Anh chạy xe vào cổng, sau đó chạy vào trong nhà, tìm kiếm bóng hình An Hân.
Khi nhìn thấy cô đang ngồi trong phòng bếp nhìn về phía xa. Hà Vĩnh bước nhanh tới, ôm cô vào lòng và nói.
- Hân, lấy anh đi, được không.
Hà Vĩnh còn mang theo một chiếc nhẫn kim cương, anh đeo vào ngón tay cho An Hân.
An Hân đang không hiểu gì, mọi thứ sao có thể thay đổi một cách kì lạ như vậy. Trong vòng tay của Hà Vĩnh, An Hân hỏi anh.
- Chuyện gì vậy anh? Đã xảy ra chuyện gì rồi?
- Anh thất bại hoàn toàn rồi, hiện tại chỉ có em mới giúp được anh thôi, nếu không anh sẽ hoàn toàn lạc lối mất thôi.
An Hân thấy lòng đau đớn, chưa bao giờ cô thấy Hà Vĩnh thất chí như lúc này.
- Nói em nghe, có chuyện gì vậy anh?
Hà Vĩnh kể sơ về những việc xảy ra cho An Hân nghe.
An Hân bàng hoàng.
- Vậy...vậy...chị Vivian bị bắt cóc rồi, chị ấy còn đang có thai với anh Giai Thành nữa?
- Ừ, điều kiện của tên bắt cóc là 100 triệu đô và cưới em.
- Tại sao điều kiện lại là cưới em?
- Anh không biết.
- Em...em cũng muốn cứu chị Vivian nhưng mà...nhưng không phải cứu như vậy, em...
An Hân cúi đầu, sau đó cô như có thêm dũng khí, tiếp tục nói.
- Em không muốn làm một đám cưới giả với anh. Em mong anh...và anh Thời Nhân sẽ nhanh chóng bắt được bọn chúng cứu chị Vivian ra. Em xin lỗi, em...em không muốn đám cưới.
Hà Vĩnh nắm tay cô.
- Không phải đám cưới giả, Hân, trước đây anh đã nói anh chỉ làm đám cưới duy nhất một lần trong đời mình, tuy rằng lần này quá gấp gáp nhưng anh sẽ tận hết sức lực để em có một ngày đáng ghi nhớ.
- Anh nói...anh nói...đám cưới với em thật? Sau này chúng ta là vợ chồng thật?
- Đúng vậy, Hân, đồng ý lấy anh được không?
An Hân chảy nước mắt gật đầu.
Trong lúc họ đang ôm nhau, Trịnh Du Nhiên đứng bên ngoài mỉm cười. Sau đó cô xen vào.
- Chúc mừng cô An Hân, chúc mừng Hà tổng.
Hà Vĩnh nhìn Trịnh Du Nhiên, chẳng có cảm xúc gì hỏi cô ta.
- Sao cô lại ở đây?
Trịnh Du Nhiên mỉm cười trả lời.
- An Hân gọi em tới, cô ấy nói ở đây một mình vừa cô đơn vừa trống trãi nên em tới an ủi một chút.
Hà Vĩnh gật đầu.
- Được rồi, vậy cô cứ ở với Hân hôm nay, chuyện thử váy cưới và trang điểm cũng cần nhờ cô giúp.
Trịnh Du Nhiên lại cười càng tươi hơn.
- Em làm việc, anh cứ yên tâm.
Hà Vĩnh nói với An Hân.
- Anh về chuẩn bị cho hôn lễ, em cứ yên tâm làm cô dâu xinh đẹp là được rồi, có biết không?
An Hân gật đầu, Hà Vĩnh đi ra cửa, An Hân chợt đuổi theo.
- Vĩnh, anh có tin tức gì của chị Vivian, nhớ cho em biết, em cũng rất lo cho chị ấy.
Hà Vĩnh cười.
