Canh đúng thời gian, nàng cẩn thận mở nắp nồi.
“Xong rồi, mỗi người một chén, chia ra ăn đi.”
Mọi người trong bếp nhỏ đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều có cùng một suy nghĩ — cô nương Lục Ninh này dường như đã khác hẳn trước kia, sao hôm nay lại hòa nhã gần gũi đến lạ?
Một nha đầu nhóm lửa tuổi còn nhỏ, lanh lợi chạy đến bên cạnh Lục Ninh.
“Lục Ninh tỷ tỷ, muội để dành cho tỷ một chén nhé, lát nữa tỷ về ăn.”
Cả phòng bếp hít vào một hơi lạnh. Trời đất ơi, con bé này gan lớn đến thế là cùng! Đừng thấy Lục Ninh cô nương hôm nay trông có vẻ hiền lành, nhưng ai mà chẳng biết nàng là người tính tình âm trầm bất định. Vậy mà nha đầu này lại dám chủ động thân thiết như thế?
Lục Ninh vốn dĩ vẫn nhận ra rõ ràng đám người kia tuy cung kính với mình, nhưng đều cố giữ khoảng cách. Nghe câu nói vừa rồi, nàng nghiêng đầu liếc cô bé một cái.
“Ngươi tên gì?”
“Thưa tỷ tỷ, muội tên là Thạch Lựu.”
Lục Ninh gật đầu, khẽ mỉm cười. Đúng là một nha đầu lanh lợi.
“Được rồi Thạch Lựu, về sau tỷ tỷ sẽ thương ngươi nhiều hơn.”
Mọi người trong bếp: …………
Lục Ninh cũng chẳng thèm bận tâm việc tính tình mình thay đổi quá nhanh có khiến người khác nghi ngờ hay không. Dù sao nàng cũng từng trải qua một trận thập tử nhất sinh, ai muốn nghi ngờ thì cứ thử chìm xuống nước một phen rồi hẵng nói tiếp.
Trên tay nàng là một khay gồm năm chén và một bình — bốn chén sữa đông hai tầng, một chén thuốc sắc đen trắng xen lẫn… Nhìn mà thấy thương thay cho lão thái thái.
“Tới rồi, tới rồi!”
Lão thái thái vốn đã canh giờ, biết sắp đến lúc phải uống thuốc, nên cũng đoán được sữa đông hai tầng sẽ được mang đến. Chu Văn Khâm và hai người còn lại tò mò không thôi, thấy lão thái thái mong ngóng như vậy thì trong lòng càng thêm háo hức.
“Lão phu nhân, sữa đông hai tầng tới rồi ạ.”
“Mau đem lại đây, ta đợi lâu rồi.”
Lão thái thái cười tươi rói, nhưng khi thấy trên khay có cả chén thuốc, gương mặt liền khẽ nhăn lại.
“Để ta ăn cái này trước rồi uống thuốc sau.”
“Vâng, tất cả nghe theo người.”
Đặt khay lên bàn, Thúy Trúc liền dẫn người mang phần của các vị gia sang bên kia, Lục Ninh thì chẳng buồn liếc mắt lấy một cái về phía họ.
Nghĩ đến chén sữa đông mình chuẩn bị, nàng không để lão thái thái phải tự ra tay.
“Lão phu nhân nếm thử xem, hôm nay có giống mùi vị ngày hôm qua không?”
Lục Ninh múc một muỗng nhỏ, đưa tới bên miệng lão thái thái. Người vốn mong chờ suốt từ sớm, cuối cùng cũng được nếm một miếng, trong lòng hân hoan không kể xiết.
“Giống như hôm qua, vẫn ngon lắm.”
“Lão phu nhân, người nhìn thử xem đây là gì, hôm qua ta cố ý làm riêng cho người đấy.”
Lục Ninh mở nắp bình đưa cho lão phu nhân nhìn.
“Đây là... đậu đỏ sao?”
“Vừa đúng mà cũng vừa không đúng. Cái này là mật đậu — vị ngọt thanh. Nếu rưới lên sữa đông hai tầng thì lại càng ngon hơn nữa.”
“Vậy còn chờ gì nữa, mau mau cho vào để ta nếm thử xem!”
Lục Ninh chớp mắt, cười khẽ.
“Hay là người uống thuốc trước đi? Rồi ta cho mật đậu vào sau. Như thế sữa đông ăn ngọt sẽ át vị đắng, còn nếu ăn sữa đông trước rồi mới uống thuốc thì vị ngọt cũng chẳng còn lại bao nhiêu đâu.”
Lão phu nhân nhìn chén thuốc đen sì, rồi lại nhìn chén sữa đông trắng muốt, trong lòng rõ ràng biết Lục Ninh đang “dụ” mình uống thuốc, nhưng nghĩ kỹ thì nàng nói cũng có lý. Cuối cùng bà cầm lấy chén thuốc, hậm hực nói: