Vivian thấy vậy gọi Phong Giai Thành mang hộp thuốc đến giúp An Hân.
Bởi vì An Hân vốn đang thấp thỏm khi hỏi Vivian vấn đề này, cô rất muốn hỏi, lại không biết mở lời thế nào, ai ngờ Vivian cứ vậy mà đi vào trọng tâm.
Trong lúc quá bối rối mới cắt trúng tay.
Hà Vĩnh và Phong Giai Thành chạy đến, Phong đại thần lấy từ tủ thuốc trong nhà ra băng cá nhân và thuốc sát trùng.
An Hân nói xin lỗi do cô quá hậu đậu.
Phong Giai Thành bảo cô và Hà Vĩnh ngồi nghỉ ngơi hoặc đi dạo quanh nhà, anh đeo tạp dề vào giúp đỡ Vivian.
Nhưng hai người kia cũng không muốn đi dạo, vậy là bốn người cùng tập trung ở nhà bếp, Phong Giai Thành giúp Vivian, Hà Vĩnh và An Hân ngồi nhìn hai người làm.
Vivian và Phong Giai Thành phối hợp công việc rất nhẹ nhàng, nguyên liệu rất nhanh được chuẩn bị.
Đến lúc nấu nước dùng lẩu, họ lấy ra một nồi lẩu uyên ương sau đó làm hai loại nước dùng, một cay và một không cay. Khi nếm thử nước dùng cay, Phong Giai Thành cho nước vào chén nhỏ, thổi nguội rồi đút cho Vivian, cô nếm thử rồi gật đầu. Sau đó Vivian cũng thổi phần nước dùng không cay cho Giai Thành nếm thử, anh cũng gật đầu. Rồi họ nhìn nhau cười.
Thật ra nếu nhà không có khách thì họ thường hôn nhau một cái như hàng trăm lần trước đây.
Hôm nay An Hân và Hà đại boss được dịp ăn cẩu lương đến no bụng.
An Hân nhìn họ với ánh mắt hâm mộ. Hà Vĩnh thì không có phản ứng gì.
Bữa tiệc được dọn trong một tòa nhà nghỉ mát trong vườn.
Bếp điện được bật lên, vỉ nướng tròn bao xung quanh nồi lẩu, có thể chuẩn bị và ăn cả hai cùng lúc.
Vivian ngồi cạnh Phong Giai Thành, An Hân ngồi cạnh Hà Vĩnh. Vivian và Phong Giai Thành nhận nhiệm vụ nướng đồ ăn.
Mọi người bắt đầu ăn. Phong Giai Thành và Vivian thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho An Hân vì tay cô bị thương và cũng vì cô có vẻ hơi rụt rè.
- Cảm ơn bác sĩ Phong, cảm ơn chị Lam, mọi người cứ để em tự nhiên được rồi.
- Nhìn em không được tự nhiên lắm.
Vivian vừa nói vừa cầm ly rượu lên.
- Chúc sức khỏe, cảm ơn hai người hôm nay đã tới, cảm ơn chai rượu quý của anh Vĩnh mang tới.
Họ cũng cùng uống rượu.
Vivian cười, dùng đôi đũa riêng gắp cho An Hân miếng thịt bò đã chín tới.
Cô nói.
- Em cứ tự nhiên thoải mái một chút, đừng trông cậy gì vào Hà Vĩnh, anh ta không biết chăm sóc bạn gái đâu.
Cuộc đời Hà Vĩnh có khi nào gắp đồ ăn cho ai đâu.
An Hân cúi đầu.
- Đúng vậy, đâu có giống như bác sĩ Phong đối với chị.
Hà Vĩnh cầm ly rượu vang của mình lên uống.
Giai Thành tham gia vào.
- Sau này gọi anh Giai Thành cũng được, đừng gọi bác sĩ Phong nữa.
An Hân gật đầu. Không khí bữa ăn khá thoải mái, ai cũng quen với việc Hà Vĩnh có tính lạnh lùng, An Hân cũng dần buông lỏng hơn. Thật ra cô là một người dễ gần và thân thiện, ai đối xử tốt với cô thì cô sẽ tốt lại.
Cho nên sau một vài lần nói đùa qua lại, cô đã hoàn toàn thoát khỏi vẻ ngượng ngùng khó xử ban đầu.
Khi An Hân cảm thấy thoải mái thì không khí bữa ăn càng hòa hợp.
An Hân hỏi Vivian.
- Hai anh chị sẽ làm gì khi giận nhau?
- Giận nhau? Vivian trả lời.
- Thời gian chị và Giai Thành ở bên nhau không nhiều, lúc được ở bên nhau phải trân trọng từng phút, làm gì có thời gian giận nhau.
- Vậy, hai người chưa từng giận nhau bao giờ sao?
Phong Giai Thành xác nhận
- Uhm
- Vậy, hai người không cảm thấy ghen sao? Đối phương ưu tú như vậy, xung quanh sẽ có nhiều người theo đuổi, lúc mình không có mặt, người khác cướp mất thì sao bây giờ?
Gần như Vivian và Phong Giai Thành cùng lên tiếng cùng lúc.
- "Chị tin tưởng Giai Thành "/ "Anh tin tưởng Vivian".
Rồi họ lại nhìn nhau cười.
An Hân và Hà Vĩnh lại được ăn cẩu lương.
An Hân xuýt xoa.
- Thật ngưỡng mộ hai người.
Vivian trêu cô.
- Em có biết ở Bắc Thành này, có bao nhiêu người ngưỡng mộ em hay không?
An Hân cúi đầu, ngượng ngùng.
- Em thì có gì đáng để ngưỡng mộ?
Phong Giai Thành trêu.
- Em cưới được người nổi tiếng, đẹp trai và giàu có nhất Bắc Thành, sao lại không đáng ngưỡng mộ.
Vivian cũng hùa theo.
- Đúng vậy.
Hà Vĩnh là người không thích bị trêu chọc nhưng giữa không khí thoải mái như vậy, hắn trừ chịu đựng còn có thể làm gì.
An Hân ngượng tới nỗi cúi gầm đầu xuống, mặt đỏ lên.
- Hai người đừng trêu em mà.
- Được, được, không trêu em nữa.
Đúng lúc đó đũa của Hà Vĩnh và Vivian cùng gắp vào một miếng thịt.
Hai cặp hôm nay, nếu xét về khẩu vị ăn uống thì lại chia thành hai trường phái khác nhau. Vivian và Hà Vĩnh thích ăn cay và khẩu vị đậm đà, còn Giai Thành và An Hân lại không ăn được cay và vị khá nhạt.
Họ làm lẩu uyên ương cũng vì như vậy.
Khi hai đôi đũa cùng đáp trúng miếng thịt kia, Vivian phản ứng trước vội bỏ qua, gắp lấy miếng măng tây đang nướng kế bên. Hà Vĩnh gắp miếng thịt đó đưa vào chén cho Vivian.
Hắn dùng đôi đũa hắn đang ăn mà gấp, lần đầu tiên trong đời Hà Vĩnh gắp món ăn cho người khác mà người đó lại là Vivian.
Cô cũng không muốn tỏ ra ngượng hay bất ngờ dù trong lòng có biết bao câu hỏi. Cô chỉ nhẹ nhàng cảm ơn rồi ăn miếng thịt kia, cảm giác cứ kì lạ thế nào.
Phong Giai Thành đổi đũa gắp một miếng cá cho An Hân. Anh nói.
- Cậu đừng chỉ lo ăn một mình, chăm sóc bạn gái một chút đi.
- Tớ sẽ không có sến súa như hai người.
Vivian lại trêu hắn.
- Ai da, cái này gọi là tình thú có biết không. Anh khô khan như vậy, chỉ có An Hân là chịu nổi anh.
Sau đó nhìn An Hân.
- Em cũng thật vất vả.
An Hân lắc đầu, thanh minh.
- Không có, không có, em không thấy vất vả.
Ba người kia cùng cười. Bữa ăn lại trở về không khí thoải mái lúc trước.
Bữa tiệc kết thúc trong sự vui vẻ của cả khách và chủ.