- Cô ấy đã Phong Giai Thành lo, anh sẽ cố gắng cứu người, kết quả tùy vào ý trời vậy, em đừng lo lắng, ngày mai chúng ta liền kết hôn, em không cần suy nghĩ gì mà yên tâm làm cô dâu của anh, được không.
An Hân cười hạnh phúc gật đầu.
Hà Vĩnh đi về.
Trịnh Du Nhiên cười cười với An Hân.
- Coi mặt cô hạnh phúc chưa kìa, yên tâm, mọi thứ đã có tôi chuẩn bị, giờ cô chỉ cần đi ngủ sớm, ngày mai vui vẻ làm cô dâu là được.
An Hân muốn nói lại thôi, Trịnh Du Nhiên dỗ dành cô trở về phòng ngủ, bản thân Trịnh Du Nhiên cũng trở lại phòng dành cho mình, nụ cười dường như chưa bao giờ tắt trên môi Trịnh Du Nhiên.
Kế hoạch thuận lợi tới bất ngờ, ông trời dường như cũng đứng về phía cô, Vivian Cố kia có con với Phong Giai Thành, hừ, lần này, Vivian, cô sẽ biết như thế nào là địa ngục.
An Hân nằm lăn lộn mãi không ngủ được. Cô quá lo lắng, "người đó" và Trịnh Du Nhiên đều nói với cô họ có cách giúp cô và Hà Vĩnh bên nhau.
Trịnh Du Nhiên kể cho cô nghe câu chuyện "hãy bế em ra khỏi cuộc đời anh" và khuyến khích cô hãy làm một việc gì từng ghi lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Hà Vĩnh, giúp anh ấy nhớ lại thuở họ còn yêu nhau.
An Hân đã chọn nấu bữa sáng cho Hà Vĩnh mỗi ngày, cô xin Hà Vĩnh đến sống ở đây cũng vì "người đó" xin cô giúp anh ta trốn một thời gian, qua giai đoạn khó khăn anh ta sẽ tự động rời đi.
Hôm nay anh Vĩnh lại báo với cô là chị Vivian bị bắt cóc, bọn bắt cóc vừa đòi tiền chuộc vừa bắt được anh Vĩnh cưới cô. An Hân lo lắng không biết chuyện này có liên quan gì đến người đó hay không.
An Hân một mình đi theo con đường mòn, nương theo ánh đèn đường của khu biệt thự đi đến một gian nhà biệt lập, khu này dàng cho khách muốn có không gian riêng biệt.
Đến gần căn phòng của người đó, cô nghe tiếng kêu ngâm nga của Trịnh Du Nhiên.
An Hân tròn mắt ngạc nhiên, người đó và Trịnh Du Nhiên đang...
Đang muốn bỏ đi vì xấu hổ, bỗng nhiên An Hân nghe người kia nói.
- Kêu thoải mái như vậy, ngày mai cũng kêu như vậy với tên kia đúng không?
Trịnh Du Nhiên cười, giọng quyến rũ.
- Ngày mai anh đã ôm một trăm triệu bỏ trốn rồi, còn để ý em kêu như thế nào với Hà Vĩnh sao.
An Hân bụm miệng ngạc nhiên không thôi. Họ đang nói cái gì? Trịnh Du Nhiên và anh Vĩnh, sao có khả năng? Ngày mai không phải ngày cô và anh Vĩnh đám cưới hay sao?
An Hân mon men đến gần để nghe cho rõ.
Qua khe hở của tấm rèm, cô thấy cặp nam nữ đó đang giao hoan, Trịnh Du Nhiên đứng bám vào tường, người kia đến từ phía sau cô, hai tay giữ ngay eo, tận tình đưa đẩy, Trịnh Du Nhiên liên tục kêu vì sảng khoái.
Người kia cũng gầm nhè nhẹ.
- Xa nhau lâu như vậy, có nhớ anh hay không?
- Nhớ....nhớ...hummm...
Hắn vỗ mông Trịnh Du Nhiên khiến hai bên mông cô nổi lên từng đốm đỏ.
- Không phải em dùng hết thời gian nghĩ cách làm sao trèo lên giường tên Hà Vĩnh kia sao, thời gian đâu mà nhớ anh?!
Càng nói hắn càng gia tăng tốc độ, tay lại vỗ hai mông của Trịnh Du Nhiên.
Trịnh Du Nhiên đã kêu khàn cả giọng.
Đến lúc gần đến cao trào, hắn vừa gia tăng tốc độ, tay nắm lấy tóc Trịnh Du Nhiên kéo cô về phía mình, vừa hôn vừa cắn cô.
Sau đó hắn gầm lên, cao trào, giải phóng tinh lực vào sâu bên trong Trịnh Du Nhiên.
Sau đó hắn rút cậu nhỏ ra, đẩy Trịnh Du Nhiên quỳ xuống liếʍ sạch cho hắn.
Trịnh Du Nhiên ngoan ngoãn làm theo.
Sau đó cả hai cùng nhau uống rượu.
Trịnh Du Nhiên nói.
- Anh có chắc thuốc này, chỉ cần Hà Vĩnh uống vào sẽ muốn em đến không kềm chế được.
- Chắc, ba ngày ba đêm cũng chưa hết hiệu lực đâu, em phải giữ hắn càng lâu càng tốt có biết không.
Vậy hắn mới có đủ thời gian đi đến một nơi không ai tìm thấy sống cuộc sống triệu phú của hắn.
- Được, nhưng anh cũng phải giúp em một việc, rất quan trọng.
Hắn nhìn Trịnh Du Nhiên, ý hỏi chuyện gì.
- Em vừa nghe nói Vivian Cố kia có thai với Phong Giai Thành, em muốn...anh cho hai tên thuộc hạ đó cưỡng hiếp cô ta cho đến khi mất đứa bé.
- Em quả là...quá độc ác. Người ta nói độc nhất là lòng dạ đàn bà, đúng là không sai, Vivian kia đắc tội gì với em mà em hận cô ta tới mức đó.
Thật ra thì cho dù Vivian có con hay không, ý định ngay từ đầu của Trịnh Du Nhiên là cho người làm nhục cô vẫn không thay đổi.
Mất nhiều công sức mới bắt được cô ta, chẳng lẽ đơn giản nhận được tiền rồi thả người, để cô ta quay về hạnh phúc với Phong Giai Thành.
Trịnh Du Nhiên hận Vivian thấu xương, không đạp được người dưới chân sao cô cam tâm được, hai ngày nay thấy cô ta lo lắng, sợ hãi, đau khổ, lòng Trịnh Du Nhiên cực kỳ vui sướиɠ.
Nhưng cái Trịnh Du Nhiên muốn là Vivian bị đau khổ suốt đời, chứ không chỉ đau khổ một lúc.
Người mẹ nào cũng sẽ đau đớn khi mất con, đặc biệt là do bị cường bạo, cô ta sẽ sống không bằng chết.
Trịnh Du Nhiên nói với tên kia.
- Em là em nghĩ cho anh thôi, đám người tìm Vivian kia có Trần Gia Hưng, còn có Robert Nguyễn mà anh căm ghét nhất nữa, nếu như Vivian kia gặp sự cố sống giở chết dở, tên kia chẳng những thấy đau khổ, mà còn chăm sóc không rời đến khi Vivian khỏe lại, lúc đó không phải anh đã an toàn ở một đất nước xa lạ nào đó rồi, không phải sao.
Nghĩ đến Vivian là người trong lòng Robert Nguyễn, nghĩ đến cảnh cô bị làm nhục là một cái tát vào mặt tên kia, Henry bỗng thấy vui vẻ hẳn, hắn hứa với Trịnh Du Nhiên ngày mai, đợi khi nhận được tiền, hắn sẽ ra lệnh cho hai tên canh giữ cường bạo Vivian.