Sáng hôm sau Hà Vĩnh về phòng, thấy trên giường chỉ có một người, mặc chiếc váy ngủ anh đã mua cho hôm trước.
Anh ngồi xuống giường, xoa đầu người đó, bảo dậy đi con mèo lười.
Một cánh tay trắng ngần đẩy bàn tay đang xoa đầu mình ra. Vivian nói
- Giai Thành, đừng có phá người ta mà.
Hà Vĩnh hơi ngỡ ngàng, thì ra là Vivian chứ không phải An Hân.
Vivian cũng vừa mở mắt, phát hiện người kia là Hà Vĩnh không phải Phong Giai Thành.
Cô nói.
- Sao anh lại ở đây?
- Sao anh không thể ở đây, đây là phòng của anh mà. An Hân đâu rồi?
- Sao em biết được, bạn gái của anh mà.
- Dậy thôi, em chuẩn bị một chút, lát nữa bốn người chúng ta cùng nhau ăn sáng.
- Không muốn.
- 5% có muốn không?
Vivian thầm mắng Hà Vĩnh trong lòng, cô cố nở nụ cười miễn cưỡng với hắn.
- Tốt nhất anh nên giữ lời.
Sau đó cầm bộ đầm của mình đi trở về chỗ của cô và Phong Giai Thành.
Cô và Hà Vĩnh đều không biết hình ảnh lúc Vivian rời khỏi căn phòng đó đã lọt vào mắt một người vẫn luôn chú ý đến động tĩnh xung quanh Hà Vĩnh, Trịnh Du Nhiên.
Hôm nay An Hân dậy sớm, cô quyết định đi ra ngoài dạo một lúc để ngắm cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp ở hòn đảo này, và cũng để suy ngẫm lại những lời Vivian nói với cô tối hôm qua. Chị ấy nói cũng có lý, nếu cô đã quyết định ở bên cạnh Hà Vĩnh thì cô phải mạnh mẽ hơn mới được.
An Hân quyết định sau này sẽ theo Vivian thử học cách hòa vào thế giới của Hà Vĩnh, cô sẽ không suốt ngày ám ảnh chuyện mình không cùng một thế giới với anh nữa, cô sẽ thử bước vào thế giới của anh, cùng anh đứng chung một chỗ.
An Hân vừa quay về gặp Hà Vĩnh đang ngồi trong phòng, cô nhào vào lòng anh, ôm anh, dựa đầu vào vai anh nói nhỏ.
- Hà Vĩnh, em xin lỗi.
Hà Vĩnh rất ngỡ ngàng trước sự chủ động của An Hân, càng không ngờ cô sẽ nói xin lỗi anh. Anh không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng anh chắc rằng có liên quan đến Vivian. Cô gái này đúng là có cách khuyên giải người khác.
Họ cùng ăn sáng với nhau, bốn người đến phòng ăn buffet. Ở đó đã có một số người đang ăn, chào hỏi nhau xong họ cùng tìm một bàn biệt lập. Nhân viên vừa gặp bốn người đã đến kéo ghế, hỏi họ muốn ăn gì sẽ được phục vụ tận nơi.
Ông chủ đến thì sự tiếp đãi cũng phải khác người ta chứ.
Bắt đầu từ buổi chiều, các nghi lễ chính thức được diễn ra bao gồm đón khách, chụp ảnh kỉ niệm, lễ tuyên thệ sẽ được diễn ra ngoài trời, sân khấu được dựng gần bờ biển với rất nhiều hoa tươi, hai hàng ghế trắng dành cho khách hai bên.
Bên ngoài người ta đã bắt đầu dựng và trang trí sân khấu.
Hôm nay là ngày quan trọng nhất, có cả phóng viên và đài truyền hình cũng sẽ đến để đưa tin. Hôm nay cũng là ngày các cô gái chọn bộ đầm lộng lẫy nhất, trang điểm rực rỡ nhất để bước trên thảm đỏ của buổi tiệc.
Hà Vĩnh muốn Vivian cùng đi chọn trang phục và trang điểm cùng với An Hân. Cô nhìn hắn, ý nói "không có cửa, bớt xem cô như tay sai vặt đi nha".
Hà Vĩnh cười cô, anh đưa tay ra dấu "+5". Sau đó xòe cả hai bàn tay.
