Khách sạn An Thành Tây là khách sạn bốn sao duy nhất khu này, còn lại đều là khách sạn bình dân và khu nhà trọ. Trịnh Du Nhiên đã sớm book phòng khi Hà Vĩnh bà Vivian đi bệnh viện.
- Hà tổng, phòng khách sạn em đã sớm đặt, phòng 503 và 504.
- Sao chỉ đặt có hai phòng?- Hà Vĩnh hỏi.
- Lúc em đặt, nơi này chỉ còn hai phòng, với lại em nghĩ Cố chủ tịch chắc đã có sắp xếp riêng.
- Làm phiền giám đốc Trịnh, quả thật chúng tôi có sắp xếp cho mình rồi.
Ellen đã đặt phòng cho cô từ khi Vivian thông báo muốn đến đây, chỉ là lúc đó họ nghĩ cô sẽ đi một mình nên chỉ đặt một phòng.
Mà bởi vì mãi nói chuyện với Hà Vĩnh, Vivian đã quên thông báo cho Ellen đặt thêm, may mà Trịnh Du Nhiên cũng biết đến việc đặt phòng chờ Hà Vĩnh, vậy coi như hai bên đều sai sót nhưng vừa hay lại đúng. Đây gọi là hai cái sai có thể gộp thành một cái đúng.
Cô đến bên quầy lễ tân, nhận phòng 508. Vừa hay, 508 chính là phòng đối diện với 504.
Vốn vừa đưa thẻ phòng 504 cho Hà Vĩnh, Trịnh Du Nhiên liền hối hận, nhưng cô biết chẳng thể làm được gì.
Trước khi vào phòng, Hà Vĩnh quay ra nói với họ.
- Để trợ lý cho của em ngủ ở phòng 503 đi.
- Không cần đâu, phòng này có hai giường, em và Marry xoay sở được.
- Chuyện đó nói sau, đi ăn tối với anh.
Hà Vĩnh kéo tay Vivian đi xuống lầu, Vivian chưa kịp phản đối đã nghe Trịnh Du Nhiên lên tiếng.
- Thức ăn em đã gọi phục vụ mang đến phòng của anh rồi.
- Vậy cô ăn đi.
- Em cũng muốn ăn tối dưới lầu.
- Tùy cô, nhưng tôi không thích ngồi chung bàn với người khác.
Vivian nghĩ tới cảnh ba người ngồi ở ba bàn khác nhau thì cảm thấy buồn cười vô cùng. Cô nói với Marry.
- Em có muốn ăn cùng không, hay chị gọi đồ ăn mang lên phòng cho em?
Marry muốn ở lại, dù sao cô cũng thấy không khí giữa ba người này có gì đó là lạ, cô không hiểu, nhưng cũng thấy không cần thiết để tìm hiểu. Sếp đưa cô sang đây làm việc chứ không phải tọc mạch chuyện riêng tư.
Hà Vĩnh vẫn đang nắm tay Vivian, vì có Trịnh Du Nhiên, cô không có tiện giãy ra. Vậy là nhóm ba người với bầu không khí kì lạ cùng đi xuống nhà ăn.
Hà Vĩnh kéo Vivian đến ngồi xuống một bàn cạnh cửa sổ, Trịnh Du Nhiên ngồi ở bàn bên cạnh.
Hà Vĩnh gọi phục vụ lên phòng anh mang thức ăn gọi sẵn xuống cho Trịnh Du Nhiên. Sau đó còn nói nhỏ với họ một số điều khác nữa.
Còn bàn của anh và Vivian thì khi họ vừa ngồi vào đã có bắt đầu được dọn món lên.
Vivian gọi cho Marry một phần cháo thập cẩm và một ly nước hoa quả.
Thức ăn đã được dọn đầy đủ trên bàn của Vivian và Hà Vĩnh.
Có 5 món, trong đó có canh vịt nấu măng, vịt kho, vịt xào lăn, rau củ luộc và salad cá hồi.
Vivian thắc mắc sao toàn món liên quan tới vịt, nhưng chỉ cần cắn miếng đầu tiên cô đã nhận ra sự khác biệt, không thể nhầm lẫn ở đâu được.
- Không phải là họ đó chứ?
- Đúng là họ.
- Nhưng sao...? Không phải anh bảo họ nấu rồi cho người chuyển đến đây đó chứ, vậy cũng quá đáng đi, trời tối như vậy rồi mà.
Tuy rằng nói ra lời trách móc nhưng miệng thì ăn không ngừng, biểu hiện rất là vui thích.
