Phong Giai Thành bị mẹ kế giữ lại trong bếp phụ bà nấu ăn, còn bắt anh canh chừng nồi canh gà hầm thuốc bắc, vậy là anh phải ở trong bếp một lúc lâu, đến lúc trở ra thì Vivian đã không thấy.
Đến lúc này anh liền hiểu họ muốn cầm chân anh để nói chuyện riêng với Vivian, vả lại nội dung cuộc nói chuyện cũng chẳng tử tế gì, bởi vì Vivian đã bỏ về mà không hề nói với anh một lời nào.
Phong Giai Thành đến tìm Phong gia chủ.
- Cha đã nói gì với Vivian vậy?
- Cha nói thứ cần nói thôi. Giai Thành, con mất trí rồi mới muốn kết hôn với cô ta.
- Vivian là một cô gái tốt.
- Cô ta từng là tình nhân ở cạnh Hà Vĩnh sáu năm, bây giờ cô ta chuyển sang con, không chừng là để tiếp cận Hà Vĩnh.
- Nếu cô ấy muốn tiếp cận Hà Vĩnh, vậy cô ấy kết hôn với con làm gì?
- Cô ta sẽ không kết hôn với con đâu, chẳng qua là cô ta muốn chọc tức Hà Vĩnh thôi.
- Cha không hiểu con người cô ấy thì đừng võ đoán như vậy.
- Cô ta cũng có thể tiếp cận con vì Phong gia.
- Cha à, so với Cố thị thì Phong gia có là gì đâu, Vivian hiện tại là chủ tịch của Cố thị, cô ấy cần gì số tài sản của chúng ta.
Trong nhà vang lên tiếng rơi vỡ, Phong Giai Thành và Phong gia chủ dừng cuộc nói chuyện lại và đi vào trong xem chuyện gì.
Thì ra là con mèo làm đổ dĩa thức ăn trên bàn, vợ Phong gia chủ đang lau dọn mà mắng con mèo quá hư.
Con mèo kêu meo meo phản đối.
Phong Giai Thành nói với Phong gia chủ.
- Cho dù cha có nói gì con cũng rất tin tưởng vào con người của Vivian, nếu cha quyết phản đối, chúng con sẽ kết hôn ở Mỹ, tài sản của Phong thị sau này con sẽ không đụng tới một đồng.
Phong Giai Thành rời khỏi Phong gia trang, đi đến chỗ của Vivian.
Vivian về văn phòng của mình, cô cứ ngồi ngẩn ngơ như vậy một lúc.
Cứ ngỡ rằng hôm nay sẽ có một bữa cơm gia đình đầm ấm, nào ngờ bị mắng vô mặt như vậy, Vivian thấy bị tổn thương vô cùng. Tuy nhiên, cô cũng sẽ không bỏ cuộc dễ dàng như vậy, hôm nay họ không thích cô, biết đâu ngày mai sẽ thích, chỉ cần cô cố gắng một chút, với lại, nếu kết quả họ vẫn không thích cô như cũ thì cô và Giai Thành sẽ kết hôn tại Mỹ thôi.
Phong Giai Thành bước vào phòng.
- Vivian, anh xin lỗi, cha của anh có nói lời gì làm tổn thương em không?
Vivian ôm Phong Giai Thành, thở dài một hơi.
- Em không sao.
- Sau này chúng ta không tới đó nữa, anh không muốn để bất cứ ai làm tổn thương em.
- Vậy sao được, họ là gia đình anh mà, yên tâm đi, em sẽ dần làm họ thích em mà.
- Không cần đâu, chúng ta cứ đến Mỹ kết hôn, anh sẽ xin làm tại một bệnh viện nào đó ở Mỹ.
- Giai Thành, vì em mà từ bỏ gia đình, có đáng không?
- Anh không từ bỏ gia đình, đến khi nào họ chấp nhận em thì mọi thứ sẽ vẫn như cũ.
- Giai Thành, cảm ơn anh.
Điện thoại Phong Giai Thành vang lên những hồi chuông vội vã.
Phong Giai Thành bắt máy.
- A lô.
Đầu dây bên kia nói rất vội
- Được, đợi một chút, tôi vào ngay.
Anh quay sang nói với Vivian.
- Có một bệnh nhân hôm trước phẫu thuật bây giờ bị đau đầu không rõ nguyên nhân, anh phải vào bệnh viện ngay.
- Được, anh đi đi, chú ý lái xe cẩn thận.
Phong Giai Thành hôn trán cô một cái rồi rời đi.
Vivian lại trở về bàn làm việc của mình ngồi ngẩn người.
Hà Vĩnh đi vào lúc nào cô cũng không biết, đến lúc anh đến phía sau ghế của cô, Vivian mới ý thức được. Hà Vĩnh dùng hai tay đặt lên hai tay vịn của chiếc ghế, vậy là Vivian bị anh bao vây không có đường chạy.
- Đang nghĩ cái gì vậy?
- Anh vào từ lúc nào? Sao lại không gõ cửa?
Sau khi rời du thuyền, Vivian chưa gặp lại Hà Vĩnh, cô cũng không biết phải dùng thái độ gì để đối diện anh nữa. Đúng ra họ có thể thân thiết hơn mới đúng, nhưng hiện tại, Vivian chỉ muốn trốn tránh, thái độ của Hà Vĩnh dành cho cô đã quá rõ ràng, còn tuyên bố trước mặt Cố cha sẽ cho cô hạnh phúc.
Vivian còn có thể làm gì ngoài việc cố làm mặt lạnh với Hà Vĩnh bây giờ.
- Anh vừa vào tới.
- Có chuyện gì?
- Anh muốn nói chuyện với em.
Vivian dựa sát vào thành ghế, kéo xa khoảng cách với Hà Vĩnh.
- Có chuyện gì anh nói nhanh đi.
- Lên nhà của anh nói.
- Không rảnh.
- Vậy được.
Nói xong Hà Vĩnh buông hai tay ra, xoay người đi.
Vivian vừa ngạc nhiên, vừa thấy kì quái, từ bao giờ Hà Vĩnh trở thành người dễ nói chuyện như vậy.
Cô vừa đứng lên, Hà Vĩnh đã xuất hiện ngay bên cạnh, đánh ngất cô rồi bế lên nhà anh ở tầng 45.
Vivian tỉnh dậy có cảm giác rất khó chịu, vừa không thể cựa quậy vừa bị đè nặng, cô tưởng mình bị trói, nhưng vừa mở mắt ra đã thấy gương mặt Hà Vĩnh ngay bên cạnh.
Thì ra anh đang ôm cô, dùng hai tay để ôm, chân còn gác lên người cô, đè chặt hai đùi. Hèn chi cảm giác nặng như vậy.
Cô gọi Hà Vĩnh.
- Hà Vĩnh, anh thức dậy cho tôi, mau dậy nói chuyện tử tế với nhau đi.
- Hà Vĩnh điều chỉnh tư thế nhưng không hề có ý định thức dậy.
- Ngoan, để anh ngủ một chút, mấy hôm nay ngủ không ngon giấc, giờ thấy mệt quá.
- Anh ngủ ngon hay không liên quan gì tới tôi, tự dưng anh mang tôi lên đây làm gì, mau thả tôi ra.
Hà Vĩnh mở mắt, một tay chống đầu, tay kia vẫn ôm chặt Vivian.
- Rất liên quan đến em, anh đã quen ôm em ngủ, giờ không có em anh ngủ không được.
Tim Vivian nhói lên một chút, nhưng rất nhanh cô đè nén nó xuống.
- Anh đang kể chuyện cười hả, ba mươi năm nay anh có ngủ cùng ai đâu, không phải vẫn ngủ tốt sao?
- Trước đây cũng có rất nhiều lúc không ngủ được, đều là vì những nguyên nhân vớ vẩn. Hiện tại không ngủ được, nguyên nhân là vì không có em.
- Hà Vĩnh, tôi rất nhanh sẽ làm đám cưới với Giai Thành, anh đừng có nói những lời như vậy nữa, anh không nghe câu vợ bạn không thể đụng sao?
- Em và Giai Thành sẽ không đến được với nhau đâu.
- Tôi muốn xem thử ai có thể cản được chúng tôi.
- Anh.
- Hà Vĩnh, anh bị điên sao?
- Đúng vậy, anh điên rồi, vì em mà anh điên rồi, Lam, em có biết việc đầu tiên anh làm khi trở về là gì không? Anh đã chia tay An Hân, còn em? Em lại gấp gáp muốn gả cho Giai Thành, em đang sợ hãi cái gì? Sợ bản thân yêu anh nên phải tìm Giai Thành để thế chỗ sao? Hay là em cảm thấy có lỗi muốn bù đắp cho Giai Thành bằng cuộc hôn nhân giả dối.
- Anh nói bậy, tôi yêu Giai Thành, tôi muốn làm vợ anh ấy, tôi chưa từng yêu anh, anh nghe rõ chưa.
- Em thật yêu Giai Thành, chắc không muốn cậu ấy và cả Phong gia tan nát vì em đó chứ?
- Anh muốn giở trò gì?
- Rồi em sẽ biết thôi.
- Hà Vĩnh, anh từng hứa sẽ không can thiệp vào chuyện của tôi và Giai Thành, anh từng nói sẽ để chúng tôi đến với nhau? Sao anh có thể nuốt lời như vậy, anh xấu xa, ích kỷ, anh chỉ nghĩ đến cảm nhận của mình, anh là đồ tồi, tôi hận anh.
Hà Vĩnh chưa bao giờ thấy tim đau như vậy, nhưng bây giờ anh không thể buông tay được nữa, buông tay là cả đời ôm hận, hoặc sẽ chết, giống như cha của anh vậy, tự tìm cái chết vì cuộc sống đã vô vọng.
Hà Vĩnh phải là người tự quyết định vận mệnh của mình.