Trần thiếu này trong đầu đang nghĩ cái gì chứ? Kim chủ, ai nói cô cần kim chủ?
Tắm xong, sấy khô tóc, Tần Lam liền lên giường ngủ. Bao nhiêu mỏi mệt đột nhiên ùa tới khiến cô thấy đầu nặng trĩu, giấc ngủ vì thế rất khó khăn.
Ngủ đến hơn nửa đêm, Tần Lam đột nhiên bừng tỉnh, cơ thể cô bắt đầu sốt cao, nhưng người thì thấy lạnh đến run rẩy, đầu nặng như đeo chì. Cô cố gắng xuống giường để lấy ly nước uống.
Bên ngoài tiếng chuông cửa reo lên từng hồi.
Tầm Lam cố gắng đi ra mở cửa.
Phong Giai Thành đến.
Sau khi mang An Hân rời khỏi hồ bơi, Hà Vĩnh lập tức dùng luôn phòng tổng thống của khách sạn Hà Bắc để An Hân nghỉ ngơi.
Phong Giai Thành kiểm tra qua, cô cũng không bị gì nghiêm trọng, cảm lạnh một chút, hoảng sợ một chút. Uống trà gừng sau đó ngủ một giấc là không còn gì đáng ngại.
Khi cô tỉnh thì cũng đã nói với Hà Vĩnh tình hình lúc đó, là cô liên lụy Tần Lam rơi xuống nước.
Phong Giai Thành cũng đã biết chuyện này trước đó nên sau khi ra về anh thấy không yên tâm về Tần Lam.
Dù sao chuyện này cũng là Giai Ngâm gây nên, anh tự cho rằng anh phải có trách nhiệm bù đắp.
Thêm nữa tận sâu trong lòng mình, anh thật cũng rất quan tâm đến Tần Lam, cho nên dù đã khuya, anh cũng muốn đến xem cô có ổn không.
Khi Tần Lam mở cửa anh đã thấy không ổn, bước chân cô loạng choạng suýt ngã, anh đưa tay đỡ thì phát hiện cô nóng kinh người.
Không ngờ cô lại bị sốt cao như vậy.
Anh dìu Tần Lam vào phòng khách, bắt mạch và đo nhiệt độ cho cô, cũng may tình hình cũng không quá xấu, không cần nhập viện.
Đưa Tần Lam vào phòng nghỉ ngơi sau đó anh lập tức ra ngoài mua thuốc cho cô.
Tại tòa nhà này cũng có một hiệu thuốc.
Tần Lam nằm trong phòng nghỉ ngơi một lúc thì Phong Giai Thành về đến, cười với cô rồi nói.
- Thuốc này phải ăn xong mới uống được, tôi sẽ nấu cho cô một tô cháo vậy.
Anh ta nhân tiện còn mua thêm đồ để nấu cháo cho cô.
Sau đó Phong Giai Thành vào bếp bắt đầu bận rộn.
Tần Lam hiếu kì cũng vào xem, thử nghĩ đôi tay kia bình thường dùng phẫu thuật, khi dùng để nấu nướng nó sẽ như thế nào.
Ngoài mong đợi của Tần Lam, Phong Giai Thành dường như tay nghề nấu ăn cũng khá, nhìn cách anh cắt rau, thái thịt là biết.
Tần Lam bồi hồi nghĩ đến lần người đàn ông kia nấu ăn cho cô.
Chính là lần trước Hà Vĩnh đã nấu cho cô tô mì. Một tô mì thôi, có gì đáng nhớ đâu.
Cô quay lại phòng khách một chút thì Giai Thành cũng mang tô cháo ra tới, cháo giải cảm, có một ít gừng, tiêu, thịt bầm và trứng, còn có cả một ít rau tía tô.
Tuy là miệng hơi bị đắng do bệnh nhưng ngửi mùi cháo thơm nức vẫn làm cho người ta muốn ăn.
Tần Lam hít một hơi hương cháo thơm ngào ngạt, sau đó cúi đầu chậm chạp ăn, từng muỗng từng muỗng ăn đến hết cả tô cháo.
Công sức của người khác bỏ ra cho mình cô phải trân trọng.
Sau đó Phong Giai Thành lại dìu cô vào phòng, cho cô uống thuốc rồi nghỉ ngơi.
Còn anh trở vào bếp dọn dẹp và rửa bát.
Tần Lam nghĩ, ai có thể lấy được người đàn ông như vậy chắc là sẽ rất hạnh phúc.
Trong truyện thì Phong Giai Thành đúng là người đàn ông điểm 10, một chút khuyết điểm cũng không có, tuy nhiên trừ hỗ trợ Hà Vĩnh và cứu vớt em gái thì lại chẳng nói gì về tình cảm của anh ta cả.
Số vai phụ mà, cũng giống như Tần Lam, chỉ làm nền cho vai chính thôi.
Phong Giai Thành thậm chí còn không yêu nữ chính nên cũng không được tính là nam 8. Anh tồn tại giống như một vị "thái y" chuyên trị bệnh cho "hoàng đế và hoàng hậu".
Cho nên chuyện đời tư cá nhân không mấy quan trọng.
Tần Lam trong truyện, khi đến đường cùng còn muốn câu dẫn anh, âm mưu lợi dụng anh gây bất lợi cho An Hân.
Hiển nhiên anh không có trúng kế của cô, nhưng sau đó, thái độ của anh đối với Tần Lam không phải là khinh bỉ, mạt sát, mà anh chỉ nói rằng "cô thật đáng thương", anh còn khuyên cô quên Hà Vĩnh đi mà bắt đầu cuộc sống mới, nếu không chỉ chuốc lấy khổ.
Có lẽ đó là một dạng thương hại, cô và em gái anh ta, đều yêu Hà Vĩnh đến không lối thoát, nên anh cũng có chút thông cảm với cô.
Lý do mà Tần Lam luôn nghĩ đến nhờ vả Phong Giai Thành đầu tiên là vì vậy, anh tốt đến không lời để tả và tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì gây hại cho cô.
Nghĩ nghĩ một lúc, Tần Lam chìm vào giấc ngủ, đầu cũng bớt đau và cơ thể dường như cũng nhẹ nhàng không ít, thế nên giấc ngủ cũng đến rất nhanh và hết sức bình yên.
Sáng hôm sau xem như bệnh của Tần Lam đã khỏi một nửa, cô bước ra khỏi phòng thì mới thấy Phong Giai Thành đang ngủ trên ghế sô pha. Cô hơi ngẩn ra, a anh không có về, nếu biết anh ở lại ít nhất cũng mời tới ngủ ở phòng khách chứ, cô cứ nghĩ anh sẽ đi về, thế là an tâm đi ngủ.
Căn nhà này rất rộng, penthouse mà, có 5 phòng ngủ, trong đó Hà Vĩnh một phòng, Tần Lam một phòng, 3 phòng còn lại dùng làm phòng khách, Tần Lam trước đây thích tiệc tùng, hay tổ chức tại nhà và cho bạn bè ngủ lại. Đồ trong phòng khách đều là đồ mới.
Tần Lam đang tự trách thì Phong Giai Thành thức dậy.
Anh ở lại vì lo lắng không ai chăm sóc cho cô, giờ nhìn cô khá hơn anh cũng yên tâm nên muốn về nhà chuẩn bị đi làm.
- Nhìn sắc mặt cô đã khá hơn rồi, nghỉ ngơi hôm nay, uống hai lần thuốc nữa sẽ khỏi hẳn. Thuốc tôi sẵn để trên bàn, còn có nồi cháo đã giữ ấm trong bếp, nhớ ăn nha. Tôi giờ phải về chuẩn bị đi làm.
- Hôm qua rất cảm ơn anh, nếu không có anh chắc giờ tôi vẫn còn nằm trên giường chưa dậy nỗi.
Anh cười với cô.
- Nói đúng ra thì cũng là lỗi của em gái tôi, nếu Tần ŧıểυ thư có chuyện gì chúng tôi sẽ rất áy náy.
- Tôi không có giận Giai Ngâm, con bé cũng không cố ý.
Anh cười với cô
- Vậy tôi về trước.
- Được, khi nào anh có thời gian tôi mời anh ăn cơm.
- Được.
Tiễn Phong Giai Thành ra cửa, Tần Lam đi vào bếp múc cho mình chén cháo, ăn xong, uống thuốc rồi lại nghỉ ngơi. Cô rất muốn nhanh chóng khỏi bệnh.
Hôm nay trời có chút âm u, ngoài cửa sổ từng đợt gió mạnh làm hàng cây lắc lư mang theo âm thanh xạc xào của lá, bầu trời có sương mù khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo, nhưng trong lòng Tần Lam phần nhiều là ấm áp.
Cảm giác có người quan tâm mình cũng thật là tốt.
Khi người ta bệnh chính là lúc tâm lý họ cũng trở nên yếu đuối, lúc đó nếu có người quan tâm, chăm sóc thì coi như đã khiến người kia cảm thấy đầy đủ và thỏa mãn.
Giống như với Tần Lam hôm nay, hình ảnh bóng lưng của Phong Giai Thành khi anh bận rộn nấu cháo cho cô hôm đó đã khắc vào lòng cô, mãi không phai nhòa.