- Không phải, anh không bảo họ nấu rồi mang tới đây.
- Vậy?
- Anh bảo họ tới đây nấu.
- À
Cũng ít ác lắm, Hà đại boss a.
Vivian một mặt cảm thương cho các vị đầu bếp kia, một mặt cảm thấy thỏa mãn với bữa ăn, thật mâu thuẫn.
Trịnh Du Nhiên ngồi nghe hai người nói mà tức giận đến nghẹt thở. Anh nói "không thích ngồi chung bàn với người khác" nhưng tại sao lại ngồi chung với Vivian. Nếu cô là "người khác" thì Vivian Cố kia là gì? Cô ta có người yêu rồi, vậy Hà Vĩnh lý do gì lại đối xử với cô ta đặc biệt như vậy, tại sao?
Cô thậm chí còn thấy Hà Vĩnh đối với Vivian Cố kia còn tốt hơn với An Hân, vì sao chứ? Chẳng phải hai năm trước anh đã vứt bỏ cô ta rồi hay sao? Sao bây giờ lại dịu dàng với cô ta như vậy chứ?
Hai người có bí mật gì? Món ăn kia là như thế nào? Anh cố tình đưa người tới nấu cho cô ta ăn vì đó là món cô ta thích hay sao?
Càng nhìn họ vui vẻ, cô càng tức giận, đặc biệt là giọng của Hà Vĩnh khi nói chuyện với Vivian, rất khác so với khi anh nói với người khác. Tại sao?
Ăn xong họ lên phòng nghỉ, Vivian vừa vào phòng thì ngạc nhiên không thôi, một cái giường trong phòng đã bị mang đi và không thấy bóng dáng của Marry đâu.
Hà Vĩnh, sao lại rảnh rỗi lo những chuyện nhỏ như vậy chứ.
Vivian thở dài, xem ra sau này phải giữ khoảng cách với hắn mới được, cô vốn tưởng giữa họ chỉ là đối tác, nhưng thái độ của Hà Vĩnh, cô không muốn nghĩ nhiều cũng không được.
Nhất là thái độ thù địch của Trịnh Du Nhiên với cô. Haizzz, thôi đi, cô muốn bình an, xa cách nam chính nữ chính, xa cả nữ 8, mặc kệ họ đấu đá với nhau.
Trịnh Du Nhiên đến gõ cửa phòng Hà Vĩnh.
Anh mở cửa nhưng không có ý định cho cô vào trong.
- Hà tổng, tại sao lại chuyển trợ lý của chủ tịch Cố sang phòng của em?
- Cô không đồng ý sắp xếp của tôi?
- Cũng không phải, nhưng mà Cố chủ tịch và chúng ta là hai bên khác nhau, lo chỗ ở cho nhân viên của mình là trách nhiệm của cô ấy, không phải chúng ta.
Hà Vĩnh cứ nghe "chúng ta", "cô ấy " là thấy khó chịu. Anh nói với Trịnh Du Nhiên.
- Vivian cô ấy có cổ phần của Hà thị, vậy cũng coi là một trong những người chủ của Hà thị, cũng có thể nói theo một cách khác, chính là, chủ của cô. Chủ ngủ một phòng hai người trong khi nhân viên lại ngủ riêng một phòng, cô thấy như vậy có hợp lý không?
Trịnh Du Nhiên uất ức quay về phòng. Marry đã thay đồ và ngủ từ lâu trong khi Trịnh Du Nhiên thì tức giận, cô ngồi xuống giường, ném cái gối xuống gạch sau đó nằm xuống giường, bóp chặt tấm chăn, cô rất giận nhưng không thể phát tác, điều đó càng làm cô bực tức hơn nữa.
Đây là lần đầu tiên trong đời Trịnh Du Nhiên thấy tức tối và ấm ức đến như vậy.
Cô từ nhỏ đã có cuộc sống rất thuận lợi, là ŧıểυ thư con nhà giàu, học giỏi lại xinh đẹp, cô luôn là người để các bật cha mẹ mang ra làm ví dụ, làm gương cho con của họ. Sau này khi đi du học, cô vừa có thể hoàn thành xuất sắc chương trình học, vừa làm người mẫu và dần có được chỗ đứng trong làng thời trang.
Nhưng rồi cha cô không may chết đi, công ty gần như phá sản, cô đã phải trở về gánh vác công ty. Cũng vì vậy mà cô gặp Hà Vĩnh.
Anh ta chính là người tình trong mộng của Trịnh Du Nhiên.