Trong lòng Lục Ninh lập tức vang lên một tiếng “ta thảo” đầy choáng váng — quên khóa cửa rồi!
Ngay giây tiếp theo, nàng còn chưa kịp suy nghĩ gì thì một cơn đau buốt ập đến nơi cổ, ý thức mơ hồ chỉ kịp thầm rủa: Đứa nào chơi ác dữ vậy, xuống tay cũng mạnh quá!
…
Bên kia, Chu An Thành cũng đang trong bồn tắm. Bất ngờ một bóng người vụt vào, theo sau là tiếng “loảng xoảng”, chẳng rõ vật gì bị ném xuống đất. Trong lúc hắn còn chưa kịp phản ứng thì hắc y nhân đã xoay người định rời đi.
“Đứng lại!” — Chu An Thành quát lớn.
“Gia còn dặn dò gì?” — hắc y nhân lạnh nhạt hỏi.
Chu An Thành hít sâu một hơi, cố đè nén lửa giận.
“Ngươi xem ta đang làm gì?”
“Tắm.”
“Vậy ngươi khiêng nàng vào đây làm gì? Lại còn ném thẳng xuống đất? Ngươi muốn tiện tay ném luôn vào bồn tắm của ta hả?”
Hắc y nhân khẽ cau mày, rồi đúng như lời, xách thẳng Lục Ninh lên, định thả luôn vào bồn.
Chu An Thành giật mình, chẳng kịp nghĩ ngợi gì, lập tức bật dậy, gào lên:
“Ngươi dám!”
Hắc y nhân mặt đầy bực bội, do dự không biết ném đâu cho phải. Cứ đoán tới đoán lui thế này, thật quá mệt mỏi.
“Là chính ngươi bảo ta đưa người đến. Giờ người ở đây rồi.”
Chu An Thành tức đến độ muốn đập đầu vào tường. Nhớ năm xưa giành giật đến rách trán, hắn mới cướp được món đồ chơi như ý từ tay đại ca đấy!
“Ta là muốn hỏi chuyện! Bảo ngươi đưa người đến để hỏi, chứ có bảo ngươi lôi nàng ra như lôi bao tải thế này đâu? Giờ thế này rồi thì hỏi kiểu gì? Hay định để nàng ngủ lại đây một đêm luôn hả?”
Vừa dứt lời, hắc y nhân động tác cực nhanh, búng một cái lên cổ Lục Ninh.
“Ám Tam!” — Chu An Thành hét lên, suýt thì nhảy dựng.
Lục Ninh từ từ tỉnh lại, mở mắt ra liền thấy bóng người nào đó đang vội vã, hoảng loạn... Và — một cái mông trắng muốt, ngạo nghễ ngẩng cao…
Lục Ninh lập tức choàng tỉnh: Ta là ai? Đây là đâu?
“Ngươi mẹ nó còn nhìn!” — Chu An Thành giận đến đỏ mặt, vội dùng quần áo che lại chỗ quan trọng.
Thành thật mà nói, dáng vẻ tam công tử lúc này… đúng là quyến rũ chết người. Nữ chính quả nhiên là ăn không ít “lộc sắc” rồi.
“Ta nói thật, ta không hề tự nguyện tới đây, ngươi tin không?” — Lục Ninh nghiêm túc nói.
“Tin!” — Chu An Thành nghiến răng ken két, đáp lại một câu như muốn nuốt nàng vào bụng.
“Ngươi quay mặt đi, nhắm mắt lại cho ta.”
Dù gì thì nên thấy cũng đã thấy rồi, thân là nha hoàn, còn người trước mặt là chủ tử, xoay lưng thì xoay — Lục Ninh cũng không nhiều lời.
“Không đúng! Là ngươi sai người đánh ta bất tỉnh rồi đem đến đây, rốt cuộc ngươi muốn làm gì hả!”
Chu An Thành suýt phát khóc vì tức. Hết người này đến người khác đầu óc đều chẳng bình thường, rốt cuộc tại sao hết thảy đều đổ lên đầu hắn? Có chuyện gì thì cũng đợi hắn mặc xong quần áo rồi nói được không?
Ám Tam nhìn Lục Ninh, lại liếc chủ tử mình, trong lòng cảm thấy nhiệm vụ lần này hoàn thành quá sức viên mãn. Mọi việc xong xuôi, hắn âm thầm rút lui. Mà Lục Ninh từ đầu đến cuối hoàn toàn không phát hiện trong phòng còn có người khác.
“Ngươi…”
“Tam đệ, ngủ rồi sao? Ta vào được chứ?”
Trời ơi đất hỡi! Nghe giọng Chu Văn Khâm vang lên bên ngoài, Lục Ninh chỉ muốn ngất xỉu tại chỗ.
Với tình cảnh lúc này mà bị bắt gặp, thì có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch! Vừa mới ở trước mặt lão phu nhân thề thốt trung thành, dốc lòng sửa đổi, vậy mà quay lưng một cái đã chui tọt vào phòng Chu An Thành, còn ngay lúc hắn... không mảnh vải che thân!