, khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, quần áo nhìn không giống như là người buôn bán nhỏ.

"Sủi cảo nhân thịt lợn hành hoa với súp chua cay." Trần Hi thân thiện tiếp đón khách mới tới: "Tiểu ca đến nếm thử một chén không? Dầu ớt độc nhất vô nhị, vừa thơm vừa ngon, nước canh cũng dễ uống, trời lạnh uống một chén, trên người lập tức ấm nóng!"

Người mới tới hỏi giá tiền, nghĩ bụng chưa từng ăn thử, ngửi thấy cũng thơm, cho nên lập tức gọi một bát nhỏ để thử.

Trần Hi không ngờ lại có khách đến mở hàng sớm như vậy, vội vàng đáp một tiếng, vừa lúc sủi cảo đã được nấu chín, nàng mở nắp nồi múc múc sủi cảo ra: "Tiểu ca ngươi là khách ăn đầu tiên trong ngày hôm nay của chúng ta, vốn dĩ chén nhỏ là mười văn, nhưng ta tặng thêm cho tiểu ca hai cái, ăn ngon thì lần sau lại đến nhé..."

Trong lúc nói chuyện, sủi cảo trắng trẻo mập mạp lăn vào trong bát nước dùng chua cay màu đỏ xanh xen kẽ, lại nổi lên từng cái, sủi cảo trắng mập ngay lập tức được nhuộm lớp dầu ớt đỏ, làm nổi bật hành hoa xanh, trông thật hấp dẫn.

Cha Trần đã dọn bàn nhỏ và ghế đẩu nhỏ xong, Trần Hi nhanh chóng bưng sủi cảo qua.

Tam Hào là người được cử đi mua bút mực, và các loại văn phòng tứ bảo ở bản địa thay cho công tử nhà hắn ta, cho nên hắn ta lập tức hỏi thăm một chút, đến Nam thị bên này thử vận may, thật đúng là đã mua được vài thứ.

 

break
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc