An Hân mấy hôm nay thấy buồn, cô giận Hà Vĩnh dù biết rằng tức giận như vậy rất vô lý. Nhưng cô không ngăn được mình.
Nguyên nhân là vì Hà Vĩnh đã chuyển Trịnh Du Nhiên từ công ty con mà Hà thị vừa mới mua lại không lâu về tổng bộ Hà thị.
Cô ấy hiện tại làm giám đốc dự án. Những nhân viên của Hà thị, thậm chí còn thích cô ta hơn An Hân.
Lý do? Hà thị là nơi nào? là nơi tập trung nhân tài hàng đầu Bắc Thành. Ở đây họ tôn trọng những người có thực quyền và những người có thực lực. Nhiều người không thích An Hân thứ nhất là vì cô có tính tình quá mềm yếu, hay khóc, thứ hai vì cô được vào do chủ tịch đích thân chỉ định, thứ ba là vì cô không đủ thực lực làm họ nể phục.
Tần Lam lúc trước bị ghét vì thái độ kiêu căng nhưng vẫn có người tình nguyện kết giao vì cô có thực lực.
Nhìn Trịnh Du Nhiên cùng đi cùng về với Hà Vĩnh, bên tai nghe xì xầm chuyện hai người kia xứng đôi hơn cô, An Hân sao có thể không tủi thân, sao có thể không giận lây Hà Vĩnh.
Kì thực trong chuyện này Hà Vĩnh rất vô tội, hắn chưa bao giờ đưa Trịnh Du Nhiên vào diện có thể xem xét cho chuyện tình cảm. Hắn chỉ xem cô là cấp dưới.
An Hân đang muốn tìm người tâm sự, cô nhớ về lần trước gặp mặt Vivian, hình như ấn tượng chị ấy với mình cũng tốt lắm, giống như một người chị vậy. Do đó cô muốn hẹn Vivian đi cà phê, đi mua sắm, vừa thư giãn vừa dễ tâm sự chuyện tình cảm với nhau.
Thế nhưng cô không biết tìm Vivian ở đâu. Hỏi Cố Minh, hắn báo là Vivian cuối tuần này có việc riêng, không ở Bắc Thành.
Việc riêng của Vivian là việc gì?
Chính là Phong Giai Thành bỗng dưng bị điều đi làm bác sĩ tình nguyện ở vùng núi. Mỗi năm một lần, đoàn bác sĩ của bệnh viện Phong thị đều cử đoàn đi thăm khám miễn phí cho người dân vùng khó khăn. Năm nay họ đi đến vùng người dân tộc gần biên giới phía Đông, cách Bắc Thành đến 10 tiếng lái xe.
Thường thì những việc này, sẽ không bao giờ rơi trúng người Phong Giai Thành mới đúng, vậy mà lần này anh lại bị chọn đi, trong 3 tuần.
Vivian dành ba ngày cuối tuần của mình chạy đi thăm anh.
Lái xe trong 10 tiếng cũng là một thử thách, nhưng cô mặc kệ. Cứ vài giờ lại nghỉ một chút chắc không có vấn đề gì.
Xuất phát từ 5 giờ sáng, đến gần 4 giờ chiều thì đến điểm tập kết của bệnh viện Phong thị, nhân viên ở đó nói với cô là Phong Giai Thành đang ở sâu trong núi, muốn tới đó phải đi bộ tầm hai giờ nữa.
Vivian thuê một người địa phương dẫn đường đưa cô đi. Sau hơn một giờ leo núi, cuối cùng Vivian đã tới được chỗ Phong Giai Thành.
Anh đang kết thúc một ngày khám bệnh và đang thư giãn tại một nhà dân, khi được thông báo Vivian tìm tới, Phong Giai Thành cứ tưởng mình nghe nhầm.
Nhưng người trước mặt thật đúng là cô gái mà anh ngày nhớ đêm mong. Anh chạy đến ôm lấy cô.
Vivian và Phong Giai Thành ôm nhau một lúc. Anh hỏi cô.
- Sao em lại đến đây?
Đường đi có bao nhiêu cực khổ anh biết rất rõ, anh cảm thấy đau lòng cho cô gái của mình.
Vivian trả lời.
- Em nhớ anh mà, với lại, em cũng muốn tới xem anh như thế nào, có cực khổ lắm không.
Phong Giai Thành đưa Vivian vào nhà giới thiệu với mọi người. Người nhà đang chuẩn bị cơm cho nhóm Phong Giai Thành, Vivian muốn cùng tham gia nhưng mọi người khuyên cô đi nghỉ một chút, tắm và thay đồ sau đó cùng ăn tối với nhóm bác sĩ.
Người dân nơi này ăn tối rất sớm, tầm 4-5 giờ chiều là đã ăn xong, nhưng những bác sĩ, y tá thì kết thúc công việc muộn hơn, cho nên họ cũng ăn muộn hơn.
Vivian đi tắm, thay đồ xong thì mọi người cũng bắt đầu dọn cơm ra bàn. Ở đây không có điện, nhưng nhóm có đèn neon sạc bằng năng lượng mặt trời.
Mọi người ngồi vào bàn ăn, bữa cơm miền núi có nhiều rất nhiều rau, cải xanh xào, su luộc chấm muối lạc, thịt gà thả vườn xào gừng, thịt gà luộc, canh vịt nấu măng tươi. Toàn món dân dã nhưng vị rất tươi ngon.
Kết thúc bữa ăn, Vivian xung phong rửa chén nhưng cũng bị mọi người ngăn cản.
Kết quả cô và Phong Giai Thành bị đẩy ra ngoài đi dạo.
Mặt Trời đã sớm xuống núi, bóng tối đã dần bao trùm khắp nơi.
Họ đi ra một sườn núi, ngồi dưới một tán cây nhìn ánh trăng đang lên, không gian thật yên tĩnh, chỉ có tiếng dế kêu từ đâu vọng lại.
Chỉ có một vài chục ngôi nhà xung quanh đây.
Hôm nay ánh trăng rất đẹp, bầu trời rất trong, ánh sáng vàng bàng bạc chiếu sáng những chiếc lá khiến chúng ánh lên ánh trắng bạc, ánh sáng dịu dàng tràn ngập không gian.
Vivian cảm thán thở ra một cái, nơi này thật yên tĩnh, cũng thật xinh đẹp.
Gió núi thổi, Phong Giai Thành sợ Vivian bị lạnh nên ôm chặt cô vào lòng, hôn lên trán cô.
- Hôm nay đi đường có mệt lắm không em? . Tiên Hiệp Hay
Chạy xe mười tiếng, đi bộ gần hai tiếng, tất nhiên là mệt. Nhưng cũng không phải không thể chịu đựng được.
Hiện tại ở bên Giai Thành, cô thấy có mệt mấy cũng rất đáng.
Đáng lí mọi người được bố trí nam ngủ chung một phòng chiếc mùng, nữ ngủ chung một chiếc mùng, cũng khá chật chội, thêm một Vivian khiến tình hình trở nên khá khó xử.
May mà Vivian có chuẩn bị mà đến. Cô có mang theo lều cắm trại, đủ chỗ cho cô và Phong Giai Thành, thế là cả hai nhóm lửa cắm trại ở bên ngoài.
Bên trong chiếc lều đôi, Vivian và Phong Giai Thành đang hôn nhau nồng nhiệt, hơi thở họ hòa vào nhau, dây dưa không dứt.
Thời gian họ được ở bên nhau không nhiều, xa cách làm họ thêm trân trọng từng giây từng phút bên nhau.
Tay của Phong Giai Thành vuốt ve làn da mềm mại của Vivian, nụ hôn của anh không ngừng rơi trên người cô những nụ hôn nồng cháy.
Vivian cũng hôn anh rất nhiều. Cô phải cố gắng để những tiếng ngâm nga không ảnh hưởng đến mọi người. Vivian thậm chí đã dùng tay bụm miệng mình lại. Cô và Phong Giai Thành cùng nhau chìm nổi bên nhau đến tận nửa đêm, sau đó cả hai ôm nhau ngủ đến sáng.