Vivian gạt bỏ hết những xúc động sang một bên, hiện tại cô khá đói, tin chắc Hà Vĩnh cũng vậy.
- Em đi làm đồ ăn.
- Ừ. Anh mang về cho em một cây măng tre và hai cái củ dừa.
- Được.
Vivian mang củ hủ dừa cắt lát, trộn với tai heo và da đầu, cộng với một tô canh rong biển hầm xương.
Bữa ăn im lặng nhất của họ từ lúc tới đây đến giờ, ai cũng âm thầm ăn, mỗi người một tâm sự.
Ăn xong, mặt trời cũng lặn nhanh xuống biển. Vivian tiếp tục ngồi thẩn thờ nhìn bờ đá. Hà Vĩnh đi xuống suối tắm.
Vivian cho thêm củi vào bếp, khiêu cho lửa cháy to hơn, sau đó đi vào lều, nhắm mắt lại.
Hà Vĩnh trở về, anh cũng ngồi cạnh bếp lửa một lúc rồi mới vào lều.
Vivian đã nằm nghiêng vào bên trong, đưa lưng về phía anh. Hà Vĩnh nằm xuống, nhưng anh không ngủ được.
Vivian chỉ nhớ thương Phong Giai Thành, lúc nào trên miệng cung Giai Thành, Giai Thành, chẳng lẽ thời gian vừa qua với cô chẳng là gì hết, chẳng lẽ tất cả những gì anh làm, cô đều không thấy.
Thở dài, Hà Vĩnh cũng xoay người ra ngoài, đưa lưng về phía Vivian.
Hai người ôm tâm sự riêng, ai cũng trằn trọc không ngủ ngon, tuy nhiên, thời tiết lạnh vẫn làm tốt nhiệm vụ của nó.
Lúc Vivian mở mắt ra, cô đang nằm trong lòng Hà Vĩnh, Hà Vĩnh hôm qua khó ngủ cả đêm, đến gần sáng anh mới chợp mắt, nên hôm nay Vivian dậy trước.
Vivian nhìn Hà Vĩnh.
Làn da anh đã ngâm hơn trước nhiều, tay nhiều cơ bắp hơn, trước đây Hà Vĩnh thuộc kiểu thân hình nhìn như mảnh khảnh, cởi đồ ra thì lại là một kiểu cơ bắp mạnh mẽ của người tập võ lâu năm, mấy hôm nay do làm việc tay chân, mang vác bơi lặn nhiều, nên cơ tay và vai trở nên to hơn.
Mày rậm, mũi cao, môi gợi cảm, gương mặt góc cạnh, có lẽ, tâm hồn cũng góc cạnh không kém.
Vivian đưa tay lên sờ hàng lông mày của Hà Vĩnh, sau đó sờ đến môi anh, tự hỏi nếu không có khoảng thời gian này ở đây, liệu cô có bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày mình thấy đau lòng cho Hà Vĩnh, nam chính được miêu tả bá đa͙σ, duy ngã độc tôn, thế nhưng bây giờ cô mới hiểu, đằng sau sự bá đa͙σ đó là cả một câu chuyện buồn.
Thở dài, cô nhắm mắt lại lần nữa, hôm qua ngủ một chút khiến cô thấy mệt mỏi, vả lại ở đây bây giờ mỗi ngày đều buồn chán, dậy sớm cũng chẳng biết để làm gì, chẳng lẽ để tập thể dục, đi vòng quanh ngọn đèo?
Vivian nhắm mắt thì Hà Vĩnh lại mở mắt, anh cũng nhìn cô, lại nhớ đến cô gái trong giấc mơ đêm qua, cô gái luôn gọi anh là "chủ tịch", thực ra cô ta đã từng thử gọi "Vĩnh" nhưng anh không cho, "gọi là chủ tịch, đừng quên vị trí của cô".
Cô gái này được anh cho phép, nhưng rất ít khi cô gọi như vậy, bình thường thì kêu "anh", lúc không vui thì kêu "Hà Vĩnh". Kì thực cô gọi anh là gì, anh cũng thích. Khốn khổ thay vì anh biết bây giờ, trái tim anh đã không còn lối về nữa rồi.