Vivian nuốt hết bất mãn vào trong lòng, vì 10% cổ phần Cố thị, cô nhịn.
Cô cười với An Hân, hỏi.
- Chút nữa chị muốn đi mua sắm và đến salon trang điểm. Em có đi cùng hay không?
An Hân tất nhiên là đồng ý.
Ăn xong Phong Giai Thành và Hà Vĩnh đến chỗ Ngô Thời Nhân.
Vivian đưa An Hân đi mua sắm, thật ra họ cũng đã có sẵn nhiều đầm cho mấy hôm nay, mua sắm chỉ là để tìm đầm cho An Hân thôi, những bộ cô chọn mang theo có phần quá đơn giản, có lẽ trước khi đi, cô đã đánh giá thấp độ xa hoa của đám cưới này.
Ở đây có một khu phức hợp gồm quần áo, trang điểm, massage, làm tóc vân vân, những thợ lành nghề nhất được tuyển chọn để phục vụ nhu cầu của những ŧıểυ thư khó tính, họ có thể tới đây vừa mua đồ vừa trang điểm cho phù hợp với trang phục mà họ vừa chọn, vậy là có thể lộng lẫy đi dự tiệc.
Phải nói thêm rằng tiệc tùng không hề thiếu ở khu nghỉ dưỡng này.
Vivian và An Hân vừa bước vào, lập tức được tiếp đón rất nồng nhiệt, điều này dễ hiểu, Hà Vĩnh là chủ nơi này, An Hân là bà chủ tương lai, được ưu ái là điều dễ hiểu.
Vivian và An Hân cùng chọn vài kiểu đầm, sau đó An Hân vào phòng thử đồ. Trong lúc đó thì có hai nhân viên đến làm móng tay cho cô.
Đúng lúc đó thì một giọng đang đá vang lên.
- Mấy người làm vậy là ý gì, lúc nãy vừa nói phải đăng kí và chờ tới lượt mới được phục vụ, nhưng cô ta vừa tới thì bu nhau vào phục vụ mặc dù cô ta không hề đăng kí, không hề chờ đợi.
Một nhân viên phục vụ đến chỗ cô ta nói.
- Xin lỗi ŧıểυ thư, nhưng đây là đối tượng đặc biệt, chúng tôi đã được báo là phải ưu tiên.
- Ai cần các người xin lỗi, cô ta là cái thá gì mà được ưu đãi còn chúng tôi thì không, mau kêu quản lý ra đây, tôi muốn khiếu nại các người, các người đã nhận tiền hối lộ của cô ta đúng không?
Vivian vốn chẳng thèm đếm xỉa tới những người này, Trịnh Du Nhiên quả nhiên biết cách đẩy người khác vô chỗ chết còn mình thì thờ ơ đứng xem.
Nhân viên phục vụ tuy miệng xin lôi, nhưng kiên quyết không cho cô người mẫu kia tiếp cận Vivian, đừng nói tới chuyện mời quản lý, họ đang nghĩ tới chuyện gọi bảo vệ đây này.
Đúng lúc đó An Hân đang mặc bộ đầm bước ra, một bộ trắng pha xanh rất trang nhã, nhưng lại khá chìm cho một buổi tiệc long trọng, không có điểm nhấn.
Vừa định nói An Hân đi đổi, một tiếng nói từ xa cất lên.
- Bộ này không được đâu, quá bình thường, đi tiệc nhỏ còn được, dự lễ tối nay sẽ làm Hà tổng mất mặt đó.
Trịnh Du Nhiên nở nụ cười đi vào. Vivian nghĩ, đến lúc nữ 8 chào sân rồi, không biết nãy giờ quan sát bao lâu mới tìm được dịp nhúng mũi vào ấy nhỉ.
An Hân không thích Trịnh Du Nhiên, nhưng trong công ty cũng không có xung đột gì. Cô ta đưa mắt nhìn Vivian.
Vivian lên tiếng.
- Đổi bộ khác thử xem.
Trịnh Du Nhiên tiến lên bên cạnh An Hân, cầm theo một cái đầm trắng rất thanh lịch, nhìn đơn giản nhưng rất sang trọng và cùng An Hân đi vào phòng thử.