Trước đây, Hà Vĩnh không hiểu nỗi hành động của cha mình, một người phụ nữ mà thôi, mất người này thì tìm người khác, cớ gì phải tự tìm đường chết.
Nhưng bây giờ, ít nhất anh đã có thể hiểu được tâm trạng của ông, anh tự hỏi, nếu mình rơi vào hoàn cảnh tương tự, mình sẽ làm như thế nào?
Kết luận là anh sẽ ác hơn cha của mình, anh sẽ cướp lấy người con gái anh yêu chứ nhất quyết không để cô ấy kết hôn với người khác cho dù bị cô ấy căm hận đi chăng nữa.
- Lam, em là của anh, anh sẽ giành em trở về. Lần này, em đừng hòng trốn nữa.
Ellen lo lắng sốt vó gọi điện cho Cố Minh khi ngày thứ hai không liên lạc được với Vivian.
Cố Minh gọi cho nhân viên ở đảo, họ bảo chủ tịch không có tới.
Liên hệ với phi cơ không được. Đúng lúc đó trung tâm khẩn cấp gọi tới báo là máy bay đã gặp nạn trên biển thuộc vùng rất khó để tìm ra vị trí cụ thể, họ cần thêm thời gian.
Hôm sau họ báo là vị trí ở đâu đó thuộc nước Indonesia, nước này được mệnh danh là xứ vạn đảo, ở Indonesia, thứ nhiều nhất chính là đảo, điều này có sự may mắn chính là Hà Vĩnh và Vivian có khả năng tìm được một hòn đảo để sinh tồn, nhưng khó khăn chính là giữa muôn vàn đảo như vậy muốn tìm ra hai người chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Tuy nhiên, với Cố Minh mà nói, cây kim này, bằng mọi giá anh cũng phải mò ra.
Hà Vĩnh đã cho anh quyền rút một khoảng tiền khẩn cấp trong trường hợp anh gặp nhiều bất trắc, tất nhiên con người của Hà Vĩnh lúc nào không nghĩ tới các trường hợp rủi ro và các dự án đề phòng.
Cố Minh liên lạc với Ellen để thông báo rằng Hà Vĩnh và Vivian đã xác định bị tai nạn, họ cần cử đội tìm kiếm đến Indonesia để tìm người, tuy nhiên, việc này phải đảm bảo làm trong âm thầm.
Hà thị hiện tại rất đặc biệt, chỉ có mình Hà Vĩnh thâu tóm mọi thứ, nếu anh gặp chuyện gì, sẽ không có ai thay anh gánh vác nổi công ty, và chuyện cổ phiếu bị rớt giá thê thảm hay các chi khác của Hà gia tộc tranh giành tài sản là không thể tránh khỏi. Ngôn Tình Hài
Cho nên phải bảo đảm bí mật cho đến khi tìm được người.
Về việc này thì Vivian may mắn hơn, Cố cha vẫn còn, cho nên khi được Ellen thông báo tình hình, ông không hề do dự mà thăng chức cho Ellen thành tổng giám đốc, David cũng được rút về làm gián đốc điều hành, Marry làm tổng quản lý dự án, và giao toàn quyền điều hành Cố thị cho họ.
Ông và bà Xuân Lan, Phong Giai Thành trực tiếp đi Indonesia tìm người.
Cố cha tự nói là cho dù có dùng hết tài sản của mình, ông cũng quyết tìm được con gái ông.
Đội tìm kiếm ở Bắc Thành cũng đã tự hợp đông đủ.
Ngô Thời Nhân sẽ điều một chiếc du thuyền đến, với danh nghĩa mang vợ đi du lịch nhưng thực tế Lylia Trang trở về Anh chứ không đi cùng Ngô Thời Nhân. Trần Gia Hưng và Sophia cũng đi cùng anh. Cố Minh ở lại điều hành Hà